Chương 31: Chém Giết
Không sai, người đến chính là Tần Trạch, hắn đang đi đường thấy có động tĩnh phía xa nên dự định dừng xem một chút, ai ngờ lại gặp người quen.
Còn thanh niên kia thì như Tần Trạch nói, chính là Lâm Dạ, Lâm gia công tử trong Bình Lạc Thành, cũng chính là chủ nhà trọ của Tần Trạch tại Bình Lạc Thành, không ngờ hai người gặp lại trong tình cảnh như này.
Tráng hán cùng mấy tên thủ hạ thấy Tần Trạch hô lên tên Lâm Dạ, ngay lập tức sát ý loé lên, nếu đã nhận biết thì không cần phải rời đi nữa, hắn chưa kịp hành động đã nghe Tần Trạch nói.
- Các vị bằng hữu, đây là người quen của tại hạ, nếu được, ta có thể mang hắn đi không?
Tuy Tần Trạch biết mấy người này có thù nhưng như vậy thì sao, nếu bọn này không đồng ý thì chỉ có thể tiễn chúng một đoạn đường thôi, Lâm Dạ thiên phú không tốt, bây giờ cùng lắm võ sư tam trọng, mấy người này g·iết không được Lâm Dạ thì sao có thể g·iết được Tần Trạch.
Tần Trạch căn bản là không đem bọn này để vào mắt, nói câu khách khí chỉ là lễ cơ bản mà thôi.
- Hừ, ngươi là ai, đừng tưởng chỉ nói một câu là có thế mang người rời đi, muốn đi cũng được, nhưng tên này trộm đồ của chúng ta, chỉ cần hắn giao ra, các ngươi đi đâu ta không quản.
Tráng hán tuy kiêng kỵ Tần Trạch, nhưng dựa vào ưu thế đông người, hắn cũng không lo Tần Trạch sẽ giở trò gì.
- Ừm, Tần Trạch nhíu mày, hắn lấy đồ gì của các ngươi?
- Một đoá Tam Diệp Thảo.
Tuy tráng hán hơi khó chịu trước thái độ của Tần Trạch, nhưng vẫn trả lời hắn.
Cái gì? Tần Trạch nhíu mày, Tam Diệp Thảo đúng lúc hắn đang cần tìm, nếu như tên này nói thật thì không thể bỏ qua, nghĩ vậy, Tần Trạch không do dự nữa, trong tay xuất hiện bốn thanh phi đao, nhẹ lật tay một cái phóng thẳng đến bốn tên trước mắt.
Bốn tên kia chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tần Trạch ving ty một cái, bốn thanh phi đao như thể ngay lập tức xuất hiện trước mắt, tráng hán nhanh chóng phản ứng nhưng không kịp, hắn bị phi đao rạch một đường trên mặt.
Còn ba tên kia, căn bản không kịp phản ứng, ngay lập tức thì bị phi đao xuyên thủng đầu, bay ngược ra sau, bất động.
- Đáng c·hết.
Tráng hán kia gắt giọng một cái, nhanh tay rút đao ra phóng thẳng về phía Tần Trạch.
Tần Trạch tuy hơi thất vọng không thể một chiêu g·iết địch, nhưng nhìn thấy tráng hán kia hùng hổ xông tới, Tần Trạch cảm thấy hứng thú, tên này xem ra có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hắn muốn luyện tay một chút.
Nhẹ rút đao sau lưng ra, Tần Trạch điều động chân khí tương đương võ sư tứ trọng, lao thẳng đến ứng chiến.
Keng!
Hai thanh đao va mạnh vào nhau, phản chấn đẩy lùi cả hai hơn chục bước, Tần Trạch hứng thú càng tăng, hắn đạp bộ pháp, vòng quanh tráng hán, liên tục xuất đao hơn mười đao liên tiếp từ bốn phương tám hướng mà đến.
Tráng hán cũng không hoảng hốt, hắn nhanh chóng chuyển thân đón đỡ toàn bộ, sau đó nhanh chóng phản công.
Hai người giao thủ qua lại hơn mấy chục chiêu, nhưng không phân thắng bại, tuy Tần Trạch không dùng toàn lực nhưng rõ ràng trong cùng cảnh giới hắn không hơn người khác bao nhiêu.
Tần Trạch tránh một đao, thân cây phía sau hắn ngay lập tức bị cắt làm đôi, mảnh rừng sau trận giao thủ, cây cối đã bị chặt chém khá nhiều, hiện ra một khoảng trống.
Tần Trạch đón mấy chiêu, sau đó nhanh chóng tách ra, tráng hán kia thấy vậy cũng cách xa Tần Trạch một khoảng cách.
Tần Trạch nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, chợt hắn nhìn thân cây nằm dưới đất, hắn vung liên tiếp mấy chục đao, cắt nhiều thân cây thành từng đoạn nhỏ, sau đó dùng mũi đao nhanh chóng gảy thân cây bắn về phía tráng hán.
Nhìn một đống thân cây dày đặc phóng đến phía mình, tráng hán không hề lo sợ, đao hắn nhanh chóng chuyển động, hoàn mỹ chặn hết mọi thân cây.
Đang lúc hắn đắc ý, đột nhiên cảm thấy hàn khí phía sau, Tần Trạch nhân lúc hắn chặn thân cây đã vòng nhanh ra sau hắn, đao thế nhanh chóng phóng đến từ phía sau tráng hán.
Keng!
Tráng hán nhanh chóng chuyển đao, hoàn hảo chặn lại đao này, hắn nhếch miệng cười, đao trong tay hắn nhanh chóng xoay chuyển, hơn năm đao ảnh hướng về phía Tần Trạch.
Tần Trạch nhìn thế công trước mắt, không thể phân biệt đao nào là thật, hắn chỉ có thể toàn lực đón đỡ, tay hắn nhanh chóng vung lên, nhưng chỉ có thể tạo ra bốn đao ảnh, may thay trong bốn đao hắn chặn lại có một đao thật.
Tần Trạch nhanh chóng bật ra sau, lợi dụng bộ pháp cùng địa hình xung quanh, nhanh chóng di chuyển quanh thân tráng hán, thi thoảng lại ra chiêu làm đối thủ tâm phiền ý loạn.
Tráng hán bị Tần Trạch vòng quanh, tuy hơi hoa mắt nhưng vẫn giữ tỉnh táo, hắn vận khí, bật lên cao rồi phóng xuống, đao trong tay nhanh chóng vung ra.
Tần Trạch hơi kinh ngạc nhưng không e ngại, hắn nhếch miệng lên, nhảy thẳng lên đón đỡ, qua lại hơn mười mấy chiêu, hai bên lại tách ra.
- Haha, thống khoái, rất lâu rồi ta chưa đánh một trận thóng khoái như vậy, ngươi tên gì?
Tráng hán cười lên haha rồi hỏi tên Tần Trạch, hắn thấy người này hẳn là cùng đẳng cấp với mình, đáng để biết tên.
Tần Trạch chỉ cười nhạt, căn bản lười để ý tên này, người sắp c·hết, không cần phải phí lời, nhưng phải công nhận, nếu Tần Trạch chỉ dùng võ sư tứ trọng thực lực căn bản không thể thắng tên này.
Xem ra vẫn là phải lấy tu vi đè người mới được, Tần Trạch không do dự, hắn vận toàn thân chân khí, phóng đến phía tráng hán, lần này, hắn chỉ vung một đao duy nhất.
Tráng hán thấy Tần Trạch không trả lời hắn, đang muốn phát tác thì thấy Tần Trạch phóng về phía mình, hắn cười thầm, tên này thực lực tương đương hắn, lại còn cố chấp muốn đánh.
Tuy vậy, tráng hán vẫn nghiêm túc tập trung tinh thần, hắn không muốn vì lờ là mà m·ất m·ạng.
Xoẹt!
Tráng hán chưa kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy hơi nhói một chút, thân trên tách ra, ngã thẳng xuống đất, đến lúc này hắn mới hiểu ra, thì ra tên này vẫn chỉ đang chơi đùa hắn.
Tần Trạch nhẹ nhàng một đao chém c·hết tráng hán, hắn không thèm để ý, một đao này mà không chém c·hết tráng hán mới là chuyện lạ.
Hắn nhẹ nhàng cất bước đến bên Lâm Dạ đang b·ất t·ỉnh, tay giơ đao lên, đang định chém xuống thì hắn lắc đầu, bỏ đao xuống.
Thôi, dù sao Lâm Dạ cũng chưa kịp nhận ra hắn, lúc tỉnh lại tên này chắc sẽ không nghĩ nhiều, dù sao giữ được cái mạng đã là chuyện tốt.
Tần Trạch nhẹ lục lọi trên thân Lâm Dạ một chút, móc ra một cái bọc nhỏ, bên trong chứa một cây cỏ nhỏ, chỉ có ba lá, nhưng màu xanh của nó lại không giống bình thường, trong đó ẩn hiện vài luồng linh quang.
Xem ra đây là Tam Diệp Thảo không thể nghi ngờ, Tần Trạch nhét vào trong ngực, liếc qua Lâm Dạ một cái rồi rời đi.
Một ngày sau, Tần Trạch đến được ngọn núi ghi trong nhiệm vụ, núi cao chót vót, trên đỉnh bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, nhìn cảnh tượng không mấy yên bình trên đó càng làm cho người ta không muốn leo lên một chút nào.
Xung quanh chân núi thi thoảng có vài con dã thú qua lại, khi nhìn thấy Tần Trạch chúng gầm lên vài tiếng rồi xông lại, Tần Trạch lười để ý chúng, tiện tay chém c·hết mấy con, doạ chạy mấy con còn lại rồi hắn không chú ý nữa.
Lúc đầu, Tần Trạch dự định nghỉ ở chân núi một đêm rồi lên núi sau, nhưng nhìn đám dã thú này, hắn bỏ luôn ý định, xem ra phải leo núi trong đêm rồi.
Hắn tìm vài cây khô gần đó buộc lại tạo thành vài bó đuốc lớn, hắn cần một nguồn sáng trong đêm cũng như một chút hơi ấm khi lên trên đỉnh núi, vậy nên đuốc là một thứ không thể thiếu.
Tần Trạch thở nhẹ một hơi, chân hắn di chuyển từng bước chậm chạp hướng l·ên đ·ỉnh núi mà leo, sườn núi tuy không phải quá dốc, nhưng rải đầy sỏi đá nên rất khó đi.
Khó khăn lắm mới leo lên lưng chừng núi, trời cũng đã tối, Tần Trạch móc ra một cây đuốc lớn, đốt đuốc lên, hắn lại lôi ra bộ trang phục giữ ấm hắn mua lần trước, mặc áo vào cảm thấy cái lạnh gần như bị xua đi hơn nửa, nhặt lên bó đuốc, hắn tiếp tục leo lên.