Chương 27: Bán Công Pháp
Tần Trạch nhíu mày,hắn cảm thấy không được thoải mái lắm khi bị nhìn chằm chằm như cậy, thầm nghĩ khách hàng là thượng đế, hắn cố nở nụ cười nói ra.
- Vị tiểu thư này, công pháp của ta trong đó có một bộ có thể tu luyện đến luyện thần đại tông sư, bộ còn lại có thể tu luyện đến tôn giả cảnh giới, ngươi muốn cái nào.
Tiểu cô nương nghe xong, bĩu môi một cái nói.
- Chỉ vậy thôi sao, còn không bằng công pháp trong nhà ta nữa, đại ca, ngươi còn bộ nào tốt hơn không.
- Tiểu thư nói đùa, ta chỉ là một võ sư, lấy đâu ra đồ tốt chứ.
- Nói cũng đúng, ta không mua nữa.
Nói đoạn, tiểu cô nương kéo theo tên hộ vệ chạy đi, Tần Trạch nhìn theo một cái, thầm cảm thán, quả nhiên là người có bối cảnh, tôn giả công phap còn không để vào mắt.
Cũng đúng thôi, hậu thiên công pháp đang tràn lan rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu do chúng quá dễ sáng tạo, phải đến tiên thiên công pháp mới đáng quý.
Thở dài một hơi, Tần Trạch tiếp tục ngồi chờ đợi, hy vọng tối nay không phải ngủ ngoài đường.
Ngồi một lúc sau, Tần Trạch thấy một thanh niên tuấn tú đến gần, liếc nhìn hai quyển công pháp trên thảm một cái, hắn hỏi.
- Bán thế nào?
Tần Trạch lười nói nhảm, cũng không đầu không đuôi nói ra.
- Đại tông sư công pháp năm ngàn lượng, tôn giả công pháp mười ngàn lượng.
Nghe thì có vẻ Tần Trạch hét giá trên trời, nhưng thật ra giá này rất tiện nghi rồi, dẫu sao từ tông sư trở lên thì dùng nguyên thạch giao dịch là chủ yếu, mà một viên nguyên thạch giá trị lớn lắm.
Hơn nữa, đây là Hoàng Đô nha, người nơi này giàu có chút là chuyện bình thường.
- Ừm, chỉ thấy thanh niên kia suy nghĩ một lúc rồi nói, tốt, ta lấy đại tông sư công pháp.
Nói xong, hắn không do dự móc trong túi ra một tấm ngân phiếu đưa cho Tần Trạch.
Tần Trạch cũng không nói nhảm, hắn đưa tay nhận lấy ngân phiếu, tay kia nhanh chóng cầm lên đại tông sư công pháp cho thanh niên kia.
Thanh niên kia lưu luyến nhìn qua bản tôn giả công pháp một cái nhưng vẫn quay đầu rời đi.
Tần Trạch nhìn bóng lưng hắn xa dần, không khỏi cảm thán, xem điệu bộ kia chắc chưa tu luyện a, vậy mà một phát móc ra năm ngàn lượng hoàng kim, còn nhớ lúc trước hắn cao nhất cũng chỉ cầm qua hai ngàn lượng mà thôi.
Xem ra tên này là một thiếu gia nào đó rồi, chỉ là Tần Trạch không hiểu, đã là thiếu gia sao lại phải ra ngoài mua công pháp chứ, việc này không phải gia tộc nên chuẩn bị trước sao.
Nghĩ không ra, Tần Trạch không nghĩ nữa, nhìn bản tôn giả công pháp trước mắt, Tần Trạch hi vọng sẽ lại có một vị thiếu gia nào đó thuận tay mua đi, như vậy hắn sẽ có thời gian đi tìm phòng trọ.
Đang suy nghĩ miên man, Tần Trạch nhìn thấy một đứa bé trai, khuôn mặt non nớt nhưng lại hiện lên vẻ bất phàm, trang phục trên người tuy không hoa lệ nhưng lại hiện rõ vẻ quyền quý.
Trong lòng Tần Trạch mừng thầm, tên này xem ra cũng là một thiếu gia nào đó, bây giờ chỉ cần làm hắn hứng thú mua công pháp là xong.
Nhìn đứa trẻ loạng choạng luồn qua đám người, Tần Trạch vẫy tay kêu hắn lại, đứa trẻ kia không biết Tần Trạch là ai nhưng vẫn lon ton chạy lại.
Nhìn thấy đứa trẻ lại gần, Tần Trạch vuốt lại trang phục, chỉnh lại đầu tóc một chút, sau đó nghiêm mặt cố lộ ra dáng cao nhân.
Đứa trẻ kia ngạc nhiên nhìn Tần Trạch một chút, nhưng vẫn lễ phép hỏi.
- Tiên sinh, ngài gọi ta sao?
- Khụ, Tần Trạch giả bộ trầm giọng nói, nhìn ngươi cốt cách thanh kỳ, linh quang ẩn hiện, lão phu đã biết ngay ngươi là kỳ tài học võ, sau này có thể thành tiên thành phật, vô địch bát hoang, chưởng khống luân hồi, thoát ly sinh tử, nay ta có một cơ duyên muốn tặng ngươi, ngươi có muốn không?
Đứa trẻ nhìn Tần Trạch một chút sau đó nói.
- Nhìn tiên sinh còn trẻ tuổi, cớ gì xưng lão phu.
- Haha, hỏi rất hay, ngươi chỉ cần biết ta đã chứng được trường sinh bất lão là được.
Đứa trẻ kia có vẻ hiểu ra, ngẫm nghĩ một chút lại lên tiếng.
- Xin hỏi tiên sinh, trong nhà ta nói, ngộ tính ta thường thường không có gì lạ, chỉ e sau này chỉ có thể làm một tên võ giả, may mắn chút thì có thể là võ sư, tông sư thì không hi vọng, ngài dựa vào đâu mà nói ta có thể thành tiên thành phật?
Tần Trạch nhíu mày một chút, xem ra thiếu gia của đại gia tộc không dễ lừa, hắn ngẫm nghĩ chút rồi nói.
- Hừ, bọn họ đương nhiên không nhìn ra, nếu bọn họ nhìn ra được thì ta để ở đâu, ta nói cho ngươi biết, trong người ngươi chảy thượng cổ huyết mạch, một khi huyết mạch thức tỉnh, haha, thiên kiêu là thứ gì, cường giả, rồi ngươi sẽ là cường giả trong mắt cường giả mà thôi.
Hai mắt đứa trẻ phát sáng lên, khuôn mặt ửng hồng do kích động, hắn hưng phấn hỏi.
- Tiên sinh, ngài nói có cơ duyên cho ta, vậy cơ duyên đó là gì?
Tần Trạch khẽ nhếch mép, hắn nghiêm trang nói.
- Hiện nay, thân thể ngươi còn yếu, vậy nên ta chỉ có thể cho ngươi một cơ duyên nhỏ thôi, yên tâm, ngươi thân mang đại khí vận, cơ duyên căn bản không thiếu, cái ngươi thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
Dừng một chút, Tần Trạch lại nói tiếp.
- Nay ta có một bộ tôn giả công pháp, có thể bán rẻ cho ngươi, chỉ cần mười ngàn lượng là ngươi ngay lập tức nắm được tương lai trong lòng bàn tay, tiểu bằng hữu, ngươi nên biết cơ duyên tuy nhiều nhưng chúng ta vẫn nên nắm chặt thật nhanh, nếu không sau này hối hận đấy.
Đứa trẻ hoài nghi liếc Tần Trạch một chút, dùng một giọng không mấy chắc chắn hỏi.
- Tiên sinh, ngài không phải định lừa ta mua công pháp của ngài chứ?
- Khụ khụ, Tần Trạch ho vài tiếng rồi nói, tiểu bằng hữu, ngươi đa nghi quá rồi, nếu ngươi không muốn thì có thể không mua.
Tần Trạch giả vờ mất hứng quay người sang chỗ khác, nhưng trong lòng hắn hoảng đến một nhóm, thật không ngờ, tiểu tử này thông minh như vậy, không phải trong nhà hắn nói ngộ tính hắn không tốt sao.
Tần Trạch len lén liếc nhìn, thấy đứa trẻ kia đang do dự, nhìn dáng vẻ lúng túng kia của hắn xem, đây là không muốn mắc lừa nhưng vẫn không muốn bỏ qua đây mà, chậc chậc, lòng tham a.
Chỉ thấy hắn do dự một chút, rồi nói.
- Tiên sinh, ta mua, ngài nói đúng nếu đây là cơ duyên thật thì ta chẳng phải là bỏ qua sao.
Tần Trạch ngay lập tức vui mừng ra mặt, hắn nghiêm trang nói.
- Không sai, tiểu bằng hữu à, ngươi nên biết cơ duyên là một thứ nào đó mơ hồ, có thể nói một cơ duyên không phải của một người mà là một nhóm người, cái quan trọng ở đây không phải ngươi gặp được cơ duyên hay không mà là ngươi có biết cơ duyên đó hay không.
Trầm tư một chút, hắn nói tiếp.
- Giả sử, hôm nay ngươi không mua công pháp này, ta cũng không cưỡng cầu, nhưng nếu ta thấy một người khác có duyên ta cũng sẽ gọi hắn lại, sau đó đưa cơ duyên cho hắn, lúc đó ngươi cũng không thể trách ta, bởi cơ duyên ngươi cùng hắn đều gặp, nhưng hắn hơn ngươi ở chỗ hắn biết đây là cơ duyên.
Tần Trạch vỗ bả vai đứa trẻ vài cái, sau đó ngồi xuống im lặng.
Đứa trẻ xoắn xuýt một chút, nhưng rất nhanh khuôn mặt hắn lộ ra vẻ kiên định, hắn quay về hướng Tần Trạch hành lễ nói.
- Tiểu tử, Sở gia Sở Phàm, đa tạ tiên sinh chỉ điểm.
Nghe hai chữ Sở gia, trong lòng Tần Trạch run lên một cái, hắn biết tại Vạn Chân Hoàng Đô có sáu nhà không thể chọc, thứ nhất đương nhiên là hoàng thất, năm cái còn lại là năm đại gia tộc trong Hoàng Đô, rất không may, Sở gia là một trong số đó.
Nhưng nghĩ lại, với Sở gia thì mười ngàn lượng hoàng kim căn bản là một hạt cát nên hắn an tâm một chút, hơn nữa nhìn tên tiểu tử này chắc không phải nhân vật gì trong Sở gia, cùng lắm thì là một bàng chi tử đệ, nếu có phiền phức thì cũng không lớn lắm.
Nên biết, trong Sở gia tuy có đại tông sư, nhưng chắc chắn sẽ không quản, mà một bàng chi thì cùng lắm có một tên tông sư, hắn cũng sắp đột phá tông sư nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Nghĩ vậy, Tần Trạch nhẹ gật đầu, nhanh tay đưa quyển công pháp cho Sở Phàm, nhưng lúc hắn nghĩ sẽ có ngân phiếu đưa vào tay thì nghe thấy tiếng nói.
- Tiên sinh, ta không mang đủ tiền.
Sở Phàm lúng túng gãi đầu nói ra.