Chương 44: Đan Đến Tay
Mặt đất b·ị đ·ánh lõm xuống một hố lớn, nhưng khi bụi mù tán đi, Tần Trạch không thấy đâu nữa.
Con cự hổ không thèm để ý, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn bóng người chạy phía trước, nó đuổi theo.
Tần Trạch hoảng cực kì, hắn còn tưởng chuyến này suôn sẻ, không ngờ ngắt hết Thiên Huyết Hoa thì mùi máu lại tán đi, biết vậy, hắn bỏ lại một đoá là được.
Quay đầu nhìn lại, con cự hổ đã đang đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn Tần Trạch, vốn Tần Trạch có thể chạy nhanh hơn, nhưng vừa nãy bộc phát khiến hắn mất đi khá nhiều chân khí, hiên tại hắn cũng không dám phi hành.
Rầm! Rầm! Rầm!
Liên tiếp thanh âm v·a c·hạm vang lên, Tần Trạch đã trốn vào rừng, hi vọng con cự hổ bị ngăn chặn một chút nhưng không ngờ nó lại đâm đầu thẳng vào cây cối, mở đường mà đi.
Tần Trạch không lo được nhiều vậy nữa, hắn không biết tiếp theo nên làm thế nào, nhưng đột nhiên hắn linh quang loé lên.
Phải nha, trong đây cũng không chỉ có một mình con hổ này là t giai chứ, nghĩ vậy, Tần Trạch chạy vòng quanh khu trung tâm.
Quả nhiên, lúc sau, khi cự hổ đã đuổi gần Tần Trạch lúc, hắn cũng may mắn thoát một mạng.
Chỉ thấy một tiếng gào lớn vang lên, làm cả Tần Trạch cùng cự hổ dừng lại.
Nhân lúc này, Tần Trạch thì nhanh chóng chạy lên phía trước, đu thẳng lên trên cây.
Cự hổ không đuổi Tần Trạch, nó nhìn chằm chằm vào một phương hướng.
Từ trong đó đi ra một con sói, toàn thân lông xám, hai cái răng nanh nhọn hoắt, trong miệng gầm gừ về phía cự hổ như thể cảnh cáo.
Thấy cảnh tượng này, Tần Trạch không dám manh động, nếu cả hai con yêu thú vây công hắn thì coi như xong.
Gào!
Đột nhiên, cự hổ gào lên một tiếng, vồ thẳng đến chỗ con sói, cả hai cứ thế lăn lộn, quấn lấy nhau.
Nhân cơ hội này, Tần Trạch nhanh chóng bay nhanh ra khỏi khu vực này, chỉ thoáng chốc đã đến vùng bên ngoài.
Đáp xuống đất, Tần Trạch mới thở phào một hơi, hắn thật bị doạ không nhẹ, may là không xuất hiện thêm biến cố, nếu không chưa chắc hắn ra được đến đây.
Tần Trạch chạy một mạch về Diệu Liên Thành, hắn không chần chừ mà đi thẳng đến Luyện Huyết Đường, do Luyện Huyết Đường ở nơi nào cũng có nên cũng có thể nhận thưởng ở đó luôn, nhưng nhiệm vụ thì khác, mỗi Luyện Huyết Đường chỉ treo nhiệm vụ cho khu vực xung quanh của nó thôi.
Vấn đề nhận thưởng thì cũng đơn giản, chỉ cần là nhiệm vụ nhận từ Luyện Huyết Đường, bất kể nơi nào đều có thể nhận thưởng ở một nơi khác, còn Thiên Huyết Hoa đương nhiên Luyện Huyết Đường sẽ có cách riêng đưa cho người giao nhiệm vụ.
Nhận một trăm viên nguyên thạch sau, Tần Trạch về trả phòng trọ, vác lên túi nguyên thạch, chạy về Hoàng Đô, tiếp theo cần tìm Trần Đại Sơn luyện đan.
Năm ngày sau, Tần Trạch cuối cùng về đến Hoàng Đô.
Việc đầu tiên, Tần Trạch chạy đến Vạn Bảo Lâu mua xuống hai cây Bách Vị Linh Chi.
Xong việc, hắn đi khu giao dịch xem có món đồ nào đẹp chút, mang về tặng cho Thanh Thanh, hắn còn nhớ trước khi đi đã hứa với nàng.
Cũng gần một tháng rồi, nàng trông nhà cho hắn, cũng không thể quên đi a.
Tìm một lúc, Tần Trạch vô tình thấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc trông rất tinh xảo, quyết định, Tần Trạch mua nó, tuy ông chủ hét giá khá cao nhưng Tần Trạch cũng không cần quan tâm đến, chút ấy không tính là gì.
Lúc về đến nhà, đã thấy Thanh Thanh đang ngồi chán ngán trước cửa nhà hắn, thấy hắn về, nàng rất vui mừng, nhanh chóng chạy lại kể công.
- Chào Tần ca ca, huynh đã về rồi a, huynh biết không, nhà huynh ta dọn dẹp rất sạch sẽ luôn.
Thấy nàng vui như vậy, Tần Trạch cũng không dài dòng.
- Tốt, cảm ơn Thanh Thanh, muội rất giỏi.
Nói xong, Tần Trạch lấy cây trâm ra đưa cho nàng, nói.
- Đây là món quà ta đã hứa với muội, thế nào, thích không.
Nàng hớn hở nhận lấy, không ngừng cảm ơn.
- Thích lắm, đa tạ Tần ca ca.
Đùa cùng Thanh Thanh một chút, đợi nàng ra về, Tần Trạch lại chạy đến Đan Điện tìm Trần Đại Sơn.
Hộ vệ ở cổng cũng gặp qua Tần Trạch vài lần nên không lạ gì hắn, tên hộ vệ nhanh chóng mời Tần Trạch vào trong phòng ngồi đợi, sau đó nhanh chóng chạy đi gọi Trần Đại Sơn.
- Haha, Tần đạo hữu, đã lâu không gặp, đạo hữu không có vấn đề gì chứ.
Trần Đại Sơn vẫn một thanh âm to lớn như vậy, hắn cười híp mắt đến chỗ Tần Trạch như thể thân thiết lắm.
Tần Trạch thì không muốn thân cận hắn, nên khách khí trả lời.
- Đa tạ Trần đạo hữu quan tâm, tại hạ vẫn không việc gì.
- Ồ, vậy thì tốt, đạo hữu hôm nay đến đây hẳn vì chuyện lúc trước a.
Trần Đại Sơn vẫn một mặt hiền hoà nói ra.
- Không sai, Tần mỗ đến cũng vì đã thu thập được Bách Vị Linh Chi, muốn nhờ đạo hữu khai lò luyện đan.
Nói xong, Tần Trạch móc hai cây linh chi ra để trên bàn.
Trần Đại Sơn trố mắt, hắn tưởng Tần Trạch đến đây muốn tìm cách khác, nhưng không ngờ lại là đã thu được Bách Vị Linh Chi, xem ra Tần đạo hữu này cũng không đơn giản a.
- Ha ha, tốt, đạo hữu đã thu thập đủ thì đương nhiên ta sẽ luyện ngay.
Dừng một chút hắn lại nói.
- Tần đạo hữu, đan này khá khó luyện, chi ít cũng cần mấy canh giờ, không biết đạo hữu muốn đợi tại hạ luyện xong hay ngày mai đạo hữu đến lấy.
Tần Trạch nghĩ một chút, vốn hắn không bận việc gì nên đợi vậy.
- Nếu đạo hữu đã nói vậy thì tại hạ chờ ngay tại đây vậy.
- Tốt, nếu đã vậy, tại hạ xin phép đến đan phòng luyện đan, không làm chậm trễ đạo hữu.
- Đa tạ đạo hữu hảo ý.
Tần Trạch cảm tạ một tiếng, đợi Trần Đại Sơn đi rồi thì ngồi xếp bằng, nhắm mắt nhập định.
Trần Đại Sơn đi khỏi phòng sau, lông màu liền nhíu lại, hắn không hiểu tại sao Tần Trạch lại có thể thu thập Bách Vị Linh Chi nhanh như vậy, theo hắn, Tần Trạch muốn làm được chi ít cũng ba tháng trở lên a.
Thôi, thôi, mặc kệ hắn, hắn làm sao được thì cũng không liên quan đến mình.
Nghĩ vậy, cộng thêm một cây Bách Vị Linh Chi tới tay, hắn không thèm quan tâm vấn đề này nữa, hí hửng đi vào phòng luyện đan.
Tuy hắn chỉ là Hoàng cấp luyện đan sư, nhưng trong Đan Điện cũng có chỗ của bản thân, gian phòng tuy nhỏ bé, nhưng cũng rộng hơn mấy gian khác của các vị đồng cấp.
Biết sao được, ai bảo tên này nhiêu tiền.
Tần Trạch ngồi đợi ba canh giờ, trời cũng đã tối, hắn mở mắt ra, ngóng nhìn về phía cửa, nhưng ngoài kia vẫn là một mảnh tối om, lắc đầu, hắn kiên nhẫn chờ.
Nửa canh giờ sau rốt cuộc có động tĩnh, Trần Đại Sơn một mặt phấn khởi đi vào.
- Tần đạo hữu, tại hạ may mắn không làm nhục mệnh, luyện khí phá cảnh đan hoàn thành.
Nói xong, hắn nhét một viên đan dược tròn vo, màu nâu đất vào trong tay Tần Trạch.
Tần Trạch thì ngắm nghía viên đan này một chút, tuy không có gì thần dị như linh quang ẩn hiện, quang mang lấp loé nhưng lại có một mùi hương dễ chịu thoang thoảng vào mũi.
Xem ra chất lượng khá tốt, Tần Trạch cất đi, chắp tay đối Trần Đại Sơn nói.
- Đa tạ Trần đạo hữu hết lòng giúp đỡ.
- Ài, không có gì, Tần đạo hữu, chúng ta là chỗ quen biết, không cần khách khí như thế.
Trần Đại Sơn khoát tay tỏ vẻ không cần phải vậy, thực ra trong lòng hắn đã nở hoa, một cây Bách Vị Linh Chi có thể luyện ra hai viên đan dược, nhưng hắn chỉ cho Tần Trạch một viên, bản thân hắn còn chiếm tiện nghi nữa.
Tần Trạch thấy tên này có vẻ không thành thục, cũng mất hứng, hắn từ biệt.
- Trần đạo hữu, tại hạ cần trở về phục dụng đan dược, không thể bồi tiếp đạo hữu, mong đạo hữu thứ lỗi.
- Haha, nếu Tần đạo hữu có ý định như vậy thì tại hạ cũng không tiện ngăn cản nữa.
Tần Trạch vội vàng khách khí.
- Đa tạ Trần đạo hữu hiểu cho Tần mỗ, tại hạ hứa lần sau sẽ lại đến tìm đạo hữu luyện đan.
-Ha, vậy tại hạ xin thì mỏi mắt mong chờ
Tần Trạch chạy một mạch về nhà, hắn đóng toàn bộ cửa lại, leo lên giường chuẩn bị bế quan.
Theo kinh nghiệm lần trước đến xem, đột phá bằng đan dược cũng không có gì khó khăn lắm, khó trách mọi người đều tôn sùng luyện đan sư như vậy.
Tần Trạch nhẹ nhành cầm viên đan dược lên, hé miệng, bỏ vào bụng