Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 3: Thôn Dân Tốt Bụng




Chương 3: Thôn Dân Tốt Bụng

Chỉ thấy Lâm Ngọc ngẩng đầu lên nhìn lại Tần Trạch hỏi

- Đây là Chân Giới sao?

- Ta cũng không biết, ta cũng vừa đến hôm qua, nhìn thấy nơi đây có hiện tượng lạ nên đến xem chút mà thôi.

Lâm Ngọc nheo mắt lại nhìn hắn nhưng cũng không nói gì, cả hai lâm vào lúng túng.

- Khụ, ta đang định đi ra khỏi khu rừng này, ngươi có muốn đi cùng không, dù sao thì hai người vẫn tốt hơn một người chứ.

Tần Trạch chỉ có thể nói vậy để giải trừ lúng túng, hơn nữa, như lời hắn nói,nếu có người đi cùng cũng bớt cô đơn hơn.

- Ngươi không cần lo lắng, ta thấy hướng Đông hình như có một vùng đồng bằng cho nên chỉ cần đến đó thì có cơ hội gặp người nhiều hơn.

Thấy Lâm Ngọc còn lo lắng nên Tần Trạch chỉ có thể nói ra dự định của mình.

Lâm Ngọc ngẫm nghĩ lại thì thấy dù sao mình là người mới, chưa biết nơi đây thế nào nên cũng gật đầu đồng ý.

Tần Trạch đứng dậy, xách lên chút ít đồ đạc của bản thân, hai người cứ thế cùng nhau hướng phương Đông mà đi.

Trên đường do tò mò nên Tần Trạch hỏi thăm một chút về Lâm Ngọc, hỏi ra mới biết, nàng đến từ Xích tinh cầu, một cái tên quá xa lạ với hắn.

Lâm Ngọc cho biết, hành tinh nàng ở vẫn đang trong thời đại phong kiến vậy nên chẳng xa lạ gì với bộ trang phục cổ trang.

Nàng tỏ ra hứng thú với Địa Cầu mà Tần Trạch kể lại, dù sao, một điều mới lạ luôn là một chủ đề hấp dẫn với mọi người nên hai người họ nói chuyện khá vui vẻ, dù chưa tin tưởng nhau nhưng cũng coi như quen biết.

Chỉ nửa ngày sau, hai người đã đến bìa rừng, bởi hôm qua Tần Trạch cũng đã đi hơn nửa đường rồi nên cũng không xa lắm.

Phía trước đúng như dự đoán của Tần Trạch, một đồng bằng xanh mướt đầy cỏ, thi thoảng lại có một đàn chim bay qua làm vang lên những âm thanh ríu rít hoà vào trong làn gió nhẹ thoảng qua như làm tâm hồn trở nên tê tái.

Trên đồng cỏ xanh có vài con bò đang gặm cỏ, nhìn những con bò mất đi dã tính mà nhai cỏ hai mắt Tần Trạch như sáng lên.

Hắn vội quét mắt nhìn quanh cố tìm người chăn bò nhưng không thấy.



Hắn chán nản ngồi xuống, lấy vài quả dại còn sót lại cùng ít nước chưa uống hết ra.

Lâm Ngọc kì quái nhìn hắn, không hiểu sao lại ngồi xuống, lúc này không phải là nên chạy đến tìm người sống sao.

Tần Trạch ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc, nói.

- Tranh thủ ăn hết để hồi lại chút sức, nếu như gặp tình huống xấu chạy nhanh hơn chút.

Lâm Ngọc không nói gì, nhưng cũng ăn vài miếng, ăn xong, hai người đứng dậy hướng về mấy con bò chạy tới.

Nhìn xung quanh một lúc không thấy ai, Tần Trạch mở miệng.

- Chờ đi, một là có người đến hai là đàn bò tự quay về, dù sao, chỉ cần đợi đến lúc đó là biết.

Nói xong, hắn nhắm ngay một gốc cây gần đó rồi chạy đến ngồi ngay bên cạnh gốc cây tận hưởng lấy bóng râm mà bóng cây mang lại.

Lâm Ngọc ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc mai qua sau tai rồi hỏi

- Sau khi ra khỏi đây ngươi sẽ đi đâu?

- Còn phải hỏi sao, đương nhiên là Luyện Huyết Đường rồi, cả trăm thế mới có một lần cầu tiên thì đương nhiên phải nắm lấy chứ.

- Vậy sống một đời đơn giản không phải dễ hơn hay sao.

- Ừm, con người luôn có ước mơ sao, đương nhiên ta cũng có ước mơ của riêng mình rồi, ta cũng muốn nhảy ra khỏi Luân Hồi a.

Lâm Ngọc nhẹ ừ cái rồi cũng không nói thêm gì nữa, hai người cứ ngồi đó rồi ngắm nhìn trời xanh mà đợi.

Chiều tối, khi mặt trời chuẩn bị chào một ngày qua bằng một màu đỏ mỹ lệ thì từ đằng xa đi đến một nhân ảnh.

Chỉ thấy đó là một đại thúc từ xa đi đến, trên đầu đội một chiếc nón lá rách, trên thân mặc một bộ trang phục làm bằng da thú, đang từ từ tiến đến lại gần đàn bò.

Chợt hắn nhìn thấy có hai người trẻ tuổi chạy chậm đến đây.



Thầm nghĩ kì quái nhưng cũng không quan tâm lắm, tuổi trẻ mà, làm một ít chuyện kỳ quái không lạ lắm.

Tần Trạch cùng Lâm Ngọc vừa chạy đến nơi đã thở hổn hển, hai tay chống đùi cúi gập người xuống mà thở phì phò.

- Đại thúc, hỏi thăm một chút, đây là đâu vậy, nơi có người gần nhất là ở đâu vậy đại thúc .

Chỉ thấy vị đại thúc kia nhìn hai người một lúc rồi mở miệng trả lời

- Hai người các ngươi đi lạc sao, đây là khu vực quản hạt của Bình Lạc Thành, còn nơi có người sống gần nhất thì cách đây một ngọn núi, nơi đó có một cái thôn nhỏ, còn các ngươi là ai, sao lạ mặt vậy.

- Ân, tại hạ Tần Trạch bên cạnh vị cô nương là Lâm Ngọc,hai người chúng ta trốn nhà đi xa không may lạc mất.

Nói đến đây, Tần Trạch cảm giác mặt có chút nóng dù sao cũng là nói dối không tốt, nhưng cũng không thể nói sự thật mà.

Hắn len lén liếc Lâm Ngọc một chút, Ừm, chỉ là mặt hơi đỏ một chút.

Hỏi thăm qua lại vài câu thì được đại thúc cho biết hắn cũng đến từ cái thôn nhỏ đó, toàn bộ thôn dân đều chăn bò rồi mang vào trong thành bán lấy tiền sinh sống.

Tần Trạch nghi hoặc, chỉ một thôn có vài người nuôi bò không sợ b·ị c·ướp mất bò sao.

Đại thúc tự hào nói rằng, dù thôn hắn nhỏ nhưng thôn trưởng lại là một vị võ giả, bởi vậy nên đám c·ướp không dám c·ướp.

Còn võ giả là gì thì đại thúc biểu thị hắn không biết, chỉ biết, hằng ngày thôn trưởng của họ tự mình mang theo một con bò đến trong thành để bán, nhưng chưa lần nào là b·ị c·ướp cả.

Tần Trạch cũng tò mò nên hắn hỏi thăm, xin phép đi cùng với thôn trưởng vào thành được hay không.

Đại thúc không nhiều lời mà mời bọn họ về nhà mình vì tối nay thôn trưởng sẽ đem tiền bán bò đến cho bọn họ.

Tần Trạch hỏi thăm ý Lâm Ngọc thế nào thì nàng ngay lập tức đáp ứng.

Ba người cùng nhau lên đường trở về thôn.

Bên cạnh dòng sông là một đám trẻ con đang nghịch nước, sau lưng chúng có vài người lớn đi lại rộn ràng, xa xa có mấy ngôi nhà nhỏ đang b·ốc k·hói nghi ngút chuẩn bị cho bữa tối.



Từ phía bên phải ngôi làng có một con đường mòn nhỏ đang có ba người đi đến cùng một đàn bò, không phải đám Tần Trạch ba người thì là ai.

Tần Trạch cùng Lâm Ngọc giúp đại thúc cột bò vào gốc cây rồi theo về nhà của đại thúc.

Nhà đại thúc là một ngôi nhà tranh nhỏ nằm trong góc cuối của thôn. Nếu đem so với mấy nhà khác thì hơi thấp bé hơn một chút.

Trong nhà có một vị phụ nhân đang nấu nướng bên bếp, khi thấy chồng mình về thì lập tức chạy ra đón lấy.

Đại thúc giới thiệu với vợ mình về Tần Trạch cùng Lâm Ngọc, hai người vội vàng đi lên chào hỏi.

Nói vài câu khách khí xong thì Tần Trạch cũng Lâm Ngọc cùng nhau giúp đỡ phụ nhân làm bữa tối, nàng nhìn hai người mà không ngừng cảm khái về đứa con của mình.

Đại thúc có một đứa con trai năm nay đã mười sáu tuổi, vì muốn kiếm tiền giúp gia đình nên đã vào Bình Lạc Thành kiếm sống, thi thoảng cũng theo thôn trưởng về thăm nhà.

Tối đến, mọi người vừa ăn tối xong thì có một trung niên nam tử đột nhiên đi vào.

- Ồ hôm nay có khách sao.

- Haha, chào thôn trưởng, giới thiệu với ngài đây là Tần Trạch cùng Lâm Ngọc, bọn họ lạc trong rừng nên muốn đi cùng ngài vào trong Bình Lạc Thành.

- Không sao, ngày nào ta cũng đi một mình nên có người đi cùng cũng đỡ buồn.

Tần Trạch hai người vội vàng cảm tạ.

Tần Trạch cảm thấy những người dân ở đây thật tốt bụng, không hỏi han gì nhiều nhưng vẫn coi bọn họ như người một nhà vậy.

Có lẽ do hắn quá lo sợ về thế giới bên ngoài hay sao, dù sao, đời trước thường xuyên thấy nhiều lập luận về xã hội hiểm ác, lòng người gian xảo, chẳng lẽ tất cả đều làm quá lên, thật ra người tốt không ít như ta tưởng.

Trò chuyện đến đêm khuya thì hai người họ đi ngủ, éo le thay, hai vợ chồng đại thúc tưởng họ là vợ chồng nên sắp xếp cho họ chung một giường.

Tần Trạch thì không sao, dù sao tư tưởng của hắn không quan tâm mấy cái này với lại chỉ cần ra khỏi thôn thì chả ai biết chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng Lâm Ngọc thì không như vậy, tư tưởng của nàng còn ở lại chế độ phong kiến nên những định kiến về nam nữ vẫn còn rất rõ ràng nên làm nàng rất khó xử.

- Hay là ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất cũng được.

Nhìn thấy nàng còn do dự, Tần Trạch cũng không nói nhảm nữa, hắn để lại giường cho Lâm Ngọc còn bản thân thì nằm xuống đất.