Chương 26: Vạn Chân Hoàng Đô
Tần Trạch rảo bước ra khỏi Hắc Thạch Lâm, hắn mang tâm tình hưng phấn rời đi, để lại năm t·hi t·hể sau lưng hắn mờ dần sau bóng cây.
Tìm một nơi trống trải, Tần Trạch kiểm tra lại thu hoạch của năm người kia.
Bọn họ mang ra cũng không nhiều, toàn bộ đều có thể đựng trong một cái túi nhỏ, Tần Trạch ngồi xuống cạnh gốc cây, kiểm tra xung quanh một chút, sau đó mới an tâm mở túi ra.
Tần Trạch lôi ra trong túi được một thanh quạt nhỏ, trên đó trang trí tinh xảo, toàn thân quạt sáng bóng có thể soi gương, nhẹ mở ra lại có cảm giác lạnh sống lưng, rõ ràng đây là một hung khí thấm qua không ít máu.
Tần Trạch nhớ không lầm thì đây không phải là một binh khí bình thường. Trong sách hắn đọc được thì v·ũ k·hí cũng chia làm hậu thiên cùng tiên thiên binh khí.
Hậu thiên binh khí thì chia làm năm cấp theo thứ tự là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng cùng với Phàm cấp binh khí, tương ứng với các cảnh giới Chân nhân, Tôn giả, Đại tông sư, Tông sư cùng với Võ sư và võ giả, do võ sư cùng võ giả vẫn chưa thoát khỏi phàm nhân lĩnh vực nên chỉ có thể dùng Phàm cấp binh khí.
Đương nhiên, đối với võ giả cùng võ sư thì chữ Phàm như là một sự sỉ nhục vậy, nên bọn họ chỉ gọi chung là binh khí, lâu dần mọi người đều quen gọi như vậy nên cũng không quá để ý.
Nhìn cây quạt trong tay, Tần Trạch đoán chi ít cũng là Huyền cấp binh khí, bởi đây là di vật của Tôn giả, mà Tôn giả thường phối với Địa cấp binh khí, nhưng không phải Tôn giả nào cũng có thể có Địa cấp binh khí, vậy nên thanh quạt này phải từ Huyền cấp trở lên.
Tần Trạch không dùng quạt nên hắn dự định sẽ bán đi để thu lại vài vật hữu dụng hơn, cất thanh quạt đi, Tần Trạch dốc ngược túi lại, từ trong đó rơi ra hơn hai mươi viên thủy tinh trong suốt cùng một quyển công pháp.
Tần Trạch không để ý công pháp, hắn có Tiên thiên công pháp lợi hại hơn này nhiều, không để ý đến quyển công pháp kia, Tần Trạch nhặt lên mấy viên thủy tinh kia nhìn một chút, nheo mắt lại, hắn đoán có lẽ đây chắc là nguyên thạch.
Nguyên thạch, là một loại tinh thạch chứa nguyên khí bên trong, thường được phát hiện ở xung quanh một mỏ linh thạch, mà linh thạch lại chứa thiên địa linh khí, nên được dùng làm tiền tệ của Tu chân giới.
Nhưng do linh thạch có hạn, lại bị tu sĩ cấp cao khống chế nên đối với hậu thiên cảnh giới thì nguyên thạch là lựa chọn thay thế tốt nhất.
Nguyên thạch có thể dùng để bổ sung chân khí, giúp đỡ tu luyện, cũng như luyện đan hay bày trận pháp, đương nhiên linh thạch sẽ có công dụng tốt hơn nhiều.
Hơn hai mươi viên nguyên thạch này, đối với Tần Trạch phải nói là một tài sản lớn, phải biết, luyện khí tông sư mới dùng nguyên thạch giao dịch, cho nên, võ sư nắm giữ dù chỉ một viên nguyên thạch cũng là phú hào.
Tần Trạch tất nhiên không dám dùng nguyên thạch giao dịch, ít nhất phải đến Tông sư, hắn mới dám móc chúng ra.
Tần Trạch thu thập lại một chút, hướng về phía Vạn Chân Hoàng Đô mà đi, đám c·ướp đã bị g·iết rồi nên đoạn đường phía trước là hoàn toàn an toàn.
Hơn nửa tháng sau, Tần Trạch rốt cuộc đến Hoàng Đô, nhìn liên miên, san sát những mái nhà phía xa, hắn không khỏi kinh ngạc, mặc dù hắn biết, đã là Hoàng Đô thì tất nhiên phải phồn hoa, đông đúc nhưng không ngờ lại có thể hùng vĩ đến mức này.
Tần Trạch xốc lại tinh thần, cất kĩ tài vật trên người rồi rảo bước hướng đến khu kiến trúc phía trước.
Vừa đến cách ngôi nhà gần nhất một trăm bước, Tần Trạch cảm thấy bản thân như đi qua một bình chướng vô hình nào đó, ngay lập tức, hắn dường như cảm thấy có gì đó quét qua cơ thể mình nhưng chỉ thoáng qua một cái rồi thôi.
Xem ra, hắn đã chính thức tiến nhập Vạn Chân Hoàng Đô, nếu không lầm thì vừa nãy hắn đi qua một đại trận được bày tại đây, còn cảm giác kì lạ kia chắc là một cách dò xét nào đó dùng để tránh có k·ẻ g·ian trà trộn đi vào.
Tần Trạch không quản nhiều, hắn đến trước một cái cổng lớn, đứng hai bên là hai tên binh lính phụ trách gác cổng cùng với cung cấp giấy xác minh thân phận.
Tần Trạch đến chỗ một người trong đó, giao hơn mười lượng hoàng kim, thành công lấy được giấy xác minh cùng với tư cách vào trong.
Việc Tần Trạch cần làm đầu tiên tất nhiên phải tìm nơi ở, sau đó sẽ tìm Luyện Huyết Đường tại đây để kiếm nhiệm vụ, từ đó thu thập Tam Diệp Thảo sau đó là đột phá luyện khí tông sư.
Tần Trạch hoà mình vào dòng người nhộn nhịp trước mắt, hướng về phía sâu bên trong của Hoàng Đô, chen chúc một lúc, rốt cuộc hắn thấy được một bức tường thành to lớn, trên tường thành là những hàng binh lính chỉnh tề, uy nghiêm đứng canh gác.
Tràng diện hùng vĩ như vậy, Tần Trạch căn bản là chưa tưởng tượng nổi, hắn mang tâm tình thấp thỏm đến gần cổng thành, đưa ra giấy tờ cho tên lính canh, bỗng nhiên có thanh âm truyền đến.
- Muốn vào Hoàng Đô, cần một viên nguyên thạch.
Tần Trạch nhìn lại, thì ra tên lính canh kia đang nói với hắn, Tần Trạch nhíu mày một chút nhưng nghĩ lại, bản thân hắn vừa đến, lạ nước lạ cái không thể quá phô trương, hắn nhăn mặt lại, dùng một giọng cầu xin nói.
- Đại nhân, tại hạ chỉ là một tên võ sư thì lấy đâu ra nguyên thạch giao cho ngài, ngài xem có thể thay thế bằng thứ khác không.
Tên kia chỉ nhìn hắn một chút, chẳng thèm để ý nói.
- Lấy ra xem thử.
Tần Trạch thầm mằng một tiếng, rồi giả vờ đau khổ móc trong túi ra hơn một ngàn lượng, phải biết, trên thân hắn giờ chỉ còn hơn một ngàn năm trăm lượng mà thôi, cho nên vẻ đau khổ cũng không hẳn là giả vờ mà ra.
- Ngài xem, tại hạ chỉ còn từng này tài sản, mong ngài châm chước cho.
- Không đủ.
Tần Trạch còn chưa nói xong, tên kia ngay lập tức nhả ra một câu cắt đứt, Tần Trạch thăm hỏi tổ tiên tên này một lần nhưng cũng giả khổ, kêu ca.
- Đại nhân, tại hạ thật sự chỉ có bằng này tài sản thôi, mong ngài giơ cao đánh khẽ a.
Tên kia mặt mày tỉnh bơ, căn bản không thèm để ý đến Tần Trạch, nhìn vẻ mặt này, Tần Trạch chỉ muốn rút đao chém phăng đầu hắn ra, Tần Trạch cố nhịn xuống, hắn lại khóc lóc cầu xin một trận, cuối cùng móc ra toàn bộ một ngàn năm trăm lượng mới vào được trong thành.
Vừa đi trên đường, Tần Trạch ấm ức nhớ kĩ khuôn mặt tên lính canh kia, hắn thề, ngày nào đó hắn vô địch, tên kia phải c·hết đầu tiên.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, trước mắt cần bán chút đồ để lấy tiền đã, sau đó kiếm chỗ ở sau.
Hiện nay, hắn có thể bán chỉ có cái quạt kia cùng với hai bộ công pháp.
Thanh quạt kia hắn không dám bán, vậy nên chỉ có thể bán hai công pháp tôn giả cùng đại tông sư kia, mặc dù nghe có vẻ hai công pháp này rất trân quý, nhưng thực ra lại không như vậy, công pháp hiện nay kiếm rất dễ dàng nên có ít người sẽ làm chuyện g·iết người đoạt công pháp.
Quyết định, Tần Trạch chạy đến khu giao dịch, nơi đây phải nói là cực kỳ náo nhiệt, khu giao dịch tại Bình Lạc Thành căn bản không thể so.
Tần Trạch tìm một chỗ đông người, với hi vọng sẽ bán được nhanh, nhưng cũng không ít người nghĩ vậy nên lúc hắn tìm được thì không có chỗ cho hắn rồi, Tần Trạch không cam tâm, hắn vòng vo mấy lần nhưng cũng không tìm được nơi ưng ý.
Nếu vậy thì xem duyên phận vậy, nghĩ thế, tâm tình hắn thả lỏng nhiều, Tần Trạch tìm một trỗ trống, ngồi xuống trải ra một tấm thảm nhỏ, bày ra hai bộ công pháp rồi yên lặng ngồi chờ.
Tại sao Tần Trạch lại phải chen chúc tại đây bán hàng mà không phải đi vào một cửa tiệm nào đó, thì nguyên nhân là do mấy cửa tiệm này thu vào giá rẻ mà nhả ra lại giá trên trời, Tần Trạch muốn kiếm nhiều hơn một chút nên đành phải chịu khó chút vậy.
Đang lúc chán nản, Tần Trạch nghe thấy một âm thanh dễ nghe truyền đến.
- Đại ca, công pháp của huynh có thể tu luyện đến cấp độ nào vậy.
Tần Trạch nhìn lại, thấy một tiểu cô nương khả ái, hai bên thắt hai bím tóc, khuôn mặt như có thể búng ra sữa, dùng một đôi mắt to long lanh nhìn hắn mà hỏi.
Bên cạnh nàng là một vị trung niên uy vũ bất phàm, nhưng lại trông như một hộ vệ, ánh mắt hắn bình thản, không một gợn sóng nhìn về phía Tần Trạch như thể đề phòng hắn động thủ vậy.