Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 33: Cứu Mạng




Chương 33: Cứu Mạng

Một lúc sau, trời cũng đã tối, hai người kia rốt cuộc đi ra, Tần Trạch vui mừng, nhưng hắn vẫn chờ cho thân ảnh hai người khuất mất mới dám bén mảng đến gần Luyện Huyết Đường.

Nhận thưởng xong, Tần Trạch đi thẳng về nhà, hắn cần nghỉ ngơi hồi sức, để còn chuẩn bị lên đường đi tìm cây Tam Diệp Thảo tiếp theo.

Tần Trạch ngủ một giấc đến tận sáng, chạy đi chạy lại liên tục làm toàn thân hắn mệt rã rời, nên giấc ngủ này sảng khoái hơn bao giờ hết.

Thức dậy, Tần Trạch móc mảnh giấy hôm qua nhận được ra, đây chính là manh mối Tam Diệp Thảo mà hắn muốn, trên đó cũng không có ghi gì nhiều, chỉ vẻn vẹn mấy dòng chữ.

Tại hướng Tây Nam Hoàng Đô, có một sơn cốc nhỏ, ẩn giữa khu rừng rậm, trong đó nghe nói có một bụi Tam Diệp Thảo, nhưng lại bị một con nhị giai yêu thú canh giữ.

Tần Trạch ngẫm nghĩ, nhị giai yêu thú không đáng sợ lắm, hắn chỉ lo sợ tình báo có sai, lúc đến nơi lại thấy có mấy con yêu thú liền thì khó xử, xem ra hắn cần chuẩn bị nhiều chút.

...

Trong sơn cốc Tây Nam Hoàng Đô.

Buổi trưa, lúc ánh nắng chiếu rọi xuống khu rừng, từng tán lá nhẹ đong đưa theo những cơn gió nhẹ.

Một con rắn khổng lồ nằm cuộn tròn trên mỏm đá, hai mắt lim dim hưởng thụ những ánh nắng chiếu lên cơ thể nó.

Nó là một con nhị giai hậu kỳ yêu thú, nhận ra sự bất phàm của Tam Diệp Thảo nên tự mình canh giữ, hằng ngày thi thoảng ngửi một cái, mùi linh dược làm nó sảng khoái không thôi.

Hôm nay, trời nắng ấm, cùng không khí trong lành nên nó bò ra đây nằm phơi nắng, tận hưởng cuộc sống.

Đang lim dim ngủ, nó cảm thấy đầu óc hơi mỏi mệt, hai mắt dần nhắm chặt hơn, thoàn thân bất lực, chỉ muốn nằm dài mà ngủ.

Cách nó gần trăm mét, Tần Trạch nấp trên một cành cây lớn, trong tay không ngừng rải bột thuốc cho bay theo chiều gió, khi thấy con rắn có vẻ đã ngấm thuốc mới ngừng lại.



Hai ngày trước, Tần Trạch đã đến đây, không muốn kinh động yêu thú, nên Tần Trạch âm thầm theo dõi con rắn này, hắn phát hiện hình ngư nó rất thích phơi nắng nên đã lập kế hoạch hạ độc nó.

Quả nhiên, do lượng thuốc của hắn mỗi lần thả rất ít nên nó không hề phát hiện, cứ mơ màng mà trúng độc.

Tuy đọc không thể g·iết c·hết nó, nhưng như vậy là quá đủ rồi, nên nhớ, thực lực Tần Trạch cũng không yếu, xử lý một con yêu thú trúng độc là dư sài.

Để chắc chắn, Tần Trạch chờ thêm vài phút, sau đó ném thẳng hai thanh phi đao, một thanh hướng về đầu, còn một thanh hướng về đoạn gần đuôi.

Hắn phải đề phòng nó tránh được nên phải phóng một thanh để giữ đuôi con rắn, đề phòng chạy mất.

Ngay khi phi đao rời tay, Tần Trạch cũng vận khí toàn thân, rút đao phóng đến.

Đúng như dự liệu, thanh phi đao đầu tiên không đâm trúng đầu, con rắn đã nhanh nhẹn tránh được, tuy vậy nó lại bị thanh thứ hai ghim nào mỏm đá.

Ngay lập tức, nhân lúc con rắn chưa kịp phản ứng, Tần Trạch áp sát, vung đao.

Một đường đao dứt khoát cắt đầu con rắn ngay lập tức, cứ như vậy, một con nhị giai hậu kỳ yêu thú b·ị c·hém g·iết, ngay cả phản kháng cũng không kịp.

Chém g·iết yêu thú xong, Tần Trạch cũng không thèm nhìn nó một cái, nhất, nhị giai yêu thú ngoại trừ dùng để ăn ra thì cũng chỉ có thể mang ra tập luyện, phải đến tam giai yêu thú thì thân xác chúng mới có chút dùng, đặc biệt là yêu đan.

Tìm tòi xung quanh một lúc, Tần Trạch cũng tìm được Tam Diệp Thảo, cất kỹ, vậy là hắn đã có hai cây Tam Diệp Thảo, chỉ cần một cây nữa là tông sư ngay trong tầm tay.

Tuy trong tay Tần Trạch đã có hai cây Tam Diệp Thảo, nhưng hắn không muốn phục dụng ngay lập tức, hắn muốn một bước đúng chỗ, dùng một lúc ba cây Tam Diệp Thảo để đột phá tông sư.

Thu dọn một chút, Tần Trạch trở về Hoàng Đô, mục tiêu tiếp theo của hắn vẫn là Luyện Huyết Đường, hắn cần tìm thêm một cây Tam Diệp Thảo nữa, sau đó toàn lực đột phá tông sư.

...

- Hahaha, chậc chậc, đại tiểu thư quả nhiên thiên phú vô song, chỉ là nhị trọng võ sư mà có thể chạy lâu như vậy, nhưng xem ra ngươi cũng sắp hết sức rồi a.



Một tên hắc y nhân vừa phóng qua tán cây, vừa cười lên haha.

Phía trước hắn là một thiếu nữ, trên thân có lưu khá nhiều thương tích, đang dốc sức nhạy thật nhanh về phía Hoàng Đô, rõ ràng đây chính là đại tiểu thư của phủ Đại tướng quân mà hôm trước Tần Trạch thấy trước cửa Luyện Huyết Đường.

Giờ đây, nàng không còn vẻ kiêu căng, ngạo mạn của hôm trước nữa, trên mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng, sợ sệt, thậm chí trong mắt nàng còn rơi ra vài giọt nước mắt.

Tuy nàng đã dùng hết sức chạy thục mạng nhưng vẫn không thoát khỏi tay hắc y nhân kia, đang lúc nàng gần như ngã xuống thì thấy phía trước có một bóng người, nàng dùng hết sức gào lên.

- Huynh đài, cứu mạng, chỉ cần ngươi giúp ta, ta nợ ngươi một việc.

Tần Trạch đang hớn hở quay về thì bỗng nghe được câu nói này, hắn quay lại nhìn.

Ngay lập tức, hắn chỉ muốn vận toàn thân lực khí chạy thẳng về nhà, bởi hắn thấy đại tiểu thư ngang ngược kia đang chạy về phía hắn.

Ừm, không đúng, hình như nàng đang b·ị t·ruy s·át thì phải, Tần Trạch phân vân không biết có nên cứu không.

Nhưng nghĩ lại, nếu nàng đáp ứng giúp làm một việc, thì hắn có thể nhờ tìm hộ Tam Diệp Thảo nha.

Không nói nhảm, Tần Trạch không thèm nhìn tên hắc y nhân kia một chút, tiện tay ném một thanh phi đao xuyên qua đầu hắn.

Xoẹt một tiếng, tên kia chưa kịp phản ứng đã bị hạ sát ngay lập tức.

- Đa tạ huynh đài ra tay cứu giúp, huynh theo ta về Hoàng Đô, ta đảm bảo sẽ giúp huynh một việc, chỉ cần ta làm được.

Đại tiểu thư vội hành lễ cảm tạ, ngỏ ý mời hắn về Hoàng Đô, nàng muốn nhờ Tần Trạch bảo vệ chặng đường còn lại.



Tuy nàng kiêu căng nhưng không ngu xuẩn, hiện nay nàng chỉ là một võ sư nhị trọng thôi, nếu còn kiêu căng căn bản không biết c·hết như nào.

Tần Trạch cảnh giác nhìn nàng một chút, nói thật, hắn không muốn lại gần vị đại tiểu thư này chút nào, hắn lo rằng nếu vô ý mạo phạm nàng một cái, ngày mai ngay cả t·hi t·hể cũng tìm không thấy.

Nhưng hiện hắn cần Tam Diệp Thảo nên đành liều một phen vậy, Tần Trạch đáp ứng xuống, với điều kiện nàng cách xa hắn chút.

Hai người không tốn bao nhiêu thời gian là về đến Hoàng Đô, đến nơi, Tần Trạch đi theo đại tiểu thư đến phủ Đại tướng quân.

Phủ Đại tướng quân quả nhiên uy phong, riêng cổng nhà với Tần Trạch cũng là một kỳ quan, hai cánh cổng cũng không kém, mỗi cánh cổng đều được phủ vàng son lộng lẫy, bên trong tuy không thấy gì nhưng nhìn vào diện tích mái ngói cũng đủ hiểu bên trong xa hoa cỡ nào.

Đến gần cổng vào, Tần Trạch không dám vào nữa, hắn sợ đại tiểu thư có chỗ dựa ngay lập tức nuốt lời, vậy nên hắn lên tiếng.

- Vị tiểu thư này, tại hạ thân phận thấp hèn, không dám làm bẩn phủ Đại tướng quân, nên chúng ta xin từ biệt tại đây.

Giờ này, hắn làm sao còn dám nhắc đến thù lao nữa, giữ được mạng nhỏ là tốt rồi.

Đại tiểu thư có vẻ hiểu ra, nàng cũng không làm khó Tần Trạch, nàng nghĩ một chút rồi nói.

- Được rồi, nếu ngươi muốn vậy cũng được, nhưng ta đã hứa là sẽ giúp ngươi một việc nên ngươi cứ việc yêu cầu.

Tuy nàng không muốn dây dưa Tần Trạch nữa, nhưng tín dự vẫn phải giữ, ai biết tên này đi rồi sẽ nói cái gì.

Tần Trạch nghe vậy đại hỉ, hắn còn tưởng tay không mà về đây.

- Đa tạ tiểu thư, tại hạ hiện nay vào giai đoạn mấu chốt cần gấp một cây Tam Diệp Thảo, không biết ngài có thể giúp tại hạ hay không.

- Haha, tưởng gì, cái này căn bản không phải là chuyện.

Đại tiểu thư nghe xong, cười lên haha, nàng còn tưởng tên này muốn tài nguyên quý giá nào chứ, Tam Diệp Thảo với nàng mà nói không tính thứ gì, nàng chỉ vào một tên hộ vệ nói.

- Ngươi, đi vào nhà kho lấy cho hắn một cây Tam Diệp Thảo, nhanh lên, nhớ kỹ, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, không được làm chuyện mờ ám.

- Dạ, dạ, tiểu nhân làm ngay.

Tên hộ vệ nghe xong thì nhanh chân chạy đi lấy ngay, thấy vậy, đại tiểu thư không quản Tần Trạch nữa mà đi thẳng vào phủ.