Chương 29:Đấu Giá Hội
Tần Trạch dậy sửa soạn một chút, hắn quyết định hôm nay sẽ đi dạo Hoàng Đô, nhưng trước tiên là đi tìm nhiệm vụ của Tam Diệp Thảo trước đã.
Ra khỏi nhà, nhìn cảnh vật nhộn nhịp trước mắt, Tần Trạch không khỏi choáng váng, dân cư nơi này so với Bình Lạc Thành quả nhiên là một tầng thứ khác.
Từng tiếng giao dịch, nói chuyện vang lên bên tai Tần Trạch, hắn cố len lỏi đi đến Luyện Huyết Đường.
Phải gần giữa trưa, Tần Trạch mới đến Luyện Huyết Đường, nhìn kiến trúc trước mắt không khác so với ở Bình Lạc Thành, vẫn là một toà lâu chín tầng cùng tấm biển uy nghiêm kia.
Nhưng khác biệt là, mọi người không chỉ đi vào từ cổng chính của Luyện Huyết Đường mà tầng thứ ba thi thoảng có người bay ra bay vào, xem ra tông sư trở lên muốn nhận nhiệm vụ thì phải lên tầng trên a.
Tần Trạch không quản mấy người kia, sớm muộn hắn cũng sẽ bay ra bay vào như vậy, có gì mà phải hâm mộ, hắn cố chen chúc, cuối cùng cũng đi vào trong.
Bên trong vẫn bày biện như toà ở Bình Lạc Thành, tuy nhiên, bảng nhiệm vụ lớn và dài hơn, trên đó chi chít nhiệm vụ, cho dù là trên đỉnh bảng vẫn dán đầy, may thay mọi người ở đây rất quy củ, kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi.
Tần Trạch cũng không có ý định khác, hắn chọn một hàg người ngắn một chút nhanh chóng xếp vào, sau đó là thời gian dài chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, có thể nửa ngày đã đi qua, Tần Trạch rốt cuộc đợi đến lượt mình lên tìm nhiệm vụ, hắn xốc lại tinh thần, nhanh chóng tìm ngay phần cao nhất trên bảng nhiệm vụ.
Nhưng dù vậy, Tần Trạch có tìm mấy lần vẫn không thấy được nhiệm vụ mà mình muốn, hắn chỉ có thể từ bỏ, bởi mấy người đằng sau có vẻ đã mất kiên nhẫn, Tần Trạch không muốn ảnh hưởng đến người khác nên đành quay về.
Trên đường về nhà, Tần Trạch vô tình nhìn thấy vài đứa trẻ nô đùa trên đường, chúng đóng vai những đại nhân vật nổi danh trong Hoàng Đô, như cảnh đại tướng quân dẹp loạn, cũng như cảnh hoàng thượng đăng cơ.
Nhìn chúng vui đùa, Tần Trạch đột nhiên cảm thấy bản thân có phải nên học một chút kĩ thuật ngụy trang, hiện tại tuy hắn chưa gặp nguy hiểm nhưng sau này thì sao, đến lúc đó hắn giả trang thành một người khác thì chẳng phải thoát nạn sao.
Nghĩ là làm, Tần Trạch tìm một cửa hàng trang phục, mua đủ loại trang phục khác nhau, thậm chí hắn còn mua thêm hai bộ hắc y đề phòng có việc cần làm mà không muốn lộ diện.
Đương nhiên Tần Trạch sẽ không chỉ mua có vậy, hắn còn mua thêm vài xấp vải đủ loại màu sắc, hắn định thay đổi kiểu dáng trang phục để k·hông r·õ n·guồn g·ốc, ngoài ra, Tần Trạch cũng mua đủ thứ đạo cụ trang điểm như phấn, son, thậm chí cả tóc giả hắn cũng mua.
Ôm một đống đồ về nhà, Tần Trạch bắt tay vào chỉnh lú trang phục, cái khác không nói, riêng về hắc y là phải chỉnh sửa thật kỹ, Tần Trạch nhìn chiếc áo đơn sơ trước mặt, trong đầu lướt qua đủ kiểu dáng, cuối cùng hắn nhớ đến một bộ phim đời trước xem có trang phục của Cẩm Y Vệ rất đẹp, không nghĩ nhiều, Tần Trạch bắt tay vào làm.
Một đêm thức trắng qua đi, Tần Trạch rốt cuộc nâng trên tay bộ trang phục hắn từng mơ ước, tuy không được đẹp như bản gốc, nhưng không sao, tốt hơn lúc mới mua về nhiều.
Ngoài thiết kế nguyên bản, Tần Trạch còn chế thêm mấy khoang túi nhỏ xung quanh tay, chân, eo, hắn cũng chế thêm một tấm áo choàng cùng một chiếc mũ trùm đầu, chậc chậc, quả nhiên rất uy phong.
Tần Trạch thích thú không rời tay, nhưng hắn vẫn cất nó đi, nói đùa, nếu mặc bộ này ra đường chẳng phải uổng công hắn một đêm sao.
Nhìn bên ngoài, trời cũng đã sáng, nhớ lại cảnh tượng hôm qua, Tần Trạch không muốn tới Luyện Huyết Đường, hôm nay hắn muốn đến xem thử Đấu giá hội, nghe nói nơi đó thường xuất hiện đồ tốt, ngay cả luyện thần đại tông sư cũng tranh đoạt.
Tần Trạch mở bản đồ ra xem xét một chút, xác định đường đi, sau đó lại hoà vào dòng người mà đi đến Đấu giá hội, khoảng hơn hai giờ sau, Tần Trạch rốt cuộc đến, nhìn một kiến trúc rộng lớn như một sân vận động cùng với thanh âm huyên náo truyền ra từ phía trước, Tần Trạch không khỏi thán phục.
Tuy khung cảnh tráng lệ này làm hắn rung động nhưng không thấp thỏm như lần trước nữa, Tần Trạch tự tin bước vào trong.
Vào trong rồi lại càng thêm kinh ngạc, trước mắt Tần Trạch là từng hàng ghế dài xếp xung quanh một đài trung tâm, phía trên lại có những gian phòng riêng biệt được buông rèm che cẩn thận.
Vừa nhìn đã biết ghế ngồi là cho khách nhân, còn gian phòng riêng là dành cho khách quý, Tần Trạch tìm một chỗ gần trung tâm một chút ngồi xuống chờ đợi, xung quanh hắn ruy đã có người ngồi nhưng rõ ràng số lượng này không đủ để tiến hành đấu giá.
Ngồi đợi một chút, quả nhiên người trở nên nhiều hơn, líc này mới có một vị nữ tử xinh đẹp tiến lên trên đài cao, thanh âm nàng tuy phát tán khắp phòng đấu giá nhưng vẫn mang lại cảm giác nhẹ nhàng.
- Hoan nghênh chư vị đã đến tham dự buổi đấu giá hội hôm nay của chúng ta, tiểu nữ tử cũng không dài dòng nữa mà xin phép đấu giá hội chính thức bắt đầu.
Ngừng một chút nàng nói tiếp.
- Hôm nay chúng ta mang đến cho quý vị tổng cộng mười món vật phẩm, chúng ta sẽ bắt đầu từ giá trị thấp nhất.
- Món đầu tiên, Huyết Linh Hoa có thể tăng tốc độ tu luyện của luyện huyết võ giả lên gần hai lần tốc độ thông thường, giá khởi điểm là năm trăm lượng.
Nói xong, không khí hội trường lâm vào im lặng, rõ ràng mọi người căn bản chướng mắt vật này, chỉ có vài tên võ giả là tâm động một chút.
Khoảng năm phút qua đi, một giọng nói yếu ớt vang lên.
- Ta... Ta ra năm trăm lượng.
Lên tiếng là một vị thanh niên trông có vẻ hơi nhát gan, vừa nói xong hắn cúi mặt xuống như muốn tránh đi ánh mắt mọi người vậy.
Toàn trường nhìn hắn một cái nhưng cũng chả ai nói thêm cái gì, vị nữ tử trên đài cố nở một nụ cười khó coi nói.
- Tốt, thành giao.
Ngay cả hỏi lại còn giá cao hơn không nàng cũng không thèm hỏi, dứt khoát thành giao, nàng chỉ muốn nhanh chóng bán nốt mấy món vớ vẩn này đi, hi vọng đến cuối sôi động một chút.
Tần Trạch nhìn thanh niên kia một cái nhưng cũng không để ý, mục đích đến đây hôm nay chủ yếu là mở rộng tầm mắt, còn mua được gì hay không thì nhờ duyên phận.
Quả nhiên, mấy món tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, tổng cộng bảy món được đưa ra cũng chỉ có ba món là dành cho võ sư, còn lại cho võ giả là chủ yếu.
Mấy món cho võ sư kia tuy có tranh giành một chút nhưng lại không đáng chú ý mấy, chỉ lẹt đẹt mấy người thôi, cho đến giờ, Tần Trạch vẫn chưa cảm nhận được không khí của Đấu giá hội trong truyền thuyết.
Đang lúc chán chê, đột nhiên thanh âm trong trẻo của vị nữ tử kia vang lên.
- Xin mọi người chấn chỉnh tinh thần, tiếp theo sẽ là tam bảo trong đấu giá hội lần này, hi vọng mọi người cố giữ tỉnh táo.
Nghe vậy, nhất thời mọi người phấn khởi hẳn lên, xem ra món chính sắp ra rồi,trên gian phòng riêng cũng có vài phòng mở rèm ra, phía dưới thi thoảng có vài người còn chụm nhóm lại với nhau bàn bạc gì đó.
Rốt cuộc, vị nữ tử kia ra hiệu một người khác bưng khay đồ lên, chỉ thấy trên khay nhỏ là một tấm vải đỏ trùm kín, trông rất thần bí và quý giá, chỉ nhìn vẻ ngoài, mọi người chắc chắc đây sẽ là đồ tốt.
- Các vị, sau đây là món đồ thứ tám chúng ta đấu giá trong ngày hôm nay, tuy nó không trân quý gì nhưng hiếm, có lẽ sau lần này các vị phải chờ duyên số tiếp theo mới gặp được.
Nghe vậy, mọi người phía dưới không khỏi hiếu kì lên, có người như đoán ra thì cùng người khác châu đầu ghé tai mà thì thầm.
Tần Trạch nhìn xung quanh, hắn khẽ kiểm tra tài sản một chút, lần này ra ngoài trên thân hắn chỉ mang hơn hai ngàn hoàng kim còn lại của bản thân, ngoài ra vì đề phòng hắn mang theo năm viên nguyên thạch, không biết có đủ không?
Đúng lúc này, vị nữ tử kia nhẹ kéo tấm vải xuống rồi cất tiếng nói.
- Xin giới thiệu với các vị, đây là Khai Huyệt Đan, có thể giúp võ sư đỉnh phong không trở ngại tiến giai thành luyện khí tông sư.