Chương 34: Tông Sư, Đến!
Một lát sau, tên hộ vệ kia quay lại, trên tay nâng một cái túi nhỏ, không thấy đại tiểu thư nên hắn cũng không quan tâm Tần Trạch lắm, ném túi cho Tần Trạch, sau đó không nói một lời tiếp tục canh gác.
Tần Trạch nhận túi, thấy tên kia không đoái hoài đến mình, nhưng vẫn chắp tay cảm tạ một tiếng sau đó rời đi, hắn đã có ba cây Tam Diệp Thảo, tiếp theo hắn cần bế quan, không đạt tông sư quyết không xuất quan.
Về nhà, Tần Trạch dọn dẹp nhà cửa một chút, hắn khoá kín tất cả các cửa lại, sau đó ngồi trên giường đả toạ.
Trước mặt hắn bày ba cây Tam Diệp Thảo, Tần Trạch nhẹ đưa tay cầm lên một lúc cả ba cây, hắn muốn một lần dùng hết.
Đưa hết vào miệng, nhai ngấu nghiến vài cái, rồi nuốt thẳng xuống.
Tần Trạch nhắm mắt lại cảm nhận trong cơ thể, hắn chỉ cảm thấy một dòng hơi nóng dần dần trôi xuống bụng, sau đó lan toả dần ra toàn thân.
Chân khí trong người hắn trong nháy mắt b·ạo đ·ộng lên, như thể muốn phóng ra khỏi đan điền mà chạy loạn xạ.
Tần Trạch hoảng rồi, hắn nhanh chóng trấn định tinh thần, cố gắng vận chuyển Thanh Thiên Quyết ổn định chân khí, hắn nhớ lại từng bước đột phá tông sư trong công pháp mà vận chuyển chân khí theo.
Nhẹ đưa một luồng chân khí đến lòng bàn chân, đến huyệt Dũng Tuyền, do dự một chút, Tần Trạch cắn răng đẩy chân khí ra đó.
Hắn cứ tưởng sẽ đau đớn một chút, nhưng không, dược lực của Tam Diệp Thảo thật ra đã đả thông huyệt này rồi nên phóng chân khí qua chỉ để thông lại một lần thôi.
Tiếp theo Tần Trạch dần thông các huyệt khác trên cơ thể, dần bắt đầu từ dưới chân trở lên, các tiểu huyệt đả thông rất nhanh, nhưng đại huyệt lại cần cẩn thận hơn chút, hắn không muốn vì nhanh mà làm tổn thương cơ thể.
Do trên cơ thể có rất nhiều huyệt vị nên thời gian tiêu tốn không ít, hai ngày sau, Tần Trạch mới khó khăn mở được hơn một nửa, hắn không muốn dừng lại, do lo sợ dược lực Tam Diệp Thảo mất hết.
Tiêu tốn thêm hai ngày nữa, Tần Trạch cũng mở gần hết huyệt vị, nhưng huyệt Thần Đình cùng Bách Hội hắn không dám đụng đến.
Hai huyệt này nằm ngay trên đầu nên hắn rất sợ, nhất là huyệt Bách Hội, khai mở huyệt này là bước cuối cùng đột phá tông sư nên không chỉ nguy hiểm mà còn áp lực tâm lý rất lớn.
Do dự một chút, Tần Trạch nhẹ đưa chân khí lên đến huyệt Thần Đình, hắn chỉ cảm giác một luồng khí lạnh ở trên đầu, không phải do chân khí lạnh, mà do tâm lý hắn rất lo sợ.
Nhẹ thở một hơi, Tần Trạch đẩy mạnh chân khí ra, may thay, huyệt này thuận lợi đả thông.
Tần Trạch nhẹ nhõm thả lỏng một hơi, chỉ còn huyệt cuối cùng là hắn có thể đột phá tông sư, hắn rất hưng phấn nhưng lo lắng không kém.
Thư giãn một chút, Tần Trạch hít sâu một hơi, đưa chân khí l·ên đ·ỉnh đầu, toàn thân hắn đông cứng, phải biết nếu sai sót một chút, chân khí b·ạo l·oạn, có thể não hắn sẽ bị khuấy náy ngay lập tức.
Tần Trạch do dự nhưng vẫn cắn răng đẩy mạnh chân khí ra, nhưng lần này lại không suôn sẻ như lần trước, hắn cảm thấy dù hắn điều động chân khí thế nào thì huyệt vẫn không thông.
Thậm chí hắn còn cảm thấy, nếu cố thêm chút nữa da đầu hắn sẽ ngay lập tức rách toang.
Tần Trạch hoang mang, không biết làm thế nào, chợt hắn nghĩ, nếu vận dùng nhiều chân khí chút, có thể hay không huyệt sẽ thông ngay.
Nghĩ là làm, Tần Trạch vận thêm một luồng chân khí l·ên đ·ỉnh đầu, hai luồng chân khí tụ hội ngay lập tức mạnh hơn, Tần Trạch cố nén sợ hãi, đẩy mạnh chân khí ra.
Hắn cảm thấy như có gì đó phóng ra từ trên đỉnh đầu, toàn thân hắn mát lạnh, đầu óc thanh minh, thậm chí hắn cảm giác bản thân đã thành tiên.
Ngay lúc này, Tần Trạch cảm thấy trong đầu hình như lại mở ra một khoảng trống, gần như là đan điền của hắn vậy, hắn cảm thấy trong đó lượn lờ vài luồng khí rức huyền ảo.
Xem ra, đúng như công pháp miêu tả.
Bách Hội khai
Thức hải thành
Ngưng ý chí
Thần niệm sinh.
Không sai, hắn mở ra thức hải, còn trong thức hải chắc là ý chí của hắn.
Trong tông sư cảnh giới, ngoài việc góp nhặt chân khí, mở rộng đan điền, hắn còn phải cố gắng ngưng tụ ý chí trong thức hải.
Nguyên do chủ yếu vì chân khí tăng lên, ta cần phải có khả năng điều khiển phù hợp, vậy nên ý chí cũng cần tăng lên, một khi đột phá đại tông sư thì ý chí sẽ ngưng lại thành thần niệm.
Nhẹ cảm giác chân khí của bản thân tăng lên gấp mấy lần, Tần Trạch rất hài lòng, tông sư quả nhiên khác biệt, cảm giác này võ sư không thể nào so sánh được.
Tần Trạch vận chuyển chân khí thử, cảm nhận chân khí cuộn trào, hắn sung sướng không cách nào tả nổi, nhẹ vận chân khí phóng ra từ trong lòng bàn tay.
Phụt!
Một luồng khí vô hình phóng ra, uy lực cực mạnh, xuyên thủng cả tường nhà của Tần Trạch.
Tần Trạch đại hỉ, hắn lần lượt phóng chân khí ra từ nhiều hướng trên cơ thể, đợi thuần thục một chút, Tần Trạch bắt đầu luyện tập điều tiết dòng chân khí.
Không lâu sau, Tần Trạch đứng giữa nhà, hắn thở nhẹ một tiếng, tập trung tinh thần, phóng chân khí từ nhiều huyệt vị khác nhau.
Toàn thân Tần Trạch từ từ nâng lên khỏi mặt đất, phiêu phù trong gian nhà, Tần Trạch thử chuyển hướng một chút nhưng không ngờ hắn mất khống chế, đâm thẳng vào sàn nhà.
Nhẹ xoa xoa đầu, xem ra vẫn cần quen thuộc một chút mới được.
Bỏ ra một ngày công phu, Tần Trạch rốt cuộc làm chủ được chân khí của bản thân, hắn có thể tùy ý phi hành, mặc dù tiêu hao nhiều chân khí chút nhưng cũng coi như bước chân ra khỏi phàm nhân lĩnh vực.
Tần Trạch nhìn bàn tay một chút, hắn cảm thấy hay là vẫn bế quan tiếp tục cho thoả đáng, hiện nay hắn vẫn chưa gặp bình cảnh nên, không cần vội vàng đi kiếm cơ duyên, cứ ổn định từng bước đi là được.
Quyết định, Tần Trạch quay về phòng, tiếp tục bế quan.
Do vừa gíp nhặt chân khí cũng như ý chí nên tốc độ tu luyện của Tần Trạch giảm xuống đáng kể.
Nửa năm sau, Tần Trạch mở mắt ra, cảm nhận sự tăng trưởng của đan điền, hắn không hài lòng lắm, mất nửa năm hắn mới đột phá đến tông sư nhị trọng, tuy đột phá tông sư thì thọ mệnh của hắn tăng lên đến một trăm năm mươi tuổi, nhưng tiêu tốn nửa năm để đột phá nhất trọng vẫn là khá lâu.
Xem ra, hắn cần phải tìm vài vật phụ trợ mới được, nhưng trước mắt cứ tăng tu vi lên trước đã, đợi gặp bình cảnh thì tính sau.
Lại một năm qua đi, Tần Trạch mở mắt, lần này hắn đã là tông sư tam trọng, nhưng hắn cảm thấy tốc độ của mình giảm một mảng lớn.
Theo Tần Trạch biết, đây là biểu hiện của thiên phí không đủ, cũng tức là bình cảnh đầu tiên của hắn sắp tới, hiện nay hắn sắp đột phá tông sư trung kì nên xuất hiện trở ngại nhỏ.
Cái này có thể gọi là tiểu bình cảnh, loại ngăn trở này chỉ mang tính dấu hiệu, nên chỉ cần hao chút thời gian là vượt qua, Tần Trạch không biết bình cảnh thực sự sẽ xuất hiện lúc nào, nên hắn không muốn hao phí thời gian.
Trước mắt, Tần Trạch có hai cửa có thể xuất hiện bình cảnh, một là lúc đột phá tông sư hậu kỳ tức tông sư thất trọng, hai là lúc hắn đột phá đại tông sư.
Cho nên hiện nay, Tần Trạch cần có ngoại vật giúp hắn đột phá tông sư tứ trọng, thứ nhất là bớt thời gian, thứ hai cũng là giúp cơ thể hắn thích nghi với ngoại vật, phải biết, Tần Trạch chỉ dùng Tam Diệp Thảo đột phá mà thôi.
Ngẫm nghĩ chút, Tần Trạch quyết định dùng đan dược, hắn đang ở Hoàng Đô nên không thiếu luyện đan sư, chỉ cần trả đủ giá là được.
Nghe nói, gần Luyện Huyết Đường có một toà Đan Điện, nơi đó tụ tập các vị luyện đan sư trong Hoàng Đô tụ tập, bọn họ thường giao lưu với nhau ở đấy, nên cũng tiện thể nhận giao dịch ở đó luôn.
Tần Trạch kiểm tra chút tài sản bản thân, hắn thấy ngoài chiếc quạt kia cũng chỉ còn hai mươi viên nguyên thạch là có giá trị, không biết nhiêu đây có đủ đổi một viên đan dược không.
Ra khỏi nhà, Tần Trạch hướng thẳng về Đan Điện mà đi, chỉ chốc lát sau, trước mặt Tần Trạch đã là một ngôi nhà lớn, cực kỳ lộng lẫy, nhưng lại không kém phần cổ kính.