Chương 43: Thiên Huyết Hoa
Về đến phòng, Tần Trạch móc ra bản võ kỹ lấy được từ Ân gia kia ra.
Hắn nhớ không lầm thì đây là võ kỹ dành cho đao, rất phù hợp hắn.
Võ kỹ tên Trảm Long Đao, dùng chân khí phối hợp cùng Hoàng cấp binh khí có thể tăng uy lực lên nhiều lần so với chỉ phóng chân khí như bình thường.
Tần Trạch bỏ ra hai ngày, luyện thành thục võ kỹ, tuy chưa thể hoàn hảo vận dụng nhưng chiến lực của hắn cũng tăng một mảng lớn.
Mất thêm hai ngày cố tu luyện một chút, nhưng vẫn không có tiến triển, vẫn bị kẹt tại luyện khí tông sư lục trọng đỉnh phong, trước mắt cũng chỉ có đột phá thất trọng mới giúp hắn tăng lên tiếp tục được.
Vài ngày này, tuy Tần Trạch không quá chăm chú v·ết t·hương, nhưng cũng đã không ngại, có thể nói, Tần Trạch đang ở trang thái toàn thịnh nhất.
Lần này, hắn quyết tâm dò xét toàn bộ Diệu Liên sơn mạch, tuy sơn mạch rộng lớn, nhưng với một tông sư thì khoảng mười ngày là dò xét hết.
Lối vào sơn mạch vẫn đông đúc như vậy, Tần Trạch cũng không cảm thấy kì quái nữa, hắn tiến thẳng vào khu vực bên trong.
Lang thang hơn ba ngày, Tần Trạch vẫn không tìm được gì, có thể vẫn là vùng bên ngoài nên vậy, lộ trình hắn tìm là đi vòng quanh Diệu Liên sơn mạch.
Cứ như vậy, thu nhỏ vòng lại, dần dần tìm đến trung tâm, dùng cách này, hắn có thể tìm gần như toàn bộ sơn mạch, tuy vùng trung tâm hắn chưa nghĩ đến, nhưng nếu tìm hết xung quanh vẫn không thấy Thiên Huyết Hoa thì hắn cũng đành liều.
Mấy ngày này, Tần Trạch cũng gặp khá nhiều thứ hay ho, cũng tiện tay chém c·hết mấy con nhất, nhị giai yêu thú, thậm chí, có một lần hắn gặp một con tam giai sơ kì yêu thú, Tần Trạch không muốn tạo động tĩnh nên nhanh chân chạy mất.
Linh dược Tần Trạch cũng gặp không ít, nhưng đều là cấp thấp linh dược, ngay cả một cây Hoàng cấp cũng không có, nên đành bỏ qua.
Theo hắn đoán, khu vực này hẳn bị mấy vị tông sư trong Diệu Liên Thành vơ vét nhiều lần nên không có gì đáng giá cũng đúng, xem ra chỉ khi vào sâu hơn nữa mới có hi vọng tìm được Thiên Huyết Hoa.
Tần Trạch nhanh chóng thu nhỏ vòng lại, hắn muốn một bước đúng chỗ, tìm gần trung tâm có khả năng sẽ có thu hoạch cao hơn nhưng theo đó thì nguy hiểm cũng sẽ nhiều hơn.
Từ từ dò xét trên đường tất cả mọi thứ, Tần Trạch đột nhiên phát hiện một cây cot màu xanh lam, đang lung linh uốn lượn.
Tò mò, hắn lại gần xem xét, ngay lập tức, hắn hô hấp nặng lên, không ngừng đối chiếu với kiến thức thu được về linh dược.
Không sai, nhất định là Thanh Linh Thảo, một trong những nguyên liệu luyện chế Ngưng Thần Đan, có Ngưng Thần Đan thì đại tông sư nhẹ nhõm mà đột phá.
Ngưng Thần Đan có hai linh dược chính là Thanh Linh Thảo cùng Ngũ Sắc Liên, còn các linh dược phụ thì không đáng nhắc đến.
Tần Trạch không ngờ vận khí hắn lại tốt như vậy, một trong hai linh dược chính lại tự động tới tay, như vậy, hắn chỉ cần tìm thêm Ngũ Sắc Liên là có thể luyện ra Ngưng Thần Đan rồi.
Nhanh chóng đào bới một lúc, Tần Trạch hoàn hảo lấy Thanh Linh Thảo ra khỏi mặt đất mà không sót một cọng rễ, hắn đặt kỹ vào trong hộp ngọc rồi đậy kín lại, như vậy sẽ có thể bảo quản lâu hơn.
Do lần này hắn đi tìm Thiên Huyết Hoa nên chuẩn bị nhiều hộp ngọc chút, không ngờ lại có dùng.
Tần Trạch cao hứng, hắn quên mất bản thân còn đang trong Diệu Liên sơn mạch, hí hửng nhảy nhót đi về phía trước.
Đến lúc gặp một bụi cây chắn đường hắn mới tỉnh ngộ lại, vội vàng ngó xung quanh, may thay vẫn không có con yêu thú nào chú ý đến hắn.
Tự trách bản thân một tiếng, Tần Trạch cẩn trọng trở lại, tiếp tục nhích lại gần khu trung tâm mà đi.
Hai ngày sau, Tần Trạch đã đến rất gần trung tâm, nếu có tứ giai yêu thú thì nó nằm ngay tại đây là không thể nghi ngờ, cho nên Tần Trạch ngay cả đi cũng phải cẩn thận từng bước.
Gào!
Đột nhiên một âm thanh gầm rú vang lên, làm Tần Trạch lảo đảo, hướng về phía âm thanh truyền đến nhìn thì thấy một khu rừng, hiếu kì, Tần Trạch hướng về phía đó mà đến.
Trong rừng, một con cự hổ nhe răng trợn mắt sau cú gào vừa nãy, nhìn mấy con thú khác chạy tán loạn, nó có vẻ rất hài lòng, khoan thai hướng về phia rừng sâu mà đi.
Sau lưng nó, Tần Trạch ẩn nấp sau một gốc cây, nhìn con cự hổ trước mắt, Tần Trạch không khỏi run sợ.
Tam giai hậu kì, nhất định là tam giai hậu kì, yêu thú cỡ này cũng chỉ có thể lảng vảng quanh đây, như vậy trong khu vực trung tâm liệu có tứ giai yêu thú, Tần Trạch không thể biết được.
Nhìn con cự hổ càng bước càng xa, Tần Trạch do dự, không biết nên truy theo hay không.
Theo hắn đoán, đây là địa bàn của nó, như vậy tiếng rống vừa nãy tức là xua đuổi yêu thú khác, tại sao phải đuổi yêu thú khác, rất có thể ở đây có vật gì đó quý giá, hoặc một loại linh dược nào đó.
Vậy chỉ cần theo dõi nó, không phải đã có thể tìm thấy linh dược sao, nhưng nếu đi theo nó cũng nguy hiểm không kém.
Tam giai hậu kì, thực lực yếu nhất cũng là tông sư thất trọng, mạnh hơn Tần Trạch nhiều, mà nhìn con cự hổ này, chiến lực của nó chắc hẳn không chỉ là thất trọng đơn giản vậy a.
Suy nghĩ không ra thứ gì, Tần Trạch cắn răng, hắn muốn liều một phen, nếu bỏ qua lần này thì lần sau còn gặp nữa hay không cũng không biết chừng.
Di chuyển một lúc sau, cự hổ trở về đến một hang động, hang không sâu nhưng rất rộng lớn, trong hang thi thoảng có ánh quang mang màu đỏ hiện lên.
Tần Trạch chỉ dám từ xa dò xét, không dám quá lại gần, hắn lo lắng sẽ bị cự hổ phát hiện nên cũng không dám động dùng chân khí.
Nhìn quang mang lấp lánh phía xa Tần Trạch hưng phấn, xem ra hắn đoán đúng, nơi ở của con cự hổ này có giấu bảo vật, nhìn quang mang kia chắc không chỉ có một cái.
Nhưng con cự hổ lại nằm ngay miệng hang, Tần Trạch căn bản không thể động thủ được, nếu lỗ mãng xông vào, nói không chừng sẽ bị một hổ chưởng quạt bay.
Ngẫm nghĩ một chút, Tần Trạch cảm thấy vẫn nên chờ cự hổ ngủ say thì lén trộm đi, đầu xuôi đuôi lọt.
Tần Trạch kiên nhẫn chờ, hắn muốn nắm bắt khoảng khắc đó thật đúng lúc.
Cứ như vậy, đợi từ chiều đến đêm, Tần Trạch rốt cuộc thấy cự hổ dần lim dim ngủ.
Nửa đêm, Tần Trạch đang định tiến đến thì con cự hổ bỗng gào một tiếng làm hắn suýt thì rơi từ trên cây xuống.
Thì ra chỉ là có con côn trùng nào đó vo ve bên cạnh làm con hổ thức tỉnh, Tần Trạch nhìn thấy mờ mờ hình như nó lại tiếp tục ngủ.
Kiên nhẫn chờ đến gần bình minh, trời tối mịt, Tần Trạch rón rén tiến lại gần hang động, men qua gần con hổ, sau đó lại từ từ bò qua bên cạnh nó.
Bò lại gần quang mang màu đỏ kia, Tần Trạch suýt chút nữa thì bật ra tiếng, tim hắn đập dữ dội, hai mắt hắn trợn lên thật to.
Trước mắt hắn, một khóm hoa màu đỏ tươi đang phát sáng, trên đó có khoảng mười đoá hoa đã nở toàn bộ, từng ánh sáng mờ phát ra từ chúng, cùng mùi máu toả ra làm tăng thêm vẻ quỷ dị.
Thiên Huyết Hoa, không sai, chính là Thiên Huyết Hoa mà Tần Trạch muốn tìm, có mười đoá hoa này thì hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy phần thưởng chỉ cho mười đoá chỉ là một trăm nguyên thạch, không so vào đâu với số nguyên thạch hắn lấy từ Ân gia cùng Tiếu gia, nhưng đâu có ai chê tiền nhiều nha.
Nhẹ nhàng hái lấy từng đoá hoa, Tần Trạch càng không dám thở mạnh, bởi hắn cảm thấy trời sắp sáng rồi, nhưng không thể hái nhanh được, như vậy có thể sẽ, đánh thức cự hổ.
Khi Tần Trạch chuẩn bị hái đoá cuối cùng thì trời cũng tờ mờ sáng, nhanh tay hái đi, Tần Trạch đang định chạy đi thì đột nhiên, hắn cảm thấy mùi máu xung quanh tản đi.
Chưa kịp Tần Trạch phản ứng, con cự hổ khịt mũi mấy cái, hai mắt mở ra, kinh ngạc nhìn Tần Trạch, cả hai trố mắt nhìn nhau
Nhưng hình như ý thức được thứ gì, nó gầm lên một tiếng, tiếng gầm này làm rung động cả khu rừng, hai tai Tần Trạch cũng ong ong.
Chưa kịp tỉnh hồn, một hổ chưởng đập thẳng xuống, theo đó là một luồng gió mạnh, chứng tỏ uy lực một chưởng này.
Rầm!