Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 36: Diệt Môn




Chương 36: Diệt Môn

Mặc lên bộ hắc y trên người, Tần Trạch nhảy ra khỏi cửa sổ nhà, nhẹ đạp bộ pháp hướng Đan Điện mà đi.

Gần đến nơi, Tần Trạch nghe thấy một tiếng huýt sáo nhỏ, hắn nhanh chóng chuyển thân phóng lên một cây lớn gần đó.

Trên cây, một hắc y nhân đang ngồi đó, nhìn cặp mắt gian xảo kia, Tần Trạch chắc chắn tên này là Trần Đại Sơn.

- Haha, Tần đạo hữu, y phục của đạo hữu quả nhiên có phong cách a.

- Đa tạ đạo hữu khích lệ, chúng ta hành động luôn chứ?

-Tốt, ta cũng không muốn chờ nữa.

Nói đoạn, Trần Đại Sơn phóng đi trước, Tần Trạch nhanh chóng theo sau, hai người như hai chiếc bóng nhanh chóng lướt trên mái nhà hướng Lưu gia mà đi.

...

Lưu gia, phòng chính.

Lưu gia gia chủ Lưu Chấn Phong đang cùng Lưu gia lão tổ Lưu Hành nói chuyện.

- Lão tổ, mấy ngày nay, theo tin tức ta nhận được, tên luyện đan sư kia hình như có dị động mới a.

- Hừ, một tên tông sư luyện đan sư thôi, căn bản không nổi sóng gió gì được, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đến gây sự, phải nhớ đây là Hoàng Đô, quy củ vẫn luôn tồn tại.

Lưu Hành không thèm để ý nói ra, hắn cũng đã là tông sư không cần sợ Trần Đại Sơn, với lại Lưu gia có hơn hai trăm mạng người, dồn lên hết cũng đủ đè c·hết Trần Đại Sơn.

Không kể trong đó có hơn một nửa võ giả cộng thêm mười mấy võ sư, hắn càng thêm lực lượng.

...

Tần Trạch nhanh chóng lướt theo chân Trần Đại Sơn, theo hắn nói, Lưu gia nằm khá gần tường thành nên hơi xa chút, tuy vậy, địa điểm này lại khá vắng vẻ nên mới không cần lo lắng nhiều vậy.

Chỉ chốc lát sau, Tần Trạch hai người đã tiếp cận Lưu gia, nhìn kiến trúc trước mắt, Tần Trạch hơi nhíu mày, một khu vực rộng lớn vậy, liệu ha người có thể xử lý hết không.



Đột nhiên, Trần Đại Sơn dừng lại, Tần Trạch dừng theo, đang lúc nghi hoặc, hắn nghe tiếng nói nhỏ.

- Tần đạo hữu đợi một chút, ta bày một trận pháp đã.

Trần Đại Sơn nha h chóng móc ra mấy cây cờ kì quái trong túi ra, chạy quanh Lưu gia một vòng, cắm mấy cây cờ theo một trình tự nào đó, tuy Tần Trạch không biết trận pháp nhưng cũng biết đó là trận kù dùng bày trận.

Hắn ra hiệu Tần Trạch tiến đến, hai người nhanh chóng áp sát tường, Trần Đại Sơn tiếp tục móc ra một vật nhỏ hình cầu, hắn khoét một lỗ trên tường, nhét viên cầu và trong đó.

Tiếp theo, hắn lấy ra hơn mười viên nguyên thạch, lần lượt chạm nguyên thạch vào trong viên cầu, hắn đang nạp năng lượng cho trận nhãn.

Tuy trận pháp mạnh mẽ nhưng không phải không có điểm yếu, không sai, chính là trận nhãn, cũng là nơi vận chuyển năng lượng, chống đỡ toàn bộ trận pháp, một khi trận nhãn phá hủy cũng tức là trận pháp sụp đổ.

Nạp xong năng lượng, Trần Đại Sơn lấp lỗ lại, tay hắn nhanh chóng bấm vài thủ thế kì lạ, chân khí cũng phóng ra bắn vào vài cây trận kỳ.

Ngay lúc này, một màn sáng hiện lên, bao phủ toàn bộ Lưu gia, bây giờ cũng không cần phải cố kỵ nữa, Tần Trạch tiên phong đạo cửa xông vào.

Khi hai người vừa vào đã thấy Lưu gia náo loạn lên, không cần nghĩ cũng biết, Lưu gia hoảng loạn do trận pháp màn sáng gây nên.

Hơn hai trăm tộc nhân đều chạy ra sân chính tụ tập lại cùng nhau, khi thấy Tần Trạch hai người thì hình như lại bình tĩnh xuống.

Lưu Hành cùng Lưu Chấn Phong đi ra khỏi đám người, khi thấy Trần Đại Sơn, Lưu Hành nheo mắt, cười nói.

- Haha, không biết Trần đại sư làm ra động tĩnh lớn như vậy là có gì chỉ giáo.

Riêng Tần Trạch thì bị hắn bỏ qua đi, theo hắn thấy hai người này chỉ đáng chú ý Trần Đại Sơn thôi, còn Tần Trạch trong mắt Lưu Hành chính là một tên tùy tùng, không đáng nhắc đến.

- Chậc chậc, Lưu đạo hữu đã lâu không gặp a, không biết khi nào đạo hữu trả đồ cho tại hạ đây.

- Ồ, thì ra đại sư đến đòi nợ, ai, ngài nghĩ lại xem, Lưu gia ta chưa từng nợ ngài thứ gì nha.

Lưu Hành tỏ vẻ không hiểu mà hỏi.

- Hừ, không cần nhiều lời, một là ngươi giao đồ, hai là ta tự lấy.



Trần Đại Sơn không nhẫn nại nữa, thanh âm lạnh lẽo nói ra.

- Haha, Trần Đại Sơn, ta gọi ngươi một tiếng đại sư, ngươi lại tưởng thật à, chỉ dựa vào một Hoàng cấp trận pháp mà dám mạnh miệng.

- Hoàng cấp thì sao, diệt Lưu gia ngươi là đủ.

Nói xong, hắn ra hiệu Tần Trạch lui lại, rồi phóng đến đám người.

Tần Trạch thấy vậy cũng không thèm để ý, dù sao hắn chỉ đến giúp đỡ thôi, nếu Trần Đại Sơn cần giúp thì hắn giúp, còn không thì hắn càng vui lòng.

- Haha, một tên tông sư cũng dám phách lối.

Lưu Hành gầm lên một tiếng, cũng phóng lên nghênh chiến.

Hai người nhanh chóng giao thủ hơn mấy chục chiêu, sau đó tách ra, rõ ràng Lưu Hành lâm vào hạ phong.

Tần Trạch nhìn uy lực của hai người cũng đoán ra thực lực, Lưu Hành có vẻ chỉ là tông sư nhất trọng sắp đột phá nhị trọng, còn Trần Đại Sơn là tông sư nhị trọng, ổn ép một đầu.

- Lợi hại, cùng lên.

Lưu Hành kêu lên một tiếng, phóng ra mấy luồng chân khí phóng đến Trần Đại Sơn, cùng mười mấy võ sư phóng lên vây công.

Trần Đại Sơn tiện tay chặn lại mấy đạo công kích, nhếch miệng khinh thường một cái, phóng lên đấu với mười mấy người liên thủ.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm sáng như ngọc, chém ra mấy đạo kiếm khí về phía mấy tên võ sư kia.

Tần Trạch nhìn thanh kiếm này, nếu hắn đoán không lầm đây chắc là Hoàng cấp binh khí a, luyện đan sư quả nhiên giàu có, mới tông sư nhị trọng đã cầm trong tay Hoàng cấp binh khí rồi.

Lưu Hành nhanh chóng phóng chân khí chặn lại, nhưng lại để lọt một đạo kiếm khí chém về phía một võ sư lão nhân.

Lão nhân không kịp tránh né, bị kiếm khí chém ngang thân, c·hết luôn tại chỗ.

- Phụ thân, không.



Một trung niên võ sư thấy thế, nháy mắt hai mắt đỏ thẫm, vung đao lên phóng về phía Trần Đại Sơn như muốn liều mạng.

Trần Đại Sơn khinh thường hừ một tiếng, bắn ra một luồng chân khí xuyên thủng đầu lâu tên này.

Trong chốc lát, hai tên võ sư m·ất m·ạng, Lưu Hành luống cuống, nếu để Trần Đại Sơn g·iết dần thì không phải hắn thua chắc sao, nghĩ lại, hắn hét lên.

- Tản ra, ta sẽ cuốn lấy hắn, các ngươi nhân cơ hội động thủ.

Dứt lời, hắn xông lên, cùng Trần Đại Sơn chiến thành một đoàn, chân khí bắn tứ tung làm mấy tên võ sư không thể nào lại gần được.

Đột nhiên, một tên võ sư nảy ra ý tưởng, hắn chạy vào trong nhà, lấy ra một cây cung, nhắm về phía Trần Đại Sơn bắn một cái, tuy không trúng, nhưng cũng coi như là một giải pháp.

Mọi người thấy vậy cũng làm theo, mười mấy người đứng thành vòng tròn giương cung, chỉ cần lộ chút sơ hở là bắn ngay.

Trần Đại Sơn lâm vào thế khó, hắn chỉ có thể di chuyển nhanh chóng làm mất mục tiêu, nhưng đây cũng không phải cách tốt, chân khí hắn cũng sẽ dùng hết nên cần một lối ra.

Hắn tranh thủ lúc rảnh tay, phóng ba đạo kiếm khí vào ba tên võ sư, nhưng do khoảng cách nên bị tránh được.

Nhân lúc này, mấy võ sư còn lại bắn trúng bả vai Trần Đại Sơn, khiến hắn đau rít lên một tiếng.

Dẫu vậy, Trần Đại Sơn cũng vẫn chưa muốn nhờ Tần Trạch xuất thủ, hắn muốn tự mình giải quyết, dù sao lúc trước hắn thổi lớn như vậy, bây giờ mà không giải quyết được cũng có chút mất mặt.

- Hừ, khinh người quá đáng, Phi Long Kiếm Quyết.

Hắn hét lớn một tiếng, kiếm trong tay xoay chuyển, kiếm khí được điều chỉnh tạo ra những đường di chuyển như một con rồng bay lượn.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Mấy tiếng cắt vang lên, trong nháy mắt, toàn bộ võ sư đứng xung quanh b·ị c·hém ra làm hai nửa, c·hết ngay lập tức, sau chiêu này, Trần Đại Sơn cũng có vẻ hơi thấm mệt, hắn chống kiếm xuống đất, thở hồng hộc.

- Hoàng cấp võ kỹ.

Lưu Hành vô ý thức thốt lên, Hoàng cấp võ kỹ quả nhiên không phải Phàm cấp có thể so được, Tần Trạch cũng rất ngạc nhiên trước uy lực của nó, hắn cũng muốn tìm một bộ cho bản thân, nhưng xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch a.

Lúc này, Lưu Hành mới định thần lại, hắn nhìn t·hi t·hể mấy tên võ sư nằm dưới đất, phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, hắn gào lên.

- Hỗn trướng, Trần Đại Sơn, ngươi tưởng mình ngươi có Hoàng cấp võ kỹ hay sao, Bạo khí thuật, ngưng.