Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 24: Hắc Thạch Lâm




Chương 24: Hắc Thạch Lâm

Đêm tối, trong một căn miếu hoang.

Tần Trạch ngồi bên cạnh đống lửa, suy nghĩ những bước tiếp theo cần đi.

Bây giờ, Tần Trạch đã là luyện tinh võ sư cửu trọng, bước tiếp theo là đột phá tông sư.

Với thiên phú của Tần Trạch thì đột phá không là vấn đề nhưng lại phải tốn thời gian.

Đột phá tông sư không phải việc khó gì, chỉ đơn giản là dùng chân khí đả thông huyệt vị trên cơ thể mà thôi.

Mỗi người đều có hơn ba trăm huyệt khác nhau trên cơ thể, tùy vào từng người mà tốc độ khai mở khác nhau.

Nghe nói, người tự thân khai mở huyệt vị nhanh nhất phải tốn hơn mười năm liên tục không ngừng khai mở, vậy nên mọi người thường dùng các loại ngoại lực can thiệp.

Đơn giản nhất là dùng một viên đan dược gọi Khai Huyệt Đan là lập tức khai mở gần hết các huyệt vị, tiếp đó chỉ cần cố gắng vài tháng đến một năm là thuận lợi đột phá.

Nhưng luyện đan sư đều là tông sư trở lên nên bọn họ khinh thường luyện loại đan dược này, thi thoảng chỉ có một vài viên hiện ra liền bị nâng lên giá trên trời, võ sư bình thường căn bản không mua nổi.

Ngoài cách này thì còn cách thứ hai, đó là dùng một loại linh dược tên Tam Diệp Thảo, đây là một loại hậu thiên linh dược có thể nói là cấp thấp nhất nhưng đối với võ sư thì nó cũng là bảo vật vô giá, tuy công hiệu của Tam Diệp Thảo không mạnh như Khai Huyệt Đan nhưng cũng giúp khai mở hơn một nửa huyệt vị, giảm đi hơn một nửa thời gian khai huyệt.



Nếu may mắn đạt được ba cây Tam Diệp Thảo thì tông sư ngay trước mắt, tuy vẫn chưa mở hết huyệt vị nhưng ba cây Tam Diệp Thảo có thể khai mở huyệt vị nhiều hơn cả Khai Huyệt Đan.

Tần Trạch không trông mong lắm vào Khai Huyệt Đan nên mục tiêu hắn cần tìm bây giờ là Tam Diệp Thảo, trước mắt Tần Trạch dự định đến Vạn Chân Hoàng Đô trước, sau đó tìm tin tức hoặc nhiệm vụ liên quan đến Tam Diệp Thảo rồi mới quyết định hành động.

Hai ngày sau, Tần Trạch đến một thành nhỏ, hắn dừng lại ăn uống một bữa lại tiếp tục lên đường.

Đoạn đường hắn đi còn rất dài nên hắn cũng không vội vã, trên đường đi đến Hoàng Đô còn có một đoạn đường đặc biệt nên Tần Trạch phải bảo toàn trạng thái toàn thịnh.

Nơi đó trên bản đồ cũng rất bình thường, đó là một khu rừng gọi Hắc Thạch Lâm, trong đó có một loại cây gần giống đá nên mọi người đặt tên như thế, nghe nói trong Hắc Thạch Lâm tồn tại một nhóm c·ướp dẫn đầu bởi một tên luyện tinh võ sư nên mọi người đều có xu hướng đi vòng.

Muốn đến Hoàng Đô có hai con đường, một là xuyên qua Hắc Thạch Lâm, chỉ cần ra khỏi đó là đến ngay Hoàng Đô, hai là vòng qua Hắc Thạch Lâm nhưng đoạn đường lại xa hơn, để đến Hoàng Đô cần đi qua một toà thành nữa, tổng quãng đường gấp đôi đường xuyên qua Hắc Thạch Lâm.

Tần Trạch tự tin bản thân là luyện tinh võ sư cửu trọng nên không lo lắng mà chọn đi qua Hắc Thạch Lâm, nói thật, hắn không hề quan tâm bọn c·ướp kia, chỉ có một tên luyện tinh võ sư nên dù hắn đánh không lại nhưng hoàn toàn có thể dùng tốc độ mà vượt qua.

Mười ngày qua đi, Tần Trạch cuối cùng cũng đến Hắc Thạch Lâm, nhìn những bóng cây cao trước mắt, hắn không khỏi ngỡ ngàng.

Lúc trước, Tần Trạch cứ nghĩ Hắc Thạch Lâm sẽ chỉ có những cái cây giống một tảng đá khá lớn, trông như một tảng đá bình thường gắn thêm lá cây lên.

Nhưng không, cây trong này toàn là những cây cao hơn chục mét, thân cây chắc cũng phải cần hơn ba người ôm, trông chúng không khác cây bình thường là mấy nhưng toàn thân cây đều có màu đen, thân cây không phải hình trụ mà có đủ loại hình thù dị dạng khác nhau như thể xếp những viên đá đen tạo thành một cái cây vậy.



Tuy hình thù kì quái nhưng bên trong đích thị là có một con đường xuyên thẳng qua, do bóng tối cũng như màu đen cây mang lại nên nhìn con đường này như thế một con đường đi vào trong hang động vậy, mặc dù hơi tối nhưng đang là ban ngày nên thi thoảng cũng có vài chỗ được chiếu sáng bởi ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, nên khu rừng cũng không quá lạnh lẽo.

Tần Trạch thả nhẹ bước chân đi vào trong, mặc dù nhìn ở ngoài rất bình thường đến khi vào trong mới cảm giác được sự u ám của nơi này, trong đây hoàn toàn không có một bóng hình sinh vật nào, dù chỉ là một tiếng dế kêu, chim hót.

Hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh cùng với màu đen càng làm tăng thêm sự ngột ngạt, thi thoảng lại có vài cơn gió thổi qua làm mảnh rừng vang lên xào xạc làm cho Tần Trạch cảm thấy như có đôi mắt nào đó trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình.

Tần Trạch cố quyên đi cảm giác này nhưng dù thế nào hắn vẫn cảm nhận được nó, dưới tâm trạng nặng nề này hắn cất bước nhanh hơn, thậm chí còn vận chân khí dùng Phong Phiêu Bộ mà chạy.

Chạy được một lúc, Tần Trạch dừng lại, không phải vì ánh mắt kia đã biến mất, chỉ vì có một mùi máu thoang thoảng bay vào mũi của hắn.

Vì đã từng g·iết khá nhiều người nên Tần Trạch không khó đoán ra đây là mùi máu người, nói vậy thì xung quanh đây vừa có người vị g·iết hại hoặc b·ị t·hương.

Tò mò, Tần Trạch men theo mùi máu tìm kiếm, chốc lát sau, Tần Trạch phát hiện mười mấy t·hi t·hể nằm chỏng chơ trên mặt đất, nhìn kỹ thì phát hiện đám người này bộ dạng hung thần ác sát, trên thân lưu lại nhiều vết sẹo dữ dằn, nếu hắn không lầm thì đây hẳn là đám c·ướp trong Hắc Thạch Lâm kia.

Nhưng tại sao chúng lại c·hết ở đây thì Tần Trạch không biết được, có lẽ vị đại hiệp nào tiện tay trừ khử cũng nên, hoặc cũng có thể chúng chọc người không nên chọc.

Tần Trạch cảm thấy bản thân nên cẩn thận hơn, bởi nếu như không phải đại hiệp mà là ác nhân thì hắn cũng có thể gặp nguy hiểm.

Không dám lưu lại lâu, Tần Trạch cảm thấy bản thân nên xuyên qua Hắc Thạch Lâm càng nhanh càng tốt, hắn sợ chậm sẽ sinh biến nên dùng toàn lực mà phóng đi.



Hơn hai giờ sau, khu rừng tối dần, rõ ràng màn đêm đã buông xuống, Tần Trạch không dám mạo hiểm đi trong đêm nên quyết định trú ở trên một cây cao gần đó.

Nhưng lúc hắn đang dò xét xung quanh thì phát hiện một ánh sáng le lói xuyên qua màn đêm chiếu về phía hắn, Tần Trạch không chắc đó là thứ gì nhưng sự tình bất thường này không thể bỏ qua.

Hắn rút đao, nắm chặt trong tay phải, tay trái nắm sẵn mấy thanh phi đao, từ từ di chuyển lại gần nguồn ánh sáng.

Một đống lửa nhỏ cháy tí tách trong màn đêm yên tĩnh, xung quanh có năm bóng người ngồi tụ tập xung quanh, trong đó có ba nam hai nữ, bọn họ là một đội nhóm tán tu có thể là làm nhiệm vụ nhóm hoặc cùng nhau đi tầm bảo.

Cách thức đội nhóm như này không hề hiếm lạ, bọn họ cho rằng một mình làm nhiệm vụ nguy hiểm không nói lại còn chậm chạp không có thời gian tu luyện, nếu tụ tập một nhóm nhỏ lại, mọ người cùng nhau làm nhiệm vụ nhanh chóng lại còn an toàn tuy chỉ có vấn đề phân chia phần thưởng là hơi khó một chút.

Lúc này, năm người đang ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ họ đang lên kế hoạch cho ngày mai.

Năm người lần lượt là Thanh Lan, Mộng Điệp là hai nữ tử, còn ba nam tử là Bạch Dương, Trần Nghĩa cùng Lâm Thành.

Hai nữ tử tương đối ưa nhìn, tuổi tác tầm hơn hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, ba nam tử kia thì Bạch Dương là khôi ngô đại hán còn Trần Nghĩa cùng Lâm Thành bộ dáng khá giống với hai thư sinh.

" Hôm nay bọn gia hoả đòi c·ướp chúng ta chắc là bọn c·ướp được đồn đại kia a?" Bạch Dương dùng một ngữ khí khinh thường nói ra, " quả nhiên là không có đầu óc, chúng nghĩ ai cũng có thể c·ướp hay sao. "

" Cái này không thể trách bọn chúng, cũng đâu ai ngờ tất cả chúng ta là võ sư chứ. " Trần Nghĩa một mặt bình tĩnh nói, " Không nói về chúng nữa, tiếp theo chúng ta nên làm sao, làm nhiệm vụ trước hay là?"

Thanh Lan xen vào nói " Còn phải nghĩ sao, vừa tới tay bản đồ thì nên ngay lập tức đi tầm bảo trước chứ, mấy phần thưởng nhiệm vụ kia không đáng nhắc tới. "

" Hừ, nói thì hay lắm, ngươi phải biết đây là mộ huyệt của một vị tôn giả đó, thủ đoạn của tôn giả sao mà nhiều, mấy cái võ sư như chúng ta mà đi xông mộ huyệt của người ta chẳng phải là chịu c·hết sao? " Bạch Dương nhanh chóng đáp trả lại bằng một giọng điệu chế giễu.