Chương 40: Tiếu Thiên Hành Cùng Ân Bạch Mâu
Thấy hành động của Tần Trạch, tên thanh niên kia bĩu môi khinh thường.
- Hừ, ngươi tưởng dùng mấy đồng tiền lẻ là có thể mua chuộc ta sao.
Nghe vậy, Tần Trạch bĩu môi, kéo ra hơn trăm lượng, đong đưa trước mắt hắn.
- Đại ca, đại ca, huynh có gì cứ hỏi thoải mái, tiểu đệ biết gì nói nấy.
Chưa kịp Tần Trạch phản ứng, thanh niên kia đã ôm chân Tần Trạch không ngừng lay động, hai mắt hắn cứ dán thẳng vào số hoàng kim kia.
Thấy vậy, Tần Trạch cũng không cần khách khí nữa, hắn hỏi.
- Không biết nơi đây sao lại có nhiều người tụ tập như vậy?
- Ồ, đại ca mới đến a, chúng ta đây là tụ tập làm nhiệm vụ nha, ở Diệu Liên Thành này, mọi người chủ yếu làm nhiệm vụ tại Diệu Liên sơn mạch là chủ yếu.
Tần Trạch nhíu mày, không ngờ lại là lí do đơn giản như vậy, chợt hình như hắn nhớ đến cái gì hỏi tiếp.
- Không phải nghe nói trong đây có tứ giai yêu thú sao, chẳng lẽ các ngươi không s·ợ c·hết.
Tên thanh niên kia một mặt xem thường nói ra.
- Haha, nói đùa, tứ giai yêu thú chẳng qua chỉ là lời đồn, chưa ai chứng thực, với lại đã bao lâu a, nói không chừng nó bỏ đi nơi khác rồi cũng nên, còn nữa, chúng ta chỉ loanh quanh khu vực bên ngoài nên không cần lo lắng.
Ra là vậy, Tần Trạch cũng hiểu, chung quy là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, mà thôi, cũng chẳng phải việc của hắn, bọn người này dám ở đây chứng tỏ rằng khu vực bên ngoài không có nguy hiểm gì, cũng chẳng có Thiên Huyết Hoa, vẫn là nên mong đợi vào vùng bên trong thôi.
Tiện tay ném túi tiền cho tên kia, Tần Trạch đi ngay vào vùng bên trong, hắn xem ra không có nguy hiểm nên cũng không cần chú ý xung quanh, cứ nhởn nhơ đi vào.
Khu vực bên trong khá sâu nên cần phải đi khá lâu mới đến, vùng bên ngoài do có nhiều người đi lại nên có rất nhiều đường, đi lại rất dễ dàng, nhưng vùng bên trong lại không như vậy, Tần Trạch chỉ có thể mò mẫm theo bản đồ mà đi.
Đi đi đột nhiên Tần Trạch dừng lại, hắn hình như nghe phía trước có động tĩnh, hình như là có ai đó trong đây, Tần Trạch nhẹ nhàng di chuyển lại gần, nấp sau một bụi cỏ nghe lén.
- Tốt, nếu vậy thì ngay mai hành động như kế hoạch, không biết Ân đạo hữu đã quyết định được địa điểm hay chưa?
Một thanh âm nam tử vang ra, nghe thanh âm trầm ổn có tính quyết đoán này, Tần Trạch đoán tên này hẳn là một vị quyền cao chức trọng.
- Haha, Tiếu đạo hữu không cần lo lắng, Ân mỗ quyết định hành động ở Nam Linh sơn, nơi đó thuận tiện đi lại, cũng như dễ dàng sắp đặt trước.
Âm thanh tên này tuy không được trầm ổn như tên kia nhưng lại mang một tính bá khí, rõ ràng tên này là một người nóng nảy, mà có thể nói chuyện cùng nhau, lại xưng đạo hữu, chứng tỏ là hai vị tông sư đang bàn chuyện.
Nghĩ đến đây, Tần Trạch không muốn xen vào chuyện của người khác nên chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi hắn quay lại, suýt chút nữa giật bắn người lên, trước mắt hắn là một con mãng xà lớn, hai mắt to như viên bi nhìn chằm chằm vào Tần Trạch, lưỡi rắn thi thoảng phun ra rồi rụt lại.
Tần Trạch cứng đơ ngay tại chỗ, hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn cố chấp động thủ thì sẽ phát ra động tĩnh, gây chú ý của hai tên tông sư kia, nhưng nếu hắn không động thủ thì con mãng xà này chưa chắc tha cho hắn.
Đang lúc do dự, đột nhiên con mãng xà quật đuôi mạnh một cái, vung về phía Tần Trạch, nó muốn cuốn lấy Tần Trạch.
Không thể để nó quất trúng được, nghĩ vậy, Tần Trạch nhanh chóng nhảy lên, tránh mất đuôi rắn, nhưng động tĩnh phát ra lại không nhỏ.
Ân gia lão tổ cùng Tiếu gia lão tổ đang bàn bạc chuyện bí ẩn, thì nghe thấy động tĩnh vang lên, vừa quay đầu nhìn sang, đã thấy một tên thanh niên mặc một bộ áo bào xám nhảy thoát khỏi mãng xà công kích.
Không lẽ hắn đã nghe thấy hết, nghĩ vậy, hai vị lão tổ không do dự, quyết định thủ tiêu Tần Trạch ngay tại đây, tránh phiền phức sau này.
Ân gia lão tổ tính tình nóng nảy, không đợi Tiếu gia lão tổ phản ứng đa vọt thẳng về phía Tần Trạch hét lớn.
- Lớn mật tiểu tặc, lại dám nghe lén, để lão phu cho ngươi biết hậu quả.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh đao, đao khí phóng ra mấy đạo, lao thẳng về phía Tần Trạch.
Vừa tránh khỏi mãng xà Tần Trạch, đã nghe một tiếng hét lớn, quay lại nhìn thì thấy một lão nhân vung đao đánh tới.
Chậc, Tần Trạch chép miệng một tiếng, tiện tay bắn vài luồng chân khí chặn mất, từ uy lực đòn vừa rồi, Tần Trạch đoán tên này tầm tông sư tam trọng, không đáng để lo.
Tiếu gia lão tổ đang quan chiến, vừa thấy Tần Trạch xuất thủ, đã cảm thấy không ổn, hắn nhanh chóng gọi lại Ân gia lão tổ.
- Không xong, hắn là tông sư, Ân đạo hữu nhanh lùi lại, chúng ta cùng xuất thủ.
Trong tay hắn nhanh chóng móc ra một cây trường thương, nhanh chân phi đến bên Ân gia lão tổ, hắn nhìn về phía Tần Trạch nói.
- Không biết đạo hữu là người phương nào, tại hạ Tiếu gia Tiếu Thiên Hành, bên cạnh đây là Ân gia Ân Bạch Mâu, chúng ta có gì có thể từ từ nói.
Tần Trạch nhìn hai tên này một cái, không quan tâm, đã động thủ trước thì đừng trách hắn, Tần Trạch kéo thanh đao mới mua ra, xem ra dùng hai tên tông sư khai đao là rất tốt.
Thấy Tần Trạch rút đao, Tiếu Thiên Hành lên tiếng.
- Đạo hữu, nhất định phải làm tuyệt như vậy hay sao.
Tần Trạch lười trả lời, chân khí phun trào, hai đạo đao khí chém thẳng về phía hai tên này, lần này hắn động toàn lực.
Tiếu Thiên Hành cùng Ân Bạch Mâu thấy vậy, hai mắt mở lớn, họ cảm thấy hai đao này đáng sợ, không dám lơ là, hai người dùng toàn thân chân khí truyền vào v·ũ k·hí, chống lại.
Ầm!
Sau một tiếng đụng lớn, hai người b·ị đ·ánh bay hơn hai mươi mét mới miễn cưỡng đứng lại, nhưng cả hai đều sắc mặt trắng bệch, đây là uy lực cỡ nào a, lại còn một lúc đánh ra hai chiêu nữa.
Tần Trạch không cho bọn họ cơ hội thở dốc, hắn nhìn ra rồi, Ân Bạch Mâu là tông sư tam trọng còn Tiếu Thiên Hành là tông sư tứ trọng, chọn hồng mềm mà bóp nên Tần Trạch cứ nhắm đến Ân Bạch Mâu mà đánh.
Vừa chịu một đao, Ân Bạch Mâu còn chưa kịp hồi thần lại đã thấy Tần Trạch lao đến, hoảng quá không kịp chuẩn bị, hắn nhanh chóng phóng chân khí bay ngược nhanh về sau.
Tiếu Thiên Hành thì nhân lực Tần Trạch nhắm vào Ân Bạch Mâu, chân khí nhanh chóng tụ lại đầu thương, đâm về phía Tần Trạch.
Tần Trạch phát hiện ra, chuyển thân tránh khỏi, tiện tay phóng ra ba đạo chân khí về phía Tiếu Thiên Hành.
Thấy vậy, Tiếu Thiên Hành nhanh chóng di chuyển tránh né, Ân Bạch Mâu thì chớp thời cơ phóng lại, chém mấy đao về phía Tần Trạch.
Tần Trạch lại phải nhanh chóng chuyển thân phản đòn, cứ như vậy, ba người quần nhau một lúc lâu, cứ thấy Tần Trạch vừa chặn người này thì người kia nhanh chóng đánh lén.
Cũng may, Tần Trạch đã là tông sư lục trọng nên đối phó hai người cũng không quá khó, hắn đã nhìn ra, tuy ba người đánh có đến có về nhưng rõ ràng Ân Bạch Mâu chỉ là tông sư tam trọng nên không kịp theo tiết tấu, còn Tiếu Thiên Hành tuy chân khí hùng hậu hơn nhưng cũng có dấu hiệu hơi mệt mỏi.
Nhân lúc hai người không kịp phối hợp, Tần Trạch nhanh chóng thoát ra chiến cuộc, hắn đơn giản chỉ nhắm vào Ân Bạch Mâu mà đánh, chỉ cần tên này c·hết thì Tần Trạch thắng chắc.
Tiếu Thiên Hành cũng phát hiện ra điểm này nên cũng vội vàng phóng chân khí bay đến cứu viện, còn Ân Bạch Mâu thì đã nhanh chóng bay ra xa.
Tần Trạch bất dắc dĩ, hắn vẫn còn chưa muốn bay đi bay lại chiến đấu, như vậy, chân khí sẽ tiêu hao rất nhanh, hắn còn cần đề phòng thủ đoạn của hai tên này, dù sao là hai tên này cũng đích xác là lão tổ của một gia tộc a, trên người không có thủ đoạn là không thể nào nói nổi.
Lúc này, Tiếu Thiên Hành đã đuổi đến, Tần Trạch vung đao đón đỡ, hắn cố hạn chế phóng chân khí lại, dù sao hai tên này dường như sắp tới bước đường cùng rồi, ai biết sẽ bộc phát ra thứ gì.
Tranh thủ khoảng trống, Tần Trạch nhanh tay phóng một đạo chân khí khá lớn về phía Ân Bạch Mâu đang di chuyển phía xa, hắn muốn làm tên này mất tập trung.