Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 35: Cầu Đan




Chương 35: Cầu Đan

Nhìn toà nhà trước mặt, Tần Trạch căn bản không biết làm sao, liệu hắn đi vào có bị ném ra không a.

Nghĩ một chút, Tần Trạch quyết định làm cao điệu chút, hắn nhẹ phiêu phù lên sau đó bay về hướng của Đan Điện.

Vừa đi, Tần Trạch còn cố ý quan sát xung quanh, nếu thấy vị tiểu thư hay công tử nào đó thì phải hạ xuống ngay lập tức, tên tông sư đen đủi kia vẫn còn hiện trong đầu hắn đây.

May thay, một đường trống trải đến tận cửa Đan Điện, hai tên hộ vệ thấy Tần Trạch bay đến cũng hiểu ý, nên cung kính hỏi.

- Tiền bối, không biết ngài đến đây là muốn làm gì?

Hắn không dám không cung kính nha, phải biết tông sư tuy không khó gặp, nhưng vẫn là mạnh hơn hắn a.

Tần Trạch cảm thấy rất hài lòng, ngư vậy bớt rất nhiều phiền phức, hắn hạ xuống rồi hỏi.

- Huynh đệ à, lần đầu ta đến đây, không biết muốn cầu đan dược thì phải làm thế nào.

Nói xong, Tần Trạch tiện tay ném mấy trăm lượng hoàng kim còn lại của hắn cho tên này, dù sao hiện nay hắn ít dùng hoàng kim cũng như mong muốn tên này làm việc hiệu quả chút.

Tên hộ vệ thấy thế, vội vàng nhận lấy, cảm giác thử cân nặng trên tay, hắn đại hỉ, vội vàng nói.

- Tiền bối, ngài đi theo ta vào trong phòng ngồi trước, ta sẽ đi gọi trưởng lão đến gặp mặt ngài.

Nói đoạn, hắn ân cần đưa Tần Trạch vào trong một gian phòng khá lớn, sau đó nhanh chân chạy đi gọi trưởng lão.

Chỉ chốc lát sau, hắn dẫn theo một thanh niên cũng tầm tuổi Tần Trạch trở về.

Nhìn trang phục trên người thanh niên này, Tần Trạch đoán hẳn tên này chắc là trưởng lão mà tên hộ vệ kia nhắc đến.

Vì có việc cầu người nên Tần Trạch chủ động đứng lên hành lễ trước.

- Tại hạ Tần Trạch, gặp qua đại sư.

Tên thanh niên kia thấy vậy, có vẻ rất thoả mãn, nhưng hắn vẫn tiến đến khoát khoát tay nói.



- Tần đạo hữu khách khí, tại hạ Trần Đại Sơn, chưa dám xưng đại sư a.

Đến luyện khí tông sư, đã được coi như là một cầu đạo giả nên xưng một tiếng đạo hữu là nên.

- Thì ra là Trần đạo hữu.

Tần Trạch cũng không chần chừ, vội đổi xưng hô.

- Ta nghe thuộc hạ nói Tần đạo hữu đến đây cầu đan, không biết đạo hữu cần đan dược gì?.

Trần Đại Sơn không dài dòng, hắn đi thẳng vào vấn đề, thấy vậy, Tần Trạch cũng không vòng vo mà nói thẳng.

- Ài, không giấu gì đạo hữu, tại hạ cảm thấy tốc độ tu luyện của bản thân chậm chạp nên mới muốn dùng đan dược tăng nhanh tốc độ, kiến thức của ta về mảng này rất kém nên mong đạo hữu chỉ điểm.

Trần Đại Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- Vấn đề của đạo hữu ta cũng gặp qua nhiều lần, trong trường hợp này, ta đề nghị đạo hữu dùng ngưng khí đan, một loại Hoàng cấp đan dược, hiện nay là phù hợp nhất với đạo hữu, với lại bản thân ta cũng là một Hoàng cấp luyện đan sư nên có thể luyện đan này.

Nghe đến đây, Tần Trạch cũng hiểu ý, không phải là muốn hắn nhờ tên này luyện đan sao, hắn vội nói.

- Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, không biết thù lao như thế nào?

- Haha, đạo hữu thượng đạo a, nhìn đạo hữu hợp ý ta như vậy, ta cũng không lấy tài nguyên của đạo hữu, chỉ cần giúp ta một việc là được.

Lại là một việc, Tần Trạch nhíu mày, hắn lo sợ nhất chính là những kẻ không lấy tiền như này, việc dễ còn tốt, nếu việc khó quá thì chẳng phải tốn thêm thời gian sao.

Trần Đại Sơn thấy Tần Trạch nhíu mày, hắn hình như hiểu ra, nhanh miệng nói

- Đại hữu không cần lo lắng, việc này vốn một mình ta là có thể xử lý, mời thêm đạo hữu cũng chỉ là chắc chắn thêm một phần thôi.

Tần Trạch ngẫm nghĩ chút, vẫn là đồng ý, tiêng nghi không chiếm là ngu xuẩn, Tần Trạch thử hỏi.

- Không biết đạo hữu cần Tần mỗ làm việc gì?

Trần Đại Sơn có vẻ nghiêm túc lên, hắn âm trầm nói.



- Đạo hữu biết Lưu gia không?

Không chờ Tần Trạch trả lời, hắn nói tiếp.

- Lưu gia là một gia tộc ngay trong Hoàng Đô này, vốn chỉ là một gia tộc nhỏ, đến tông sư cũng không có, nhưng bọn họ đến cầu ta một viên Khai Huyệt Đan, ta rủ lòng thương nên luyện chế, bọn họ cũng hứa trả ta năm mươi viên nguyên thạch, ta chủ quan không lập giấy tờ xác thực, khi nhận đan rồi, bọn họ chỉ trả ta hai mươi viên nguyên thạch thậm chí còn uy h·iếp lại ta, hiện tại, ta muốn diệt Lưu gia.

Tần Trạch nghe vậy, trong lòng không khỏi phát lạnh, không ngờ tên này tướng mạo tuấn tú mà lòng dạ nhỏ mọn như vậy, chỉ chút chuyện này mà muốn diệt cả nhà của người ta.

Nhưng hắn cũng mặc kệ, cũng không phải việc của hắn, hắn chỉ muốn ngưng khí đan mà thôi, nghĩ vậy, Tần Trạch hỏi tiếp.

- Không đúng, đây là Hoàng Đô a, đạo hữu ngang nhiên động thủ như vậy không sợ chấp pháp giả bắt đi sao?

- Haha, đạo hữu không cần lo lắng, ta có con đường của riêng mình, Lưu gia bị ma đạo tu sĩ bí ẩn nhằm vào, chấp pháp giả không kịp cứu viện nên chẳng may bị diệt mà thôi.

Tần Trạch xem ra, tên này quan hệ không ít, sau này ít đắc tội mấy tên có nghề như này vẫn tốt hơn, hắn cố nở nụ cười hỏi.

- Không biết đạo hữu khi nào động thủ?

- Đạo hữu yên tâm, tại hạ cần luyện ngưng khí đan cho đạo hữu trước, đợi mọi việc xong xuôi đạo hữu có thể nhận ngay, còn thời gian hành động ta cứ định ở tối mai vậy.

Tần Trạch đứng lên chắp tay nói.

- Tốt, vậy cứ định như vậy, tại hạ có việc cần rời đi trước, cáo từ đạo hữu.

- Đạo hữu đi thong thả.

Tần Trạch ra khỏi Đan Điện, hướng thẳng về nhà mà đi, chuyện đan dược coi như đa xong, tiếp theo hắn vẫn nên về nhà nghỉ ngơi chút.

Gần đến nhà, Tần Trạch thấy Ngưu lão hán cạnh nhà đang dọn dẹp nhà cửa, đang cao hứng nên Tần Trạch chào hỏi một tiếng.

- Ngưu thúc hôm nay có khách hay sao mà dọn dẹp nhà vậy?



- Ồ, là tiểu tử ngươi à, không có gì, nhà bẩn quá nên dọn chút thôi.

Tần Trạch không giao lưu nhiều với hàng xóm nên cũng chỉ dừng lại ở mức độ nhận biết, còn hắn trong mắt hàng xóm thì là một người kỳ quái, tuy là thanh niên nhưng lại hay nấp trong nhà như lão nhân, mọi người cảm thấy Tần Trạch kỳ lạ nên cũng không muốn cố ý làm quen.

Riêng Ngưu thúc cạnh nhà là thường xuyên chào hỏi nhau vài câu nên quan hệ tốt một chút.

Lúc này, một tiểu nữ hài từ trong nhà Ngưu thúc chạy ra, nàng khoảng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt thanh lệ, làn da trắng nõn, cũng coi như một tiểu mỹ nhân.

Thấy Tần Trạch, nàng nghi hoặc một chút, nàng nhanh chân chạy đến bên Ngưu thúc, nấp sau lưng hắn.

- Haha, Thanh Thanh, chào Tần ca ca đi.

Ngưu thúc cười một tiếng, kéo nàng ra trước mặt rồi nói.

- Chào Tần ca ca.

Tiểu nữ hài lo sợ một chút nhưng vẫn bập bẹ chào Tần Trạch một tiếng.

Tần Trạch thì lâm vào lúng túng, tiểu nữ hài này thật đáng yêu a, hắn thử nghĩ nếu hắn có con gái chắc cũng trông như này a.

- Ừm, chào tiểu muội muội, nhà ta ngay kia kìa, nếu muốn có thể sang đó chơi nha.

Tần Trạch sờ sờ, móc móc trên người mình, may thay, hắn còn sót lại mấy lượng hoàng kim còn lưu lại trong người, Tần Trạch nhét chúng vào tay Thanh Thanh.

- Tiểu muội muội a, lần đầu gặp mặt, đại ca ca không có gì cho muội, muội cầm tạm mấy lượng đi mua kẹo ăn nha.

- Thanh Thanh đa tạ Tần ca ca.

Nghe thanh âm xốp giòn của Thanh Thanh, toàn thân Tần Trạch như nhũn ra, oa ha ha, hắn muốn có con gái.

Tần Trạch chào hai người một cái rồi chạy thẳng về nhà, hắn cần chuẩn bị một chút, hành động cùng Trần Đại Sơn rất nguy hiểm.

Thứ nhất, chấp pháp giả sẽ không bắt hắn, nhưng bản thân Tần Trạch lại không chắc a, nói không chừng Tần Trạch lại chính là tên ma đạo tu sĩ đó không chừng.

Thứ hai, nếu trường hợp thứ nhất không xảy ra, hắn cũng có thể bị Trần Đại Sơn đích thân thủ tiêu nha, bởi hắn chính là một trong số ít người biết h·ung t·hủ thật sự, rất có thể hắn sẽ bị xử lý.

Dù trong trường hợp nào thì Tần Trạch vẫn có thể gặp nguy hiểm, vậy nên cần chuẩn vị một chút thủ đoạn là không sai.

Một đêm này, Tần Trạch căn bản không đi ngủ, chỉ biết trong nhà hắn thi thoảng truyền ra tiếng búa gõ.

Hôm sau, Tần Trạch ra khỏi nhà rất sớm, hắn chạy quanh khu giao dịch một ngày, đến gần tối hắn mới trở về.