Chương 42:Ân Gia Cùng Tiếu Gia Hạ Tràng
Tiện tay ném t·hi t·hể Tiếu gia gia chủ qua một bên, Tần Trạch thầm mắng xui xẻo một tiếng, tiếp tục hành động.
Ở đây bày trí cũng không khác mấy, Tần Trạch tìm được một cái rương giấu gầm giường, hắn lôi ra mở thử xem có gì.
Trong rương cũng không khác Ân gia là mấy, nhưng rõ ràng nguyên thạch trong này số lượng lớn hơn và cũng chẳng có võ kỹ bên trong.
Tần Trạch không tin không có võ kỹ, hắn lục qua một lượt nhưng vẫn không tìm thấy.
Đột nhiên, Tần Trạch liếc qua t·hi t·hể Tiếu gia gia chủ nằm một bên, hắn tiến lên kiểm tra thử.
Quả nhiên, Tần Trạch tìm thấy trong ngực hắn một quyển võ kỹ, là Hoàng cấp võ kỹ không thể nghi ngờ.
Lấy hết tài sản, Tần Trạch thả người lướt như gió, nhanh chóng về phòng trọ.
Về đến phòng rồi, Tần Trạch mới thả lỏng một hơi, thân hắn còn mang thương thế, nếu trên đường mà gặp một tên tông sư thì xác định xong đời.
May thay, dường như ông trời cũng phù hộ hắn, mọi chuyện tuy không thuận lợi lắm nhưng cũng coi như có thể.
Thu thập gần hai ngàn nguyên thạch, cùng hai quyển Hoàng cấp võ kỹ, Tần Trạch không thể không nể phục tài lực của một thế lực, phải biết đây chỉ là hai tông sư gia tộc tại một toà thành mà thôi.
Nếu là các gia tộc ở Hoàng Đô thì không biết sẽ giàu có cỡ nào, trong khi hai gia tộc này vẫn chưa tính là mạnh, chỉ có một tên tông sư lại còn thực lực bình thường.
Tần Trạch đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, cộng thêm thương thế trên người nên chẳng mấy chốc hắn đã lâm vào giấc ngủ.
...
Hôm sau.
- Này, ngươi biết gì không?
Một người nam tử hỏi một nam tử khác đứng cạnh mình, chỉ thấy tên kia hỏi lại.
- Biết cái gì?
- Không biết a, tốt, ta kể cho ngươi nghe.
Nam tử này nghe thấy tên kia chưa biết gì thì rất hào hứng, nhanh miệng nói.
- Ngươi biết không, tối hôm qua có tên tặc nào đó lẻn vào Ân gia cùng Tiếu gia vét sạch tài sản, hơn nữa Tiếu gia gia chủ còn b·ị s·át h·ại, nghe nói tử trạng cực kì thê thảm, cả người tím tái, hình như bị nghẹt thở đến c·hết.
Tên kia vừa nghe vậy thì mặt tỏ vẻ hoài nghi.
- Hừ, ngươi nói đùa có thể chuẩn bị chút kịch bản không, chuyện như vậy cũng có thể nói ra được, nói không chừng lúc nào đắc tội đại nhân vật, c·hết lúc nào không biết.
Tên nam tử này nghe thấy thế thì một mặt phẫn nộ.
- Hừ, ngươi còn lên mặt dạy đời ta nữa à, ta nói ngươi biết, chuyện này tất cả mọi người đều biết, không tin ngươi có thể tự đi hỏi.
Nói xong, nam tử tức tối quay người rời đi, chỉ để lại tên kia một mặt hoài nghi đứng tại chỗ.
Cùng lúc đó, chuyện như vậy diễn ra khắp Hoàng Đô, mọi người đều truyền tai nhau chuyện hai gia tộc bị trộm hết tài sản.
Nhưng mọi người cũng không dám bàn luận quá nhiều, dẫu sao nhà người ta có tông sư tại đó, chuyện như vậy bàn ít chút còn tốt.
Chuyện đến cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ gần nửa buổi sáng, mọi người lại coi như không có chuyện gì xảy ra, quay lại làm việc như thường.
Không được bao lâu, mọi người lại không an tĩnh được nữa, một tin tức truyền ra, hai vị lão tổ m·ất t·ích, chuyện này làm rung động toàn bộ Diệu Liên Thành.
Chuyện này vừa ra, mọi người không còn cố kỵ nữa, mất đi lão tổ, hai gia tộc này tồn tại hay không chưa biết thì làm sao rảnh mà đi quản họ.
Chuyện này cũng kinh động đến các thế lực còn lại, ngay trong buổi trưa, các thế lực này đều tuyên bố muốn bắt h·ung t·hủ, trả lại sự an bình cho Diệu Liên Thành, đồng thời phong toả toàn thành điều tra.
Mọi người đều biết, bọn này vốn không có ý tốt nhưng đều ngậm miệng không dám nói ra.
Ai không biết bắt h·ung t·hủ chỉ là cái cớ, cái họ cần tìm không phải h·ung t·hủ, mà là số tài sản bị mất kia, dù sao hai tên tông sư m·ất t·ích, không có tông sư bảo vệ, số tài sản kia ngay lập tức biến thành miếng mồi ngon.
Ngay trong hôm đó, các môn hạ đệ tử trong các thế lực, lần lượt xuất hiện, tra xét toàn thành, trừ Luyện Huyết Đường cùng Vạn Bảo Lâu là không dám động ra, thì toàn bộ mọi người trong thành đều bị dò xét một lần.
Tần Trạch hôm nay vốn muốn ngủ cả ngày, nhưng gần chiều tối thì bị hai tên nam nữ đạp thẳng cửa phòng đi vào, Tần Trạch tưởng có tên nào muốn á·m s·át minh, vừa định động thủ thì nhìn thấy hai người trẻ tuổi nên dừng lại.
- Tên kia, sao chúng ta gọi mà ngươi không chịu ra mở cửa.
Tên nam tử kia một mặt hung quang, ngang ngược nói ra.
- Hai vị xin thứ lỗi, tại hạ b·ị t·hương, mệt quá nên ngủ say không kịp ra mở cửa cho hai vị.
Tần Trạch tạm đợi xem có chuyện gì đã nên hắn rất khách khí nói.
Nghe vậy, hai tên nam nữ kia nhìn nhau một chút, nữ tử kia nói.
- Sư huynh, hay là bỏ qua đi, hắn b·ị t·hương thì không thể là h·ung t·hủ được.
Nam tử kia một mặt hoài nghi nhìn Tần Trạch, nhẹ giọng nói với nàng.
- Sư muội a, ngươi vẫn là quá non nớt, nếu hắn giả vờ b·ị t·hương thì sao, muội nên có tâm hoài nghi một chút vẫn tốt hơn.
Nói xong, hắn quay qua Tần Trạch nói.
- Hừ, ngươi nói ngươi b·ị t·hương, chứng cứ đâu, nếu không thì sao chúng ta tin được ngươi.
Ài, Tần Trạch thở dài một tiếng, xem ra tên này phiền phức a.
Hắn cởi hết băng vải trên người ra, quay lưng hướng về phía hai người.
Hai tên nam nữ kia thấy vậy, hiếu kì nhìn lại, ngay lập tức một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng làm hai người bất giác câm nín, nhìn v·ết t·hương kia, hai người chưa từng nhìn thấy bao giờ a.
Nếu v·ết t·hương kia là sau lưng mình, hai người nghĩ vậy, chợt thấy nhói nhói sau lưng, nam tử kia thì vội nói.
- Hơ, huynh đài, huynh cứ băng bó lại đi, chúng ta không làm phiền huynh nữa.
Nói xong, hắn nhanh chóng kéo sư muội chạy đi.
Nhìn hai người chạy nhanh lẩn mất, Tần Trạch lắc lắc đầu, bọn này thường ngày sống trong nhung lụa, mới nhìn thấy chút thương thế đã bị doạ chạy rồi, quá nhát gan a.
Hắn băng bó lại như lúc đầu, trong lòng lại thầm cảm ơn một đao kia của Ân Bạch Mâu.
Nhìn mấy tên người của thế lực lớn đi qua đi lại, cùng vài âm thanh ồn ào trên đường, Tần Trạch xem ra chuyện của mình lại phải trì hoãn rồi, cũng tốt, hắn cũng cần thời gian dưỡng thương.
Mặc kệ bên ngoài ồn ào thế nào, Tần Trạch quay về giường ngồi xuống nhập định, tuy ngoại thương coi như tạm ổn, nhưng chân khí của hắn vẫn chưa hồi phục, vậy nên hắn cần hồi phục lại trạng thái toàn thịnh.
Không biết đi qua bao lâu, Tần Trạch mở mắt, chân khí hắn hoàn toàn khôi phục, thương thế trên cũng coi như lành lại.
Ra ngoài dò hỏi mới biết đã qua hai ngày, xem ra thời gian khôi phục không tính ngắn, khó trách v·ết t·hương lành lại.
Tần Trạch hỏi thử tinh hình trong thành thì được biết đã trở lại bình thường, mọi người muốn làm chuyện gì thì cứ tiếp tục làm chuyện ấy.
Thì ra một ngày trước, sau khi lật tung Diệu Liên Thành không phát hiện được h·ung t·hủ, các đại thế lực đã bỏ qua tìm kiếm, khôi phục toà thành trở lại bình thường.
Còn Ân gia cùng Tiếu gia, do chưa xác định là hai tông sư đã chêta hay là còn sống nên cứ để tạm ở đấy.
Nhưng không ngờ, một vị tông sư trong thành trong lúc ra ngoài lại t·ìm t·hấy t·hi t·hể hai vị tông sư kia, xác định đ·ã c·hết về sau, Ân gia cùng Tiếu gia tan rã, có võ sư trưởng lão thậm chí còn tự lập gia tộc cho riêng mình.
Khó khăn lắm mới ổn định lại thế cuộc trong gia tộc, nhưng chưa kịp cho họ mừng rỡ thì các đại thế lực không ngừng xâm chiến sản nghiệp của bọn hắn.
Hai gia tộc không có sực chống cự nào liền bị thôn phệ hơn phân nửa sản nghiệp, cũng may trong gia tộc còn có mấy vị võ sư chống đỡ nên giữ lại được chút đường sống.
Cứ như vậy, hai đại gia tộc trong Diệu Liên Thành từ một đại thế lực giờ chỉ còn mèo lớn mèo nhỏ hai ba con.
Tần Trạch mặt không b·iểu t·ình, hắn không thương hại nhưng cũng chẳng căm thù, ân oán với lãi tổ thì hắn đã lấy tài sản bù lại, còn thảm cảnh của hai gia tộc thì liên quan gì đến hắn.
Tần Trạch xem xét một chút, cũng đã đến lúc lên đường tìm Thiên Huyết Hoa rồi, nhưng hắn cần chuẩn bị một chút.