Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 2: Phía Chân Trời




Chương 2: Phía Chân Trời

Sột soạt sột soạt!

Âm thanh vang lên làm không gian yên tĩnh bị phá vỡ, Tần Trạch từ đằng xa đi tới làm hoảng sợ vài con chim đậu trên cành cây.

Lúc này, hắn đã đi hơn ba mươi phút nên cũng vào khá sâu trong khu rừng rồi.

- Chậc, chắc phải tìm thứ gì lót bụng mới được.

Tần Trạch vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm. Mắt hắn láo liếc nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy có một con thỏ nhảy ra khỏi bụi cỏ ở đằng xa.

Tần Trạch suy nghĩ, trong tay hắn không có v·ũ k·hí gì ngoài cây gậy, với lại sức lực giờ này của hắn mà đuổi bắt thỏ thì quả là ngu xuẩn.

Ừm, hay là đặt bẫy nhỉ, hắn nghĩ đào hố rồi ngụy trang sau đó dùng mồi dụ nó đến đó.

Không đúng thỏ ăn gì hình như hắn không biết, chắc là cà rốt, mà nơi này lấy đâu ra cà rốt chứ.

Hắn cảm thấy hối hận sao lúc trước không chịu tìm hiểu về sinh tồn một chút, lúc này đã không mù mịt như vậy rồi.

Bỗng nhiên con thỏ nhìn lại, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Trạch, chỉ thấy con thỏ nhìn chằm chằm một lúc rồi quay đầu nhảy đi.

Tần Trạch ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Nhưng con thỏ chạy nhanh hơn càng khiến cho Tần Trạch hoảng loạn, phải biết đây có thể là con vật duy nhất hắn tìm thấy ở trong khu rừng hoang vắng này.

Vụt!

Con thỏ nhảy mạnh vụt qua một thân cây đổ rồi nhanh chóng mất hút trong khu rừng.

Tần Trạch dốc sức đuổi theo không kịp phản ứng cộng thêm đang đói nên.

Rầm !

- Oái, ay ay ay đau

Chỉ thấy Tần Trạch ngã sấp xuống đất hai tay ôm mặt lăn qua lăn lại, trong miệng không ngừng kêu đau.



Cốc!

Ngay lúc này có vật gì đó rơi ngay vào đầu hắn làm hắn gào rú lên như một con dã thú.

Một lúc sau, tỉnh táo lại thì thấy bên cạnh là một quả dại rơi từ trên cây xuống hơn nữa lại còn bị chim ăn đi hơn phân nửa.

Tần Trạch nghĩ lại thì chim ăn được thì tất nhiên người cũng ăn được, hắn nhặt quả lên nhìn kĩ thì thấy quả này không to lắm, da khá cứng, hạt to mà phần thịt thì có một chút .

Dù sao cũng tốt hơn không có gì ăn, hắn đành cắn đại một cái.

Ừm, mặc dù hơi chua nhưng cũng tạm coi như là có cái ăn, Tần Trạch để ống nước dựa vào gốc cây rồi trèo lên cây hái quả.

Mặc dù tài leo trèo của hắn không tốt lắm nhưng cũng hái được hơn chục quả, chỗ này coi như lương thực đi.

Hắn tự thưởng cho bản thân hai quả, rồi xách lấy ống nước đi tiếp.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, Tần Trạch cũng cảm thấy bản thân mệt lả, vậy nên, hắn quyết định tạm nghỉ lại để ngày mai đi tiếp.

Khi hoàng hôn đang phô bày cho đại địa một màu đỏ huyền ảo thì Tần Trạch cũng tìm được nơi ở ưng ý.

Phía trước là một khe đá nhỏ đủ để một người ẩn náu, xung quanh có vài cành củi khô có thể nhóm lửa sưởi ấm, đối với hắn thì chắc đây là nơi tuyệt nhất rồi.

Tần Trạch đến bên khe đá, đặt ống nước và vài quả dại xuống rồi nhanh chân đi xung quanh nhặt củi.

Ầm!

Hắn ném bó củi nhặt được xuống đất rồi bắt đầu hí hoáy tạo lửa.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì chỉ cần ma sát mạnh hai thanh củi là sẽ tạo ra bụi than rồi dùng chút bụi than ấy đốt bùi nhùi.

-Ừm, đơn giản mà.

Hắn cảm thấy lần này mà thất bại thì cũng chẳng còn gì để nói,

loay hoay một lúc, hắn cảm thấy mình không còn gì để nói thật, dù sao đến tạo lửa cũng làm không được.

- Chậc, quái lạ, sao vẫn không được nhỉ.



Hắn lẩm bẩm, trong đầu thì tìm một cách đáng tin hơn. Trong lúc vô tình hắn liếc thấy vài hòn đá màu trắng, nếu hắn nhìn không lầm thì hơi giống đá lửa.

Dù sao cũng nên thử một lần, hắn đứng dậy nhặt lên mấy hòn đá kẹp chút cỏ khô vào giữa rồi ra sức đập.

Cạch! Cạch! Cạch!

Từng tiếng đập đá vang lên trong khu rừng yên tĩnh, ánh sáng mặt trời dần tắt đi thay vào đó là một màn đêm u ám tràn ngập sự lo lắng và lạnh lẽo.

- Oa haha Ơ rê ca, ơ rê ca, haha.

Một tiếng cười lớn vang lên, Tần Trạch đứng bên cạnh một đám lửa nhỏ mà cuồng tiếu.

Mặc dù lửa nhỏ nhưng đó là một thành tựu, một niềm hi vọng của hắn, hắn vui mừng, nhanh chóng thêm củi vào đống lửa làm nó to hơn.

Tần Trạch ngồi xuống cạnh bếp lửa, uống chút nước rồi ăn vài quả dại, bắt đầu nghĩ về kế hoạch ngày mai, dù sao khoảng cách đến đồng bằng cũng khá xa, vậy nên cần bổ sung chút đồ ăn mới được.

Nhìn qua khe đá, Tần Trạch thấy có vài cây nấm khô khá to, trong đầu hắn nhớ tới, hình như có thể dùng nấm để giữ lửa được, hắn gỡ lấy hai cây nấm đặt bên cạnh lửa một chút cho khô hẳn, lấy vài thanh củi chặn khe đá lại và nhẹ nhàng đi ngủ.

Ầm ầm!

Đột nhiên, phía chân trời vang lên một tiếng sấm mạnh mẽ.

Một ánh sáng màu vàng phóng lên tận trời cao và lan mạnh ra tứ phía, không gian yên tĩnh của khu rừng ngay lập tức b·ị đ·ánh vỡ, tiếng chim kêu, thú rống từ xa vọng lại làm cho Tần Trạch tỉnh giấc ngay lập tức.

Hắn nheo mắt nhìn về phía xa, nơi đó hơi chệch một chút về phía Đông Bắc một chút, hắn chỉ nhìn thấy có một màu vàng quen thuộc toả ra từ khoảng cách hơn hai trăm mét.

Hắn nhìn ngắm lúc lâu rồi quyết định khi trời sáng sẽ đến đó kiểm tra sau, dù dao mạo hiểm hai trăm mét giữa khu rừng tăm tối vào ban đêm có vẻ không sáng suốt cho lắm.

Nghĩ vậy, hắn lại nằm xuống ngủ tiếp.

Sáng sớm, vẫn là một mảng sương mờ chắn nhẹ ánh sáng mặt trời tạo ra một khung cảnh mông lung, huyền ảo, Tần Trạch tỉnh dậy, lấy tay dụi mắt, nhìn lên khung cảnh bình minh mà thầm cảm thán.

Hắn đứng dậy nhìn về phương hướng phát sáng tối qua nhìn lại, trông cũng không có gì khác thường cả nhưng dù sao cũng phải đi xem một chút.



Nhẹ nhàng cúi xuống bới đống lửa tối qua tìm được một mẩu than nhỏ, Tần Trạch đặt nó lên một cây nấm tối qua hái được rồi thổi nhẹ cho đến khi lửa cháy âm ỉ.

Hắn nhanh chóng nhặt ống nước, quả dại cùng cây nấm còn lại rồi nhanh chân rời khỏi.

Đi được một lúc thì đến gần nơi tối hôm qua phát sáng, nhưng vì cẩn thận nên Tần Trạch bước thật nhẹ nhất có thể, ánh mắt hắn nhìn không chớp về phía trước.

Hắn thấy được ở cách đó không xa có một thân ảnh đang ngồi thu mình lại trên cây, toàn thân bị bọc kín mít bởi y phục cổ trang, nhìn không rõ nam hay nữ, nhưng dáng người khá gầy yếu, bộ dạng hình như hơi nhút nhát.

Thấy vậy, Tần Trạch thả lỏng một hơi dù sao thì dựa vào thân hình đó chắc không mấy uy h·iếp với bản thân, Tần Trạch nhẹ nhàng tiến lại gần rồi lên tiếng gọi.

- Bằng hữu, có thể nói chuyện một chút không.

Dù sao chỉ cần tỏ ra thiện cảm chắc là không sao.

Chỉ thấy thân ảnh kia hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn lại, khi thấy Tần Trạch thì hơi cảnh giác, sau đó chỉ nhẹ giọng trả lời

- Được

- Vậy thì xuống đây, ở đây ta có chút nước cùng vài quả dại nếu ngươi đói có thể ăn tạm.

Tần Trạch chỉ có thể chủ động mời gọi, dù sao thì chính mình quấy rầy người ta mà.

Thân ảnh kia từ từ hạ xuống rồi cẩn thận bước lại chỗ Tần Trạch đang đứng, lúc này, Tần Trạch cũng thấy rõ thân ảnh kia là một cô gái dáng vẻ khá mảnh mai, mặt mũi thanh tú mặc dù chưa là mĩ nhân nhưng cũng thuộc hàng tru·ng t·hượng.

Cô gái kia dừng lại trước mặt Tần Trạch khoảng mười mét, dùng ánh mắt dò xét nhìn xem hắn, tuy Tần Trạch không phải mĩ nam tử gì nhưng dẫu sao nhìn mặt không ra người xấu nên nàng thả lỏng ra một hơi.

- Khụ, ta tên Tần Trạch rất vui được làm quen.

Thấy cô ta không nói gì Tần Trạch đành mở miệng trước, chỉ thấy cô ta đáp lại.

- Ta tên Lâm Ngọc không hiểu sao bị lạc tới đây, cin hỏi đây là nơi nào ?

- Cái này ta cũng không biết, Tần Trạch lắc đầu nói, nếu ta đoán không nhầm, trong tay áo cô hẳn là có tờ giấy cô xem thì sẽ hiểu.

Tần Trạch chỉ có thể đoán Lâm Ngọc vừa hết trăm thế Luân Hồi như hắn, dù sao nhìn tình trạng cô ấy chẳng khác gì mình lúc đầu.

Lâm Ngọc nghi hoặc tại sao Tần Trạch lại nghĩ rằng tay áo mình có tờ giấy nhưng cũng không tiện hỏi thêm, lục lọi một chút, Lâm Ngọc tìm ra một tờ giấy y hệt của Tần Trạch lúc trước.

- Haha, xem ra chúng ta là một loại người rồi, ngươi cứ xem rồi sẽ rõ.

Vừa nhìn thấy tờ giấy, Tần Trạch lập tức cảm thấy thiện cảm tăng lên, không nhịn được mà nói.

Lâm Ngọc cũng không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn tờ giấy rồi trầm tư.