Chương 25: Phục Sát
" Đấy là ngươi thôi, đừng tưởng ai cũng nhát gan như thế "Thanh Lan bĩu môi đáp trả lại.
" Ngươi nói cái gì? " Bạch Dương gần như hét lên " đồ đàn bà, ngươi nói lại lần nữa xem ".
" Hừ, nói lại thì thế nào, đồ nhát gan " Thanh Lan vênh mặt lên nói.
" Ngươi... " Bạch Dương chỉ tay vào Thanh Lan, không nói được nữa.
" Đủ rồi, đừng ồn ào nữa " lúc này một giong nói ôn hoà vang lên, Lâm Thành không chịu nổi ồn ào mà cắt đứt cuộc cãi vã của hai người " có gì ngồi xuống từ từ nói. "
Thanh Lan cùng Bạch Dương hình như hơi sợ Lâm Thành chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lâm Thành lại lên tiếng " Tốt, ngày mai chúng ta sẽ đi mộ huyệt tôn giả này tầm bảo. "
Bạch Dương lại lên tiếng " còn nguy hiểm thì sao? "
" Không cần phải lo, một vị tôn giả sẽ không quá làm khó chúng ta, với lại cơ duyên trước mắt há lại để mất. " Lâm Thanh vẫn bình thản mà nói.
" Quyết định như vậy, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai trời sáng là lên đường, hôm nay đến lượt Bạch Dương ngươi trực đêm." Nói xong, Lâm Thành xếp bằng nhập định, ba người còn lại thấy thế cũng nhập định theo.
Bạch Dương thầm mắng một tiếng bất mãn nhưng cũng không dám làm gì, đành ngồi nhìn đống lửa mà suy nghĩ miên man.
Lúc này, Tần Trạch đang nằm sau một thân cây gần đó như một con rắn độc rình mồi vậy.
Tần Trạch hoàn toàn nghe được cuộc hội thoại của năm người, hắn biết nhóm người này chính là h·ung t·hủ đã g·iết đám c·ướp, và bọn họ vừa đạt được tin tức về một mộ huyệt của tôn giả gần đây, theo như họ nói thì ngày mai họ sẽ lên đường tầm bảo.
Tần Trạch nghĩ đến mộ huyệt thì vô thức nhớ đến mộ của Thanh Thiên chân nhân trước đó, rõ ràng là một vị chân nhân nhưng chỉ chôn cất bình thường, trong khi mộ tôn giả lại có thể tạo nguy hiểm cho người đến sau.
Tần Trạch lúc đầu dự định nhân lúc bọn họ đang nhập định hạ sát rồi c·ướp bản đồ tầm bảo, nhưng nghĩ lại, bọn họ có nhiều võ sư như vậy mà còn sợ thì một mình đi không ổn lắm, Tần Trạch quyết định đi theo bọn này tìm cơ hội mà xuất thủ.
Tần Trạch tuy không phải coi mạng người như cỏ rác nhưng ai bảo bọn này nắm tin tức kinh người như vậy đâu, hoài bích kì tội chính là đạo lý, hơn nữa như một tên trong kia nói, cơ duyên trước mắt há sẽ bỏ qua.
Sáng hôm sau, không có gì đặc biệt xảy ra nên nhóm người kia cũng theo lộ trình có sẵn mà đi.
Khoảng hơn hai ngày sau, bọn họ mới đến nơi, hiện ra trước mắt họ không phải là một kiến trúc cổ xưa mà chỉ là một cây bình thường trong Hắc Thạch Lâm nhưng vì cái cây bình thường này nằm trong Hắc Thạch Lâm nên nó chính là bất thường.
Lâm Thành nhìn đi nhìn lại cái cây nhưng không mò ra vấn đề khác lạ gì, hắn hỏi thử " Có ai phát hiện gì kì lạ không? "
Vốn dĩ hắn không trông mong gì nhưng Mộng Điệp lại lên tiếng " Có lẽ cái cây này là mấu chốt, hay chúng ta chặt cây thử xem. "
Lâm Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý chặt cây.
Bạch Dương nghe đến dùng b·ạo l·ực không khỏi hưng phấn xung phong " Để ta, để ta cái này không là vấn đề. "
Nói xong, hắn lôi ra một thanh cự phủ, hai tay nắm chặt cán rồi vận chân khí lên tay, một búa vung ra.
Ầm!
Cây rung lên một chút nhưng chỉ để lại một vết xước nhẹ, Bạch Dương không phục, hắn vung thêm vài búa nữa nhưng chỉ chém sâu hơn một chút, không nhằm nhò gì.
Lâm Thành nhíu mày, hắn rút kiếm đến gần, vung mạnh một kiếm nhưng chỉ để lại một vết xước mạnh hơn Bạch Dương một chút.
" Tất cả cùng lên. " Hắn quay sang mọi người nói.
Mấy người còn lại cũng không chần chờ, lần lượt rút v·ũ k·hí ra, xông lên trợ giúp.
Binh binh bang bang hơn một giờ mới đốn hạ được cái cây này, ngay khi cây vừa đổ, không gian xung quanh hình như khiêu động nhẹ một chút.
Không lâu sau, một cánh cổng nhỏ trông khá cổ kính hiện ra, sâu bên trong là một màu đen kịt, thi thoảng vài luồng khói đen nổi lên làm không gian rất rùng rợn.
" Đây là huyễn trận " Trần Nghĩa kinh ngạc thốt lên.
" Không sai, huyễn trận này trong mắt trận pháp sư có thể nói nhìn qua liền phá, nhưng đối với chúng ta mà nói thì nó chẳng khác gì lần mò trong đêm tối cả " Lâm Thành gật đầu nói ra.
" Xem ra đây là mộ huyệt của vị tôn giả kia rồi, vào thôi " Thanh Lan không nhịn được mà thúc giục mọi người đi vào.
Tần Trạch đang nấp phía xa nhìn thấy tất cả hành động của họ, nhìn cơ duyên trước mắt hắn, nhiều lần muốn phóng lên đi vào trong cánh cổng kia, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Xem ra, mộ huyệt của vị tôn giả này không phải là mặt hàng thông thường, điều này làm hắn lại nhớ đến Thanh Thiên chân nhân, thật thảm a.
Một vị chân nhân mà mộ của mình chỉ là chôn cái quan tài xuống đất, nhìn của người khác xem, nào là huyễn trận, rồi xây luôn cổng vào, nói không chừng còn đặt cơ quan, cạm bẫy nữa.
Tuy đáng thương Thanh Thiên chân nhân, nhưng chính điều đó cũng là một nguyên nhân làm hắn hưởng lợi, nếu Thanh Thiên chân nhân chú tâm sắp xếp mộ huyệt chắc gì đã đến lượt Tần Trạch thu lợi.
Nhìn bọn người kia dần dần đi vào trong cánh cổng, Tần Trạch bắt đầu tính toán.
Nếu bọn họ không ra ngoài, tức là họ đều c·hết, không cần quan tâm có thể quay người rời đi.
Nhưng nếu họ có thu hoạch ra ngoài thì có nên ra ray không, phải biết hắn chỉ là một người, làm sao có thể đấu lại năm người chứ.
Trong trường hợp họ ra ngoài không lành lặn có thể ra tay hạ sát sau đó thu lợi, nhưng nếu họ hoàn hảo đi ra thì vẫn nên án binh bất động, chờ đợi thời cơ là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Tần Trạch an tâm hơn chút, dù sao có chút kế hoạch vẫn là tốt hơn.
Hắn tìm một cành cây lớn, có một tán cây nhô ra vừa lúc che đi tầm nhìn từ dưới lên nhưng ở trên có thể thấy lấp ló tình hình ở dưới.
Tần Trạch leo lên đó, ngồi xếp bằng nhập định, hắn cần hồi phục nhanh nhất có thể để còn ứng biến kịp thời chuyện sau đó.
Tần Trạch ngồi chờ cả một ngày nhưng vẫn không thấy ai đi ra, hắn nhíu mày định đi vào xem thử, ngay lập tức, hắn lắc đầu, không nên không nên, nếu giờ mà đi vào thì quá nguy hiểm.
Nhắm mắt lại, Tần Trạch tiếp tục kiên nhẫn ngồi chờ, dù sao người cần vội không phải là hắn.
Hai ngày sau, rốt cuộc cũng có động tĩnh, năm người đều đi ra, tuy không phải tất cả mọi người đều hoàn hảo, nhưng chỉ có Bạch Dương là thảm nhất, cánh tay trái của hắn đã b·ị c·hém đứt, nhìn miệng v·ết t·hương màu đen rõ ràng là hắn đã trúng độc, bốn người còn lại tuy cũng có thương tích nhưng không đáng kể.
Năm người vừa ra khỏi cổng đã nằm xuống đất thở phì phò, trông hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt, cùng với đó là biểu cảm vừa thoát khỏi ta nạn vậy.
Tần Trạch nheo mắt lại, hắn biết nên hành động, nếu đợi thêm nữa có thể họ sẽ hồi phục sức lực làm tăng độ khó cho hắn.
Trong tay Tần Trạch xuất hiện hai thanh phi đao, hắn không dám dùng nhiều vì khống chế quá nhiều thanh phi đao có thể sẽ đánh trượt.
Nhắm hướng một chút, Tần Trạch vung tay lên ném hai thanh phi đao ra ngoài, toàn thân hắn cũng cùng lúc phóng đến.
Xoẹt! Phập! Phập!
Một tiếng xé gió truyền đến, không đợi mọi người phản ứng, hai thanh phi đao phân biệt cắm vào đầu Lâm Thành cùng Trần Nghĩa.
Tần Trạch nghĩ rất đơn giản, hai tên này rõ ràng thực lực mạnh hơn ba người còn lại, lúc chặt cây là có thể thấy hai người này chặt nhanh hơn.
Thanh Lan, Mộng Điệp cùng Bạch Dương chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Thành cùng Trần Nghĩa bị t·ấn c·ông, đầu hai người bị xuyên thủng, máu cùng não còn văng lên mặt bọn hắn.
Chưa hồi thần thì đã thấy một thân ảnh phóng đến, Bạch Dương hét lớn " Ai? " Rồi vung mạnh cự phủ về phía Tần Trạch.
Tần Trạch không dám khinh thường tên này, hắn vận toàn thân chân khí vung ra một đao, chỉ cảm thấy có một chút lực cản, nhưng đao của hắn vẫn chém ngang qua thân Bạch Dương.
Bạch Dương chưa nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy đau ở bụng một cái rồi ngã xuống, lúc đầu gần chạm đất, hắn thấy hai cái chân quen thuộc nhưng từ bụng trở lên lại không có gì, hắn vùng vẫy một chút rồi bất động.
Nhìn ba người đồng đội trong nháy mắt b·ị c·hém, Thanh Lan cùng Mộng Điệp run rẩy sợ hãi nhìn về phía Tần Trạch.