Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 41:Trộm




Chương 41:Trộm

Ân Bạch Mâu tránh thoát chiêu này, nhưng trên đầu hắn đã là một đám mây mù.

Đột nhiên, hắn dừng lại, nhìn chòng chọc vào Tần Trạch, hét lớn.

- Tiểu tặc, ngươi vậy mà dám coi thường lão phu, lão phu liều mạng với ngươi.

Đao trong tay hắn nhanh chóng đảo qua đảo lại, tạo thành từng luồng khí lưu kì lạ, Ân Bạch Mâu toàn thân như muốn bị rút đi rất nhiều chân khí nhanh chóng uể oải xuống.

Thấy vậy, Tần Trạch cũng nhận ra, tên này đang thi triển Hoàng cấp võ kỹ, uy lực của Hoàng cấp võ kỹ Tần Trạch rõ ràng, tuy Ân Bạch Mâu chỉ là tông sư tam trọng nhưng có võ kỹ này, hắn có thể tổn thương tông sư ngũ, lục trọng.

Tiếu Thiên Hành thấy Ân Bạch Mâu thi triển Hoàng cấp võ kỹ, hắn cũng không chần chừ, thương trong tay hắn cũng rung lên, rõ ràng hai người này đang muốn xử xuất toàn lực một chiêu cuối cùng.

Tần Trạch nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng đối, hắn không có Hoàng cấp võ kỹ nên hơi khó đỡ hai chiêu này, nhìn thanh thế Tiếu Thiên Hành hình như mạnh hơn, Tần Trạch chọn toàn lực chống đỡ tên này trước.

Quyết định, Tần Trạch không lưu lại nữa, toàn thân chân khí bộc phát, nháy mắt đã tiếp cận Tiếu Thiên Hành, toàn lực đánh ra một đao, trên thân cũng nhanh chóng gia cố chân khí, mọi thủ đoạn phòng ngự đều ra hết.

Hai chiêu chạm nhau, Tiếu Thiên Hành không chống lại, phun ra một ngụm máu, bắn ngược ra ngoài, ngay lập tức, Ân Bạch Mâu phóng đến sau lưng Tần Trạch, đao trong tay không do dự hạ xuống.

Rầm!

Tần Trạch căn bản không chống đỡ nổi, một vệt chém hiện ra sau lưng, may thay chân khí của hắn chặn lại, tuy thương thế đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Chịu một đao sau, Tần Trạch cắn răng bộc phát, quay thân lại chém một đao.

Đao khí không có gì ngăn cản, chém ngang thân Ân Bạch Mâu, khiến hắn m·ất m·ạng tại chỗ.



Xong chiêu này, Tần Trạch cũng rơi mạnh xuống đất, thở hồng hộc, nhưng hắn cắn răng, giữ tỉnh táo, con ngươi đảo liên tục xung quanh, đề phòng Tiếu Thiên Hành phản công.

May mắn, hắn nhìn thấy Tiếu Thiên Hành cũng đang nằm như chó c·hết phía xa xa, thấy vậy Tần Trạch mới thả lỏng một hơi.

Xem ra dư chấn lúc nãy đã làm hắn b·ất t·ỉnh, nên Tần Trạch có thể an tâm.

Nhẹ nhàng hô hấp, Tần Trạch cố gắng gượng dậy, v·ết t·hương sau lưng làm hắn hơi khó chịu, máu rỉ ra làm đỏ cả áo bào.

Ngồi nghỉ một lúc, cảm thấy có thể đứng lên, Tần Trạch cố gắng đứng dậy, thất tha thất thểu đến lại gần Tiếu Thiên Hành, nhìn tên này một dạng thê thảm, Tần Trạch giơ đao lên, tước mất sinh mệnh tên này.

Hắn không thể chậm trễ được, tên này mà tỉnh lại, thì Tần Trạch rất có thể không đánh lại, đưa hắn đi trong yên bình là tốt nhất.

Vừa động đao xong, v·ết t·hương lại càng chảy ra máu, hắn cau mày, kéo lấy áo của Tiếu Thiên Hành, cắt ra rồi băng bó lại.

Đêm tối, Tần Trạch ngồi trong phòng trọ, rắc thuốc lên v·ết t·hương, lúc hắn trở về, mọi người tưởng là hắn gặp phải yêu thú nên cũng không để ý nhiều.

Vốn dĩ, Tần Trạch muốn ở lại phòng trọ một đêm nghỉ ngơi hồi sức, nhưng tối nay hắn còn việc phải làm.

Chiều nay, Tần Trạch từ trên thân hai tên kia mò được khá nhiều đồ vật, chỉ riêng nguyên thạch là đã hơn năm mươi viên, chưa kể còn hai thanh Hoàng cấp binh khí đi kèm, tổng lại cũng gần trăm nguyên thạch.

Tần Trạch rốt cuộc ý thức được, đại gia tộc giàu có, hắn muốn nhân lúc Ân gia cùng Tiếu gia chưa biết lão tổ c·hết, thừa cơ trộm đi tài sản của hai gia tộc này.

Cho nên nhất định phải tối nay hanh động, chờ đến ngày mai thì có thể sẽ không đến lượt hắn.

Nửa đêm, Tần Trạch mặc vào một thân hắc y, lẻn ra khỏi khu nhà trọ, chạy thẳng một mạch đến Ân gia, hắn nhớ trong Diệu Liên Thành có tám thế lực lớn, trong đó có bốn thế gia, ba tông môn cùng một thành chủ.



Riêng phủ thành chủ là có ba vị tông sư do Hoàng Triều phái tới, còn các thế lực còn lại chỉ có một tông sư, đa số thực lực khá yếu.

Ân gia cùng Tiếu gia là hai trong bốn gia tộc nên tài phú có thể tưởng tượng là lớn cỡ nào, Tần Trạch xem ra, sau đêm nay, hắn chính là phú hào.

Ân gia canh giữ không nghiêm ngặt lắm, trong thành cũng không có ai mù mắt mà chọc vào Ân gia nên hộ vệ đều nằm trong trạng thái chờ c·hết.

Nhìn mấy tên hộ vệ uể oải trước mắt, Tần Trạch lười động thủ, lẻn đi vào nội viện.

Trong đây rộng lớn quá tưởng tượng, Tần Trạch không biết khố phòng lưu ở đâu, nên chỉ đành dò xét dần vậy.

Đầu tiên tất nhiên là phòng chính, nơi rộng lớn nhất, cũng có thể là dễ giấu đồ nhất.

Lẻn vào trong, Tần Trạch nhanh chóng tìm mật đạo, nếu hắn nhớ không lầm, thì thường mấy nơi như này có cơ quan bí ẩn.

Tần Trạch nhanh chóng sờ qua một lượt tất cả đồ vật, nhưng dù xoay, vặn cỡ nào vẫn không thấy cánh cửa nào mở ra.

Nhíu mày, Tần Trạch lâm vào thế khó, không biết có nên bắt một tên trưởng lão lại dò hỏi hay không.

Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, như vậy là không nên, lỡ như gặp một tên cứng đầu, hét lên thì phiền phức.

Xem ra trong phòng chính là không có gì, Tần Trạch quyết định đến chỗ ở của Ân Bạch Mâu xem sao, tài vật nên để người mạnh nhất trông coi là hợp lí nhất.

Đi qua hậu viện, tìm căn phòng lớn nhất trong số đó, Tần Trạch mở cửa đi vào, nhưng hắn lại thấy hình như có gì không đúng nhanh chóng rụt chân lại.

Không đúng, có trận pháp, nếu Tần Trạch đoán không sai, trong này có một Hoàng cấp sát trận, nếu không chú ý đi vào có thể bị diệt sát.



Tần Trạch nhanh chóng dò xét khắp phòng, tìm thử xem trận nhãn ở đâu, chỉ cần thấy trận nhãn có thể yên tâm đi vào.

Ừm, kia là cái gì, Tần Trạch thấy có một luồng sáng nhỏ phát ra sau giá sách, nhìn kĩ hình như là một miếng ngọc, xem ra trận nhãn là đây, bình thường có Ân Bạch Mâu ở nên trận nhãn để nơi đó cung là điều dễ hiểu.

Răng rắc một tiếng, Tần Trạch phi đao phá vỡ miếng ngọc, trận pháp đi theo sụp đổ, nhanh chân bước vào, Tần Trạch chạy đến cái rương duy nhất trong phòng, mở ra.

Quả không ngoài dự đoán, trong đây chứa hẳn một rương nguyên thạch, nhìn sơ qua chi ít cũng gần ngàn viên, cũng đúng, Ân Bạch Mâu cũng đã già như thế, tích góp bấy lâu có được gần ngàn nguyên thạch là bình thường.

Ngoài ra, trong đây còn chứa một quyển võ kỹ, xem ra là Hoàng cấp võ kỹ mà Ân Bạch Mâu thi triển kia.

Tần Trạch không cần tìm thêm nữa, mấy thứ khác hắn không cần cũng được, nhanh chóng lấy hết nguyên thạch cùng võ kỹ cho vào túi, vác trên lưng nhanh chóng rời đi.

Tần Trạch mục tiêu tiếp theo tất nhiên là Tiếu gia, nhưng trước tiên cứ về cất chút tài sản này trước đã, nghĩ vậy, Tần Trạch lại quay về phòng trọ cất kĩ rồi mới chạy đến Tiếu gia.

Tiếu gia cũng rộng lớn không khác gì Ân gia, Tần Trạch lần này lẻn thẳng đi vào hậu viện, tìm căn phòng rộng lớn nhất mò vào, nhưng lần này lại không thuận lợi như lần trước, hắn vừa đi vào, ngay lập tức bất động tại chỗ.

Trước mắt hắn là một trung niên nam tử, đang ngồi xếp bằng nhưng hai mắt trừng trừng nhìn Tần Trạch.

Hắn là Tiếu gia gia chủ, hôm nay biết lão tổ không ở nhà nên hắn đến đây trông coi tài sản, do lão tổ chê Hoàng cấp trận pháp là quá yếu, không cần lãng phí nguyên thạch nên dứt khoát không làm.

Hắn vốn tưởng không có gì, chỉ cần ngồi tu luyện đến lúc lão tổ trở về là được, nhưng không ngờ nửa đêm lại có một hắc y nhân tùy tiện mở cửa đi vào như thể là nhà mình vậy.

Tần Trạch chưa kịp hoảng loạn, không cho Tiếu gia gia chủ phản ứng, nhanh tay dùng lực thật mạnh nắm cổ hắn lại.

Tiếu gia gia chủ chưa kịp hét lên thì đã bị Tần Trạch b·óp c·ổ lại, hắn cảm thấy đau đớn, đặc biệt làm cảm giác không thở nổi khiến chân tay hắn vung loạn xạ.

Tần Trạch yên lặng nhìn tên này giãy giụa nhưng không thoát nổi, thầm nghĩ xui xẻo, vốn là mọi việc suôn sẻ nhưng không biết từ đâu chui ra một tên nam tử làm hắn suýt thì bại lộ, may mà hắn phản ứng nhanh.

Tiếu gia gia chủ giãy giụa một lúc thì yếu dần, chỉ sau vài phút là không động đậy nổi nữa.