Chương 39; Diệu Liên Sơn Mạch
Tần Trạch không nghĩ nhiều nói luôn.
- Ta lấy thanh hai mươi nguyên thạch.
Hắn nghĩ rồi, tiền nào của nấy, dù sao hắn cũng chỉ có hai mươi nguyên thạch, dùng hết luôn chứ sao.
- Tốt, ngài đợi một lát.
Tên nam tử kia cũng không dài dòng, nói một câu xong hắn đi thẳng, mặc kệ Tần Trạch đứng đó.
Chốc lát sau, hắn quay lại, trong tay mang theo một cây đao, đưa đao cho Tần Trạch, hắn nói.
- Đây, là thanh đao ngài mong muốn, ngài có thể kiểm tra, nếu không vấn đề thì chúng ta tiến hành giao dịch.
Tần Trạch nhận đao, rút ra, thân đao sáng loáng mang lại cảm giác sắc bén, nhìn đao khá dày nhưng trọng lượng lại vừa phải, Tần Trạch rất hài lòng.
- Rất tốt, không vấn đề.
Nói xong, Tần Trạch móc hết nguyên thạch ra, đưa cho nam tử, cáo từ một tiếng rồi rời đi.
Đi thẳng một mạch đến Luyện Huyết Đường, nhìn dòng người qua lại, Tần Trạch chờ một chút, đợi vắng vẻ một chút hắn mới dám bay lên lầu ba.
Sở dĩ cẩn thận như vậy chính là Tần Trạch còn nhớ tên tông sư xui xẻo lần trước, hắn không muốn đạp vào vết xe đổ.
Tầng ba Luyện Huyết Đường bày trí cũng không khác gì tầng một nhưng nhân viên trong này có trang phục đẹp hơn, bảng nhiệm vụ cũng được điêu khắc đẹp mắt, trên sàn lại được trải một lớp thảm thể hiện rõ sự khác biệt.
Tần Trạch bước đến bên cạnh bảng nhiệm vụ, xem xét một lúc, nhiệm vụ của tông sư tuy khá nhiều nhưng không thể so với tầng dưới được, đa số đều là hái linh dược hoặc săn yêu thú lấy nội đan.
Tuy nhiên ở đây lại xuất hiện nhiệm vụ khá mới lạ như đi xông di tích, bí cảnh hoặc phần mộ do tiền nhân để lại nhưng chủ yếu lại cần trận pháp sư, số ít là cần chiến lực tông sư.
Tần Trạch cảm thấy hắn vẫn chưa tiếp xúc bí cảnh hay di tích nào nên lúc nào rảnh có thể đi xem, hiện tại hắn cần đột phá cảnh giới trước đã.
Muốn phá cảnh, hắn cần luyện khí phá cảnh đan, nhưng muốn có đan này, hắn lại cần có Bách Vị Linh Chi, mà muốn có linh chi thì hắn cần nguyên thạch.
Quanh đi quẩn lại cũng là hắn đang cần tiền, muốn có tiền thì tốt nhất nên đi săn yêu thú, bởi nội đan của chúng khá đáng tiền.
Nghĩ vậy, Tần Trạch quyết định nhận nhiệm vụ hái linh thảo, hắn biết, xung quanh linh thảo thường có yêu thú trấn giữ, vậy nên chỉ cần hái linh thảo tức là hắn sẽ vừa nhận được phần thưởng, vừa biết tung tích yêu thú.
Nhiệm vụ hắn nhận là hái một cây Hoàng cấp linh dược, tên Thiên Huyết Hoa, nghe nói hoa này thường mọc ở sơn mạch phía Nam Vạn Chân Hoàng Triều, không có vị trí cụ thể, nên cần Tần Trạch tự đi tìm.
Tuy như vậy, nhưng phần thưởng lại vô cùng lớn, Thiên Huyết Hoa một đoá có thể đổi lấy mười viên nguyên thạch, trong nhiệm vụ có ghi là không giới hạn số lượng, vậy nên chỉ cần hắn tìm đủ nhiều thì nguyên thạch không là vấn đề.
Xác nhận nhiệm vụ xong xuôi thì về nhà chuẩn bị hành lí lên đường.
Vừa về gần đến nhà thì một thiếu nữ đi ngang qua chào hỏi.
- Tần ca ca, đã lâu không gặp.
Tần Trạch ngẩn người, hắn không nhận ra là ai, nhìn kĩ một chút, ừm, có nét giống Thanh Thanh a, không lẽ, Tần Trạch thử dò hỏi.
- Thanh Thanh?
- Đúng vậy a, không lẽ Tần ca ca đã quên Thanh Thanh rồi.
Tần Trạch gãi đầu cười nói.
- Haha, đã lớn như vậy nha, Tần ca ca suýt không nhận ra luôn.
Cũng đúng, hai năm qua đi, thay đổi nhiều thứ, Thanh Thanh cũng đã là mười sáu tuổi cô nương rồi, trông thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, Tần Trạch không khỏi cảm thán, thời gian qua thật nhanh a.
- Ồ, Thanh Thanh, Ngưu thúc đâu rồi, sao không thấy ở nhà vậy.
- Phụ thân muội đã về thăm họ hàng ở quê rồi, muội cũng muốn về lắm, nhưng còn phải học hành.
Tần Trạch nghĩ cũng đúng, người lớn a, thường muốn về chốn cũ, còn Thanh Thanh chắc cũng học thêm hai năm nữa là phải lăn lộn kiếm sống rồi, ài, không biết ai có phúc lấy được nàng a.
- Thanh Thanh à, mấy ngày nữa ca ca cần đi xa nhà, muội thỉnh thoảng qua quét dọn nhà giúp ta nhé, lúc trở về ta sẽ mang cho muội một món quà coi như cảm tạ.
Nghe vậy, hai con mắt nàng sáng lên, gật đầu lia lịa, hứa sẽ dọn dẹp nhà cửa cho Tần Trạch thật tốt.
Tần Trạch từ biệt nàng, hắn dọn chút đồ đạc, đeo một cái túi nải lên rồi hướng phía Nam mà đi.
Chốc lát sau, Tần Trạch đã ra khỏi Hoàng Đô, hắn vận động tay chân một chút, vận dụng khinh công chạy như bay, vốn dĩ có thể bay, nhưng chân khí của Tần Trạch không đủ để chống đỡ, chưa kể nguy hiểm trên đường nữa.
Cảm nhận tốc độ của bản thân, Tần Trạch cảm thấy, hắn vẫn nên tìm mấy môn võ kỹ mạnh hơn một chút, một tên tông sư mà ngay cả một môn Hoàng cấp võ kỹ cũng không có thì thảm quá rồi.
Nhưng nghĩ lại, một môn Hoàng cấp võ kỹ chắc giá cả cũng không nhỏ, chi ít cũng mười mấy viên nguyên thạch a, một tên nghèo như hắn lấy đâu ra nguyên thạch mà mua.
Lắc lắc hết suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, Tần Trạch tập trung đi đường, hắn muốn trong vòng năm ngày phải đến được dãy sơn mạch kia.
Phía Nam Vạn Chân Hoàng Triều là Diệu Liên sơn mạch, không ai biết tên sơn mạch này có từ khi nào, chỉ biết gọi mãi thành quen nên cứ vậy mà gọi.
Sơn mạch không lớn, nhưng lại rất nguy hiểm, nghe nói đã từng có một con tứ giai yêu thú ở trong đó, tứ giai, đó là yêu thú thực lực đại tông sư a, phải biết, đại tông sư đã coi như là cao thủ trong toàn Vạn Chân Hoàng Triều rồi.
Ở thời đại, tôn giả ít xuất thủ, chân nhân mất dấu như này thì đại tông sư đại biểu một thế lực hùng mạnh, các đại thế lực đều có chi ít một vị trấn giữ, ngay cả các vương hầu cũng chiêu mộ không ít.
Vậy nên, tứ giai yêu thú ở trong Diệu Liên sơn mạch chính là một uy h·iếp rất lớn, tuy khá lâu đã không thấy tứ giai yêu thú xuất hiện, nhưng đâu ai dám chắc chắn nó còn ở đó hay không a.
Mặc dù Diệu Liên sơn mạch nguy hiểm như vậy, nhưng Hoàng Triều cũng xây một toà thành gần đó, phái mấy vị tông sư đến đó canh giữ, đề phòng có dị biến.
Thành lấy tên của Diệu Liên sơn mạch làm danh, gọi là Diệu Liên Thành, trong thành có mấy ngàn võ giả, hơn ba trăm võ sư cùng với mười vị tông sư ở lại, trong đó ba vị là đến từ Hoàng Đô.
Năm ngày sau, Tần Trạch cũng đuổi đến Diệu Liên Thành, hắn thở hồng hộc nhìn toà thành hùng vĩ phía xa, trên đường hắn gần như không ngủ không nghỉ chạy đến, trên đường tuy gặp mấy phiền phức nhỏ nhưng không ảnh hưởng hắn mấy.
Chấn chỉnh tinh thần, Tần Trạch dự định trụ tại thành này, sau đó sẽ dần thăm dò Diệu Liên sơn mạch, tìm ra Thiên Huyết Hoa, nhưng trước tiên, hắn cần tìm nơi dừng chân cũng như địa đồ nơi này đã.
Trên người hắn tuy không còn thứ gì nhưng trên đường gặp mấy t·ên c·ướp dâng lên chút tài vật nên tài sản Tần Trạch cũng có thể so với mấy võ sư, để đáp trả bọn chúng Tần Trạch cũng lưu lại toàn thây cho chúng, hi vọng không nên oán hận hắn.
Vào thành, điều đầu tiên cần làm là tìm một bản đồ, hắn mò mẫm một lúc cũng tìm được cửa hàng bản đồ, mua một tấm về Diệu Liên sơn mạch bản đồ, Tần Trạch tiếp tục tìm nơi ở.
Hắn đến khu nhà trọ, bỏ ra mười mấy lượng hoàng kim thuê một phòng cho hai tháng, nơi đây đông người nên giá cả hơi cao một chút, không thể so với Bình Lạc Thành được.
Về phòng, Tần Trạch nằm thẳng lên giường đánh một giấc đến tận hôm sau, hắn cảm thấy mệt mỏi mấy ngày này cũng theo cơn buồn ngủ mà tan hết.
Hôm sau, Tần Trạch dự định sẽ thăm dò phần bên ngoài Diệu Liên sơn mạch trước, xem thử thực lực mấy con yêu thú này như nào, nếu không quá mạnh thì không cần phải lo lắng quá.
Vừa vào đến mép rừng, Tần Trạch đã cảm thấy kì lạ, không phải nói Diệu Liên sơn mạch rất nguy hiểm sao, đống người này là chuyện gì xảy ra.
Tần Trạch tìm một tên thanh niên trông có vẻ dễ nói chuyện hỏi thử.
- Huynh đệ, không biết có thể dò chút tin tức hay không?
Tên thanh niên kia quay lại nhìn Tần Trạch một cái, khó chịu nói ra.
- Ngươi là ai a, sao ta phải nói chuyện với ngươi.
Thấy tên này ngữ khí bất thiện, Tần Trạch móc trong túi ra hơn mười mấy lượng hoàng kim.