Chương 37: Ngưng Khí Đan
Nhìn Lưu Hành vận khí vào đan điền, toàn thân hắn như phồng lên một chút, Trần Đại Sơn trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn biết môn võ kỹ này, nói đơn giản chính là tự bạo, dùng toàn thân chân khí nén ép lại, đến một điểm cực hạn thì nổ tung ra tạo nên uy lực cực lớn, nhưng chiêu này là dùng để đồng quy vu tận a.
- Tần đạo hữu, nhanh xuất thủ.
Trần Đại Sơn không kịp nghĩ nhiều nữa, hắn vội kêu lên, giờ này còn để ý mặt mũi gì nữa.
Tần Trạch không chần chừ, trong tay hắn nắm phi đao, dùng toàn lực phóng thẳng về phía Lưu Hành.
Xoẹt!
Chỉ một tiếng xé gió truyền đến, chưa kịp mọi người nhận ra thứ gì vừa bay qua thì phi đao đã hoàn hảo cắm vào đầu Lưu Hành, chân khí trên phi đao nhanh chóng xoắn nát não bộ của hắn, Lưu Hành c·hết ngay lập tức.
Tuy vậy, do chân khí Lưu Hành đã bị nén ép một nửa nên vẫn nổ ra, uy lực không mạnh nhưng cũng đủ tan xác, nội tạng cùng xương cốt gần như bị nghiền nát, có vài bãi còn bắn lên người của nhưng người đứng xung quanh.
Vài đứa trẻ con trong đám người hoảng sợ quá hét toáng lên, chỉ mấy người trưởng thành còn giữ bình tĩnh, vội vàng kéo mọi người quỳ xuống, van khóc cầu xin.
- Hai vị đại nhân, chúng ta nguyện giao ra tất cả tài sản, chỉ mong hai vị đại nhân đại lượng, tha cho mấy đứa trẻ a.
Trần Đại Sơn lúc này đã đứng dậy, hắn tiến lên trước mặt tên nam tử vừa nói chuyện kia, đạp mạnh một cái.
- Hừ, tha cho chúng, để sau này chúng quay lại báo thù sao, hôm nay, đừng mong một ai thoát khỏi nơi này.
Dứt lời, hắn vung kiếm lên, mười mấy đầu người rơi thẳng xuống đất.
Thấy vậy, mọi người không dám van xin nữa, toàn bộ chạy tán loạn.
- Hừ, chạy, có trận pháp ở đây, đừng hòng ai thoát khỏi.
Nói xong, hắn quay về hướng Tần Trạch nói.
- Tần đạo hữu, số lượng hơi lớn, làm phiền đạo hữu giúp một tay vậy.
Không đợi Tần Trạch trả lời, hắn phóng thẳng về hướng phòng chính.
Tần Trạch nhíu mày, xem ra động cơ tên này không thuần a, nhưng thôi kệ, hắn rút đao ra phóng đến.
Nhìn mấy tên võ giả trước mắt, Tần Trạch tiện ta phóng mấy đạo chân khí, g·iết c·hết ngay lập tức, chỉ một lúc sau, Lưu gia gần như b·ị c·hém g·iết toàn bộ, nhưng đa phần chủ yếu là người lớn, mất đứa trẻ chạy trước nên lẩn đâu mất rồi.
Đang lúc Tần Trạch không biết làm gì tiếp theo, Trần Đại Sơn chạy ra, trong tay hắn mang theo một cái túi màu đen, nhìn vào hình dạng lộ ra ngoài thì rõ ràng không phải hoàng kim hay nguyên thạch.
Xem ra, nguyên nhân tên này diệt Lưu gia không phải là thật a, Tần Trạch xoay chuyển con ngươi một vòng, giả vờ không thấy gì, hắn hỏi.
- Trần đạo hữu, còn mấy đứa trẻ trốn mất thì tính sao?
- Ồ, đạo hữu không cần lo lắng, chúng không thể trốn ra khỏi Lưu gia đâu.
Nói xong, hắn cười lên ha ha một tiếng, kiếm trong tay hắn liên tục phóng ra kiếm khí chém lung tung xuống toàn khuôn viên của Lưu gia.
Tường nhà đổ nát, vài tiếng kêu khóc vang lên, cùng theo sau là từng tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
- Hahaha, đạo hữu nhìn xem, như vậy không phải lộ ra rồi sao.
Trần Đại Sơn cười lên, trong mắt hắn hiện lên hung ý, nhặt lên một bó đuốc, hắn ném thẳng vào đ·ống đ·ổ n·át.
Ngọn l·ửa b·ùng l·ên nuốt trọn toàn bộ Lưu gia, tiếng kêu khóc của mấy đứa trẻ càng thảm thiết hơn, Tần Trạch có thể thấy rõ vài hình bóng vùng vẫy trong biển lửa nhưng yếu dần rồi im bặt.
Nghe từng tiếng lách tách bên tai, Tần Trạch cảm thán, mạng người quả nhiên rất rẻ tiền, hơn hai trăm mạng người cứ thế biến mất, ài, chung quy vẫn là thực lực yếu a.
Trần Đại Sơn thu lại trận nhãn, gọi Tần Trạch lại gần rồi chắp tay nói.
- Hôm nay, đa tạ đạo hữu tương trợ, nếu không e là mạng ta phải đi theo lão già Lưu Hành rồi.
Hắn móc trong túi ra một bình nhỏ đưa cho Tần Trạch, nói tiếp.
- Còn đây là ngưng khí đan chúng ta ước định trước đó, nếu cần thiết, đạo hữu có thể kiểm tra.
Tần Trạch nhận lấy bình nhỏ, mở nút ra, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi hắn, một cảm giác dễ chịu dâng lên, chân khí trong đan điền rục rịch không yên.
Xem ra đây là hàng thật, Tần Trạch đậy nút lại, hướng về phía Trần Đại Sơn chắp tay.
- Đa tạ Trần đạo hữu, nếu còn cần đan dược, ta đương nhiên sẽ tìm đạo hữu trước tiên.
- Haha, tốt, vậy thì chúng ta từ biệt tại đây.
Trần Đại Sơn đáp lễ một cái, toàn thân phiêu phù lên, bay thẳng về phía Đan Điện.
Thấy vậy, Tần Trạch cũng không lưu lại, hắn cũng bay thẳng về nhà, do không còn nguy hiểm nên có thể tuỳ tiện bay, không lo hao hụt chân khí.
Đến nhà rồi nhưng trong đầu Tần Trạch vẫn vang lên mấy tiếng kêu la thảm thiết kia, nói thật, hắn từng muốn xuất thủ chém c·hết Trần Đại Sơn, cứu Lưu gia một mạng.
Nhưng riêng bản thân Trần Đại Sơn cũng là tông sư, trên thân lưu bao nhiêu thủ đoạn hắn còn không biết.
Không chỉ vậy, tên này là luyện đan sư a, nếu hắn có độc đan thì Tần Trạch không phải chơi xong sao, còn chưa kể mối quan hệ của tên này rộng như vậy, nếu hắn bị đại tông sư đến trả thù thì sao.
Ài, chung quy vẫn là thực lực không đủ, Tần Trạch thở dài một tiếng, hắn cảm thấy đêm nay dài hơn mọi đêm thì phải, hắn không tu luyện nữa mà nằm thẳng trên giường ngủ một mạch đến tận sáng.
Hôm sau, Tần Trạch đang mải mê suy nghĩ thì thấy một thân ảnh lấp ló ngoài cửa, đây không phải Thanh Thanh sao.
Tần Trạch vẫy tay gọi nàng lại, Thanh Thanh lon ton chạy lại gần cúi chào một cái thật sâu.
- Thanh Thanh chào Tần ca ca.
- Hì hì, Thanh Thanh ngoan, sao hôm nay lại có hứng qua đây chơi?
Tần Trạch xoa đầu nàng, cười hỏi.
- Hôm nay, phụ thân ra ngoài có việc, Thanh Thanh ở một mình, thấy nhà Tần ca ca ở nhà nên qua đến, sẽ không phiền Tần ca ca a.
- Ha ha không phiền, không phiền, Thanh Thanh chơi bao lâu cũng được.
Vậy là suốt một ngày, Tần Trạch cùng nàng chơi đùa, hắn kể vài câu chuyện cổ tích cho nàng nghe làm Thanh Thanh rất hào hứng.
Tối đến, Tần Trạch đóng cửa nhà lại, ngồi trên giường xếp bằng, hai mắt lim dim, bày trước mắt hắn chính là ngưng khí đan.
Cảm nhận mùi hương thoang thoảng cùng chân khí dị động trong đan điền, Tần Trạch nhắm mắt lại, cảm nhận dược lực toả ra, đây là lần đầu dùng đan dược nên hắn muốn cảm thụ kĩ một chút.
Một lúc sau, Tần Trạch mở mắt ra, nhẹ cầm viên đan dược lên, hắn thở dài một hơi, há miệng nuốt xuống.
Lúc đầu vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng lúc hắn cảm thấy đan dược trôi đến bụng, hình như đan dược tan ra, một luồng khí nóng tản ra toàn bộ vùng bụng.
Luồng khí này như thế bị hấp dẫn bởi lực nào đó, tụ tập lại hướng về phía đan điền.
Khi luồng khí vào trong đan điền lúc, chân khí ngay lập tức sôi trào lên nuốt trọn mất, ngay sau đó là điên cuồng sản sinh chân khí bằng một tốc độ Tần Trạch không tưởng tượng nổi.
Không qua bao lâu, chân khí đã lấp đầy đan điền nhưng vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, Tần Trạch biết đây chính là thời cơ đột phá nên thuận thế thôi động chân khí mở rộng đan điền.
Khoảng mười phút sau, Tần Trạch thở ra một hơi dài, hắn rốt cuộc đột phá tông sư tứ trọng, đan điền của hắn đã mở ra một khoảng lớn, chân khí cũng tăng lên, chưa kể, ý chí trong thức hải của hắn hình như cung tăng nhiều một chút.
Quả không hổ danh Hoàng cấp đan dược, dược hiệu không thể coi thường, sau này xem ra vẫn phải nên tích trữ nhiều đan dược chút.
Nếm qua đan dược sau, Tần Trạch mới hiểu cảm giác này nó vi diệu như nào, căn bản linh dược không thể so sánh, khó trách thiên kiêu của đại gia tộc tu luyện nhanh như vậy, với tài phú của mấy gia tộc đó, nói không chừng mỗi ngày có thể ăn một viên a.
Đáng tiếc, Tần Trạch không có nhiều tiền vậy, chưa nói đến mỗi ngày một viên, mỗi tháng một viên với hắn cũng là xa xỉ, chưa nói đến hắn còn cần tích góp tài phú để mua v·ũ k·hí cùng hộ giáp phòng thân nữa.
Đột nhiên, Tần Trạch cảm thấy, hai mươi viên nguyên thạch trong tay hắn căn bản không tính là gì, cùng lắm thì có thể mua một thanh Hoàng cấp binh khí, còn đan dược thì đừng nghĩ.