Chương 38:Vạn Bảo Lâu
-Ai, chung quy vẫn là quỷ nghèo a.
Tần Trạch cảm thán một tiếng, khó trách mọi người thường nói tán tu là khổ nhất, không có thế lực chống lưng đến tài nguyên kiếm cũng khó.
Không nghĩ linh tinh nữa, Tần Trạch nhắm mắt lại tu luyện, lần này hắn muốn tiếp tục bế quan, đột phá tông sư tứ trọng về sau, Tần Trạch lại không cảm thấy chướng ngại nữa, có thể tiếp tục tu luyện.
Không biết lần sau gặp chướng ngại sẽ là lúc nào a? Tần Trạch nhanh chóng định thần lại, rồi lâm vào bế quan sâu.
Hai năm qua đi, Tần Trạch lần nữa mở mắt, hắn lại gặp chướng ngại, lần này là khi hắn chuẩn bị đột phá tông sư thất trọng, xem ra bình cảnh của hắn sẽ xuất hiện lúc đột phá đại tông sư.
Ài, thở dài một hơi, nhìn căn nhà bị phủ bụi trước mắt, Tần Trạch lắc đầu một cái, chuyện gì đến cũng sẽ đến, với thiên phú của hắn, bình cảnh là tránh không khỏi, lần này, không biết nên dùng đan dược nào đây.
Trước mắt xem ra, lại phải đi tìm tên Trần Đại Sơn kia rồi, tuy Tần Trạch không thích hắn lắm, nhưng dù sao cũng là quen biết một phen, dễ nói chuyện chút.
Thu dọn một chút, Tần Trạch đi đến Đan Điện, thông báo một tiếng, hắn lại vào trong phòng ngồi chờ.
Một lát sau, một tiếng cười vang truyền đến, theo sau là Trần Đại Sơn chạy vào.
- Haha, Tần đạo hữu, đã lâu không gặp nha, không biết hôm nay đạo hữu tìm tại hạ là có chuyện gì.
- Gặp qua Trần đạo hữu, Tần mỗ lần này đến đây cũng như lần trước thôi, chủ yếu là muốn tăng chút tốc độ tu luyện của bản thân.
Tần Trạch nhanh chóng đáp lễ cũng như nói ra ý định của bản thân, hắn không muốn vòng vo nhiều với tên này.
- Ồ, đạo hữu lại vì tốc độ tu luyện mà sầu não sao, vậy ta lại luyện một lô ngưng khí đan cho đạo hữu vậy, nhưng ta nhắc trước, đan dược dùng lần hai thì không có hiệu lực như lần đầu đâu.
Tần Trạch nghe vậy, thầm nghĩ, ngưng khí đan vừa vặn giúp hắn đột phá tông sư tứ trọng, nay hắn cần đột phá tông sư thất trọng cộng thêm dược lực giảm bớt, một viên ngưng khí đan không đủ a.
- Đa tạ đạo hữu hảo ý, không biết đạo hữu còn có loại đan dược nào dược lực mạnh hơn không?
Tần Trạch quyết định dò hỏi một chút, nếu có thì tốt, còn nếu không thì đành lấy mấy viên ngưng khí đan vậy, dù dược lực giảm nhưng dùng nhiều chung quy vẫn có tác dụng a.
- Ài, Tần đạo hữu, ngươi đây là làm khó ta rồi, được rồi, đạo hữu chờ ta một chút.
Nói xong, Trần Đại Sơn bỏ Tần Trạch ở lại, hắn thì lon ton chạy đi.
Khi trở về, trên tay hắn là một quyển sách khá cũ, nhưng bảo quản rất tốt, chỉ cần nhìn bìa sách không một hạt bụi là có thể đoán ra.
- Tần đạo hữu chờ lâu, ta đi lấy thư tịch đến đây.
Trần Đại Sơn ngồi lại vào bàn, tay nhanh chóng lật sách, hắn đột nhiên dừng lại, quay sách qua cho Tần Trạch xem.
- Đạo hữu mời xem, đây là một loại đan dược khá hiếm hoi, không phải do nó khó luyện mà trong đây thiếu một linh dược khó tìm, nếu đạo hữu muốn, thì cần phải tự thân đi tìm về cho ta.
Tần Trạch nhìn trang sách, trên đó có ghi luyện khí phá cảnh đan cùng một vài loại dược liệu, Tần Trạch xem không hiểu nên dứt khoát không xem, chỉ cần biết tên là đủ, hắn hỏi.
- Không biết đó là linh dược gì mà lại khó tìm vậy?
- Ài, không giấu gì đạo hữu, loại linh dược này mọc ở địa phương đặc thù nên mới khó tìm, tên là Bách Vị Linh Chi, là một loại linh chi mọc trong hang động sâu hơn ngàn mét, đạo hữu nghĩ xem, hang động hơn ngàn mét đâu có nhiều đâu.
Tần Trạch cảm thấy cũng có lí, hang động tự nhiên khó có hang nào sâu hơn ngàn mét, với lại nếu có thì Bách Vị Linh Chi sớm đã bị hái hết rồi.
- Không biết còn cách nào lấy được loại linh dược này nữa không?
Tần Trạch vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi.
- Haha, Tần đạo hữu, nếu ngươi đã hỏi thì ta cũng đành trả lời vậy, thật ra, linh dược này còn một nơi có thể có được, chính là Vạn Bảo Lâu ngay chính trong Vạn Chân Hoàng Đô này, chỉ cần đạo hữu giao đủ giá, Vạn Bảo Lâu sẽ dâng tận tay đạo hữu.
Tần Trạch hoài nghi nhìn Trần Đại Sơn một cái, sẽ không phải tên này đang giăng bẫy hắn chứ, sao nghe có mùi âm hiểm.
- Đa tạ Trần đạo hữu chỉ đường sáng, không biết nếu muốn đạo hữu luyện đan này cần thù lao như thế nào?
- Tần đạo hữu, chúng ta là chỗ quen biết, thù lao ta đương nhiên sẽ lấy thấp chút, đạo hữu xem, hay là giúp ta một việc, như thế nào?
- Ồ, không lẽ lại có gia tộc nào không chịu trả tiền đạo hữu hay sao?
Tần Trạch một mặt trêu tức nói ra, hắn còn nhớ hai năm trước tên này dụ hắn đi diệt môn người khác đây.
- Khụ, khụ, Trần Đại Sơn ho sặc sụa, đạo hữu nói đùa, làm sao có nhiều gia tộc ngang ngược như vậy được, ta chỉ muốn đạo hữu lấy cho ta một cây Bách Vị Linh Chi thôi.
- Haha, nói đùa, nói đùa, Trần đạo hữu không cần để ý, việc này ta nhận.
Tần Trạch cũng một mặt ha hả cười nói ra.
- Tốt, vậy ta xin cáo từ trước, Trần đạo hữu, gặp lại sau a.
- Tốt, vậy ta xin mỏi mắt mong chờ.
Trần Đại Sơn đứng lên chắp tay một cái, Tần Trạch không đoái hoài đến hắn nữa, hắn nhanh chân đến thẳng Vạn Bảo Lâu.
Vạn Bảo Lâu, cái tên nói lên tất cả, mọi bảo vật từ bình thường đến trân quý đều có ở đây, ngươi không lấy được chỉ là ngươi không có đủ tiền thôi.
Nghe nói, nơi nào có Luyện Huyết Đường thì nơi đó có Vạn Bảo Lâu tồn tại, như vậy chứng tỏ Vạn Bảo Lâu không kém gì Luyện Huyết Đường, hiện nay chưa thấy ai dám đụng đến Luyện Huyết Đường nên theo lẽ đó cũng chưa có ai đụng đến Vạn Bảo Lâu.
Toạ lạc gần trung tâm Hoàng Đô, Vạn Bảo Lâu là một toà lâu cao lớn, riêng về độ lộng lẫy thì ăn đứt Luyện Huyết Đường, nhưng so độ cao thì lại không bằng.
Trước cửa Vạn Bảo Lâu, dòng người qua lại tấp nập, chứng tỏ nơi này là một nơi đắt đỏ, người đi vào Vạn Bảo Lâu cũng không ít, đa phần đều giàu sang phú quý, không phải là ông chủ thì cũng là công tử, tiểu thư.
Tần Trạch đi vào bên trong, nhìn cảnh tượng lung linh trước mắt, hắn choáng váng một chút, Vạn Bảo Lâu vậy mà dùng nguyên thạch để phản chiếu ánh đèn, nhìn sơ qua cũng mấy trăm viên là ít, khó trách dám xưng Vạn Bảo Lâu.
Ngay lúc này, một nam tử mặc đồng phục của Vạn Bảo Lâu lại gần Tần Trạch dò hỏi.
- Khách quan, không biết ngài muốn mua thứ gì, tại đây ngài muốn cái gì chỉ cần nói với bọn ta một tiếng là được.
- Đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở, ta chỉ muốn xem qua giá cả trước có được hay không?
Tần Trạch tuy biết đây là nhân viên phục vụ nhưng vẫn lễ phép đáp lại, hắn không dám ngạo mạn a, nếu chút nữa mà không mua nổi một món, kia chẳng phải mất mặt sao.
- Đương nhiên là được, khách quan có thể xem trước giá sau đó về chuẩn bị tiền bạc sau cũng được, ngài muốn xem thứ gì?
- Ừm, vậy cho ta hỏi, Bách Vị Linh Chi các ngươi treo giá bao nhiêu?
Tên nam tử kia tìm tòi một chút, móc ra một quyển sổ, lật qua lật lại một chút, hắn nói.
- Ừm, Bách Vị Linh Chi tuy chỉ là Hoàng cấp linh dược, nhưng do khó tìm nên giá hơi cao so với linh dược bình thường một chút, hiện nay một cây có giá mười hai nguyên thạch.
Tần Trạch giật mình, mười hai nguyên thạch, trời ạ, tài sản của hắn chỉ đủ mua một cây, xem ra hắn cần thêm chút tài sản, ngẫm nghĩ một chút, Tần Trạch hỏi thử.
- Vậy phiền huynh đệ một chút, tìm cho ta giá của một thanh Hoàng cấp binh khí là bao nhiêu?
- Ừm, ngài đợi một chút, hắn tiếp tục lật vài trang, ừm, giá của một thanh Hoàng cấp binh khí rơi vào khoảng từ mười đến ba mươi nguyên thạch, không biết ngài muốn loại binh khí nào?
- Đao, khoảng hai mươi nguyên thạch trở xuống là được.
Tần Trạch nói thẳng, hắn cần thiết một thanh binh khí gấp, nếu hắn còn dùng thanh đao cũ thì không thể nào đánh thắng được địch nhân cùng cấp.
- Đây là ba thanh đao đúng yêu cầu của ngài, hai thanh mười tám nguyên thạch cùng một thanh hai mươi nguyên thạch, không biết ngài muốn thanh nào?
Tên nam tử kia bày trang sách ra trước mặt Tần Trạch, vừa chỉ vừa nói.