Chương 30: Tin Tức Tam Diệp Thảo
- Giá khởi điểm, năm ngàn lượng.
Vừa dứt lời, mọi người ngay lập tức sôi trào, Khai Huyệt Đan nha, tuy không phải đan dược cao cấp nhưng nó cực hiếm a, đối với võ sư mà nói thì có được Khai Huyệt Đan như là có cả một bảo tàng vậy.
Chưa kịp mọi người ổn định lại, tiếng đấu giá đã vang lên liên tục.
- Sáu ngàn lượng.
- Bảy ngàn lượng.
- Tám ngàn lượng.
- Chín ngàn lượng.
- Một vạn lượng.
Chỉ trong chốc lát, giá cả đã tăng lên gấp đôi, Tần Trạch thấy vậy cũng không thể làm ngơ nữa, hắn cũng không muốn bỏ qua viên Khai Huyệt Đan này, phải biết, chỉ cần có được nó thì tông sư không là vấn đề.
Đầu óc xoay chuyển, Tần Trạch hét giá.
- Một viên nguyên thạch.
Vừa dứt lời, toàn trường gần như đọng lại một cái, nguyên thạch a, một viên nguyên thạch đổi ra hoàng kim chi ít cũng từ một vạn lượng trở lên, nhưng thử nghĩ xem sẽ có ai mang nguyên thạch đi đổi lấy hoàng kim chứ, vậy nên Tần Trạch dùng nguyên thạch giao dịch quả là một điều đáng kinh ngạc.
- Hừ, nguyên thạch thì sao, hai vạn lượng.
Có người không phục, tăng giá dù nguyên thạch khó tìm nhưng hai vạn hoàng kim đè một viên nguyên thạch là không thành vấn đề.
Tần Trạch nhíu mày, lên tiếng.
- Hai viên nguyên thạch.
- Ta ra ba vạn lượng.
Tần Trạch vừa dứt lời, tên kia cũng ngay lập tức tăng giá, Tần Trạch nhíu mày, nhưng vẫn tăng thêm.
- Ba viên.
Người kia do dự một chút, cuối cùng thở dài một hơi, im lặng xuống, thấy vậy Tần Trạch trong lòng mừng thầm, nhưng ngay lúc hắn tưởng chiến thắng thuộc về hắn thì một giọng nói nhẹ nhàng từ trên phòng riêng truyền đến.
- Ta ra năm viên nguyên thạch.
Tần Trạch nhíu mày, nói thật nếu hắn ném ra toàn bộ tài sản thì cầm xuống Khai Huyệt Đan là không thành vấn đề, nhưng hắn không dám lộ tài lực của bản thân ta ngoài a, nếu người khác biết một tên võ sư mang theo hai mươi viên nguyên thạch chạy khắp nơi thì chẳng phải hắn xong đời sao.
Nghĩ vậy, Tần Trạch từ bỏ, cả hội trường lâm vào im lặng, vị nữ tử trên đài kia thấy tình cảnh này thì hiểu ý, nhanh chóng hỏi lại ba lần rồi chốt giá.
Tuy Tần Trạch không tiếp tục đấu giá nữa nhưng vẫn ngồi xem đến cuối cùng, hai món tiếp theo chủ yếu là đồ vật cho tông sư nên không nhiều người cạnh tranh lắm, chủ yếu là mấy vị có phòng riêng ra giá, cũng đúng thôi, mấy vị đó mới là khách hàng chính của tam bảo mà.
Ra khỏi hội trường, Tần Trạch vẫn cảm thấy tiếc nuối viên Khai Huyệt Đan kia, hắn thanh tỉnh đầu óc một chút, tự an ủi bản thân rằng, đây là một lựa chọn sáng suốt sau đó quay về nhà.
Đến nhà, hắn ngồi xuống đả toạ suốt hai ngày liên tiếp, Tần Trạch cảm thấy bản thân còn nhiều thiếu sót trong tâm tính nên cần bình ổn lại, tỉ như lúc ra khỏi đấu giá hội, hắn không nên tiếc nuối.
Hai ngày sau, Tần Trạch mở mắt, thở nhẹ một hơi, tiến đến Luyện Huyết Đường.
Lần này Tần Trạch khá may mắn, sau khi mò mẫm một vòng, Tần Trạch tìm được một nhiệm vụ ưng ý, mà không ưng ý không được vì trong đống nhiệm vụ này chỉ có duy nhất một nhiệm vụ có liên quan đến Tam Diệp Thảo mà thôi.
Nhiệm vụ như sau, cách Hoàng Đô về phía Bắc hơn một ngày đường, có một ngọn núi cao, trên đỉnh núi quanh năm bị tuyết bao phủ, nhưng trên đỉnh lại mọc một loại hậu thiên linh dược tên Băng Tâm Thảo, chỉ cần hái linh dược này trở về thì có thể nhận được tin tức về một cây Tam Diệp Thảo.
Tần Trạch khá thất vọng vì chỉ có tin tức chứ không phải ban thưởng một cây Tam Diệp Thảo, nhưng không sao, có còn hơn không.
Hắn hoàn thành thủ tục nhận nhiệm vụ, ra khỏi Luyện Huyết Đường, hướng khu giao dịch mà tiến đến, lần này Tần Trạch cần chuẩn bị khá nhiều đồ dùng, xem ra hơn hai ngàn hoàng kim còn lại sắp chia tay hắn rồi.
Trước tiên, Tần Trạch mua một cái áo ấm, đề phòng thời tiết khắc nghiệt trên đỉnh núi, tiếp theo hắn chuanr bị thêm vài đồ phòng thân như phi đao, độc dược cùng thêm chút dược phẩm hồi sức cùng chữa bệnh.
Xong xuôi, Tần Trạch kéo theo một bao lớn đựng đống đồ về nhà, hắn cần chỉnh lí lại một chút mới có thể mang theo tất cả đống đồ này mà không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.
Dọn dẹp cũng suốt một đêm mới xong, Tần Trạch trông không khác mấy bình thường chỉ là trên thân hắn có nhiều chỗ lồi ra hơn, rõ ràng đây là do hắn mang quá nhiều đồ, Tần Trạch lại không có ý định bỏ bớt ra, hắn khoác lên thân một tấm áo choàng rộng, hoàn mỹ che đi sự lồi lõm này.
Vừa ý với bản thân, Tần Trạch hướng về cổng thành phía Bắc mà đi, ra khỏi hộ thành trận pháp, Tần Trạch quay đầu nhìn lại Hoàng Đô hùng vĩ một lần nữa rồi cứ thế quay người rời đi.
Đi dưới tán cây, Tần Trạch cảm thấy bản thân có phải nên mua một con ngựa cưỡi đi rồi ngắm cảnh dọc đường hay không, nhưng rất nhanh hắn bỏ ý nghĩ này, mang ngựa theo cũng chỉ tăng thêm phiền phức, hành tung bại lộ không nói, riêng về khinh công của hắn là đủ bỏ xa tốc độ của ngựa.
Nếu là một con yêu thú có lẽ Tần Trạch sẽ cân nhắc một chút, dù sao tốc độ của vài loại yêu thú nhanh hơn so với nhân loại, ngoài ra, chính chúng cũng là có sức chiến đấu có thể tăng lên chiến lực của hắn, xem ra, sau này nên tìm một con yêu thú làm toạ kỵ.
...
Xoẹt! Phập!
Một tiếng xé gió vang lên, một thanh phi đao phi thẳng về phía trước cắm mạnh vào thân cây làm cây run lắc vài cái, theo sau là mấy đạo thân ảnh vụt qua.
Phía trước họ là một thanh niên nam tử, trên thân mang thương thế, sắc mặt tái nhợt đang toàn lực phóng về phía trước, vừa nhìn là biết thanh niên kia bị mấy người đằng sau t·ruy s·át.
- Haha, tiểu tử, không cần tốn công vô ích, sớm muộn gì ngươi cũng rơi vào tay bọn ta thôi, nhanh chóng thúc thủ chịu trói, chúng ta có thể lưu ngươi toàn thây.
Một tên tráng hán phía sau cất tiếng cười quái dị mà nói, theo sau hắn là ba người nam tử trông có vẻ là thủ hạ của hắn, toàn thân bọn họ bao bọc bởi một thân hắc y, tuy có vài vết tích thương thế nhưng cũng không đáng kể.
Thanh niên phía trước không thèm để ý, hắn vừa di chuyển vừa đảo mắt xung quanh xem có lối thoát không, đồng thời cũng không quyên chú ý phía sau ám khí.
- Hừ, muốn c·hết.
Thấy thanh niên không chú ý đến mình, tráng hán nổi giận, hắn vận khí nhanh chóng phóng lên, chỉ chốc lát đã áp sát thanh niên kia, bàn tay tráng hán vận khí đánh ra một chưởng vào sau lưng thanh niên kia.
Người thanh niên chưa kịp phản ứng đã chịu một chưởng từ phía sau, trong miệng ngòn ngọt, ngay lập tức phun ra một ngụm máu, nhưng tốc độ của hắn nhanh chóng bạo phát phóng ra phía trước mấy chục mét.
Hừ, tráng hán chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không cố đuổi theo, chỉ là tiện tay ném ra hai thanh phi đao hướng phía sau gáy thanh niên ném đến, nhưng không may là hắn không ném trúng cái nào cả.
Tráng hán thấy vậy cũng không bất ngờ, hắn đuổi theo tên này lâu như vậy, hắn không tin tên này có thể chạy thoát cho nên hắn không vội, chờ cá lọt lưới cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, tốc độ thanh niên chậm dần, phản ứng cũng không đủ chuẩn xác nữa, mấy thanh phi đao mà tráng hán kia phóng ra tuy không cắm vào người hắn nhưng cũng để lại không ít thương tích.
Thanh niên nhân đang cố sức định đánh cược một lần thì chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng một chút, hắn cố đạp mạnh nhưng thân thể như không khí lực vậy, hắn cảm thấy bản thân dần mất khống chế thân thể, đột nhiên hai mắt hắn tối lại rồi vấp ngã trên mặt đất.
Tráng hán thấy thế chưa kịp vui mừng cũng đã nhanh chóng dừng lại, ngăn chặn thủ hạ không tiến lên, hắn nhìn thanh niên nằm trên mặt đất kia, nhưng không dám xông lên bắt lại, vì trước mât hắn xuất hiện một người khác, toàn thân áo choàng che kín, trên đầu lại mang một chiếc mũ rộng vành.
Người này đột nhiên xuất hiện làm hắn cảnh giác lên, nếu chỉ là người qua đường còn tốt, còn nếu là người quen biết của thanh niên kia thì.
Tần Trạch chỉ nhìn thấy một thanh niên từ xa phóng tới rồi ngã xuống trước mặt mình, hắn nghi hoặc nhìn lại rồi bất giác thốt lên.
- Lâm Dạ.