Chương 23: Lão Ăn Mày
Bình Lạc Thành, đêm tối trong một tửu lâu.
Tần Trạch ngồi uống rượu, trước mắt hắn là một bàn đồ ăn thịnh soạn cùng nằm lăn lóc trên bàn hơn chục vò rượu.
Tần Trạch gần như chưa gắp miếng thức ăn nào, hắn chỉ chuyên tâm uống rượu, hắn có thể đã say nhưng cũng có thể là giả vờ say, chỉ thấy hắn lại uống hết một vò, đang định uống tiếp thì nghe một giọng già nua vang lên bên cạnh.
- Tiểu bằng hữu, bàn thức ăn này ngươi nếu không ăn thì có thể cho lão phu ăn chứ.
Tần Trạch chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì đã nghe một giọng quát lớn vang lên.
- Lão ăn mày kia, ai cho lão vào đây, cút ra ngoài nhanh lên đừng quấy rầy khách nhân của chúng ta.
Chỉ thấy một tên tiểu nhị chạy tới xin lỗi Tần Trạch một tiếng rồi kéo lão ăn mày ra ngoài.
Tần Trạch thấy vậy vội vàng lên tiếng.
- Không sao, tiểu nhị, cho lão ấy lại đây đi nhân tiện mang thêm rượu ra.
- Tốt, khách quan.
Tên tiểu nhị nghe thấy Tần Trạch gọi thêm rượu, vui mừng không quản lão ăn mày nữa mà chạy đi lấy rượu.
Lão ăn mày lại gần Tần Trạch cảm tạ nói.
- Đa tạ tiểu huynh đệ, lão phu cũng không khách khí.
Nói xong, lão ăn mày ngồi xuống đối diện Tần Trạch, thản nhiên cầm đũa kẹp thức ăn bỏ vào miệng.
Tần Trạch cũng không đoái hoài đến lão ăn mày, hắn chỉ chuyên tâm uống rượu nhưng dù uống bao nhiêu hắn vẫn không quyên bóng hình mơ hồ đó.
Thấy Tần Trạch dường như có tâm sự lão ăn mày hiếu kì hỏi.
- Tiểu huynh đệ đây là có chuyện buồn sao, nói ra có khi dễ chịu hơn một chút.
Tần Trạch hơi kinh ngạc nhìn lão một chút nhưng vẫn nói.
- Ài, ta mất đi một người.
- Nương tử của ngươi à?
Lão ăn mày hiếu kì hỏi.
- Khụ khụ, Tần Trạch ho sặc sụa một chút rồi nói tiếp, coi như là một vị bằng hữu đi.
Lão ăn mày thở dài một cái rồi nói.
- Người trẻ tuổi a, nhân sinh đâu thiếu biệt ly sao mà phải khổ sở như thế.
Tần Trạch trầm lặng một lúc rồi nói.
- Nhưng trên thế giới này ta chỉ có một bằng hữu a.
Lão ăn mày nhìn Tần Trạch một chút sửa lời nói.
- Ngươi sai, phải nói đó là bằng hữu đầu tiên của ngươi, nhìn ngươi trẻ tuổi vậy, nhân sinh vẫn còn dài lắm, sau này ngươi sẽ gặp nhiều người, nhiều việc hơn cũng có thể ngươi sẽ còn có thêm nhiều bằng hữu có lẽ sẽ thân thiết hơn bằng hữu này của ngươi.
Ngừng chút lão lại nói tiếp.
- Ài, ta cũng hiểu đấy cũng chỉ là tương lai, còn hiện tại ngươi vẫn chỉ có một bằng hữu nên bi thương là điều dễ hiểu nhưng không nên bi thương quá, có lẽ đây là sự sắp đặt của thiên mệnh rồi, họ tuy c·hết đi nhưng cũng lại nhập Luân Hồi mà thôi, trăm thế sau lại về Chân Giới lại là một mảnh nhân sinh.
Tần Trạch thở dài đáp lại.
- Những điều tiền bối nói ta đều hiểu nhưng liệu trăm thế là bao lâu, đến lúc đó người đó có còn là người đó không a?
- Lão phu cũng không biết được a, tiểu bằng hữu ngươi phải cố gắng sống đến lúc đó mới biết, cuộc sống luôn không bao giờ hết hi vọng mà.
Tần Trạch nhìn lão ăn mày một chút, nhìn đôi mắt của lão tuy đục ngầu nhưng lại thoáng hiện một tia tinh quang.
- Xem ra tiền bối ngài cũng có cố sự a, liệu vãn bối có thể nghe qua chút không.
- Cũng được.
Lão ăn mày thở dài một tiếng rồi bắt đầu kể, câu chuyện của lão cũng không có gì đặc biệt chỉ là cuộc sống bình thường có sướng, vui, giận, buồn có nhân sinh gặp gỡ cũng có nuối tiếc chia ly chỉ có thể nói câu chuyện của lão tuy bình thường nhưng lại đại diện cho cuộc đời của muôn vàn người trên thế giới không oanh oanh liệt liệt nhưng lại bình thường một cách phi thường.
Tần Trạch cảm thán, xem ra vẫn là nhân sinh quan của mình hạn hẹp a, nghe lão ăn mày kể lại những cảm xúc đó hắn cảm thấy không kém cảm xúc của mình hiện tại bao nhiêu, hắn vẫn là quá trẻ a.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Xuất phát từ lòng tôn kính, Tần Trạch đứng dậy khom người hành lễ.
- Haha, không cần phải vậy, lão phu cũng chỉ kể lại một cuộc đời mà thôi coi như trả cho bữa cơm này vậy.
Lão ăn mày cười lớn một tiếng, không quan tâm mà nói.
- Vậy, mời tiền bối, tiểu nhị, mang thêm thức ăn ra đây.
Hai người ăn uống một trận no nê, Tần Trạch còn giúp lão ăn mày gói thức ăn còn lại rồi đưa cho lão.
- Haha, gặp nhau chính là duyên lão phu trên thân không có gì giá trị lắm, đành tặng ngươi vật này vậy.
Lúc chuẩn bị rời đi, lão ăn mày móc ra một mảnh ngọc bội, trạm trổ khá tinh xảo đưa cho Tần Trạch.
- Ừm, đây là?
Tần Trạch nghi hoặc hỏi.
- Haha, mười năm sau ngươi sẽ biết, lão phu cáo từ.
Nói xong, lão ăn mày quay thân rời đi, thân ảnh lão cứ thế dần khuất sau bóng đêm.
Tần Trạch nhìn lão ăn mày đi xa, cất mảnh ngọc bội trong người, trả tiền ăn uống rồi quay về phòng trọ.
Về đến gần phòng trọ, Tần Trạch đến gặp Lâm Dạ, nói với hắn chỉ còn mướn một phòng thôi, phòng còn lại hắn có thể cho mướn tiếp.
Về đến trong phòng, Tần Trạch nằm vật ra giường mà ngủ th·iếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Trạch lại nghĩ kế hoạch tiếp theo của mình, giờ tài sản của hắn còn hơn một ngàn năm trăm lượng, với số tài sản này hắn có thể ở đây bốn năm liền không lo.
Suy tính một lúc, hắn quyết định bế quan tiếp khi nào đạt võ sư đỉnh phong thì đi đến Vạn Chân Hoàng Đô xem thử.
Quyết định, hắn khoá tất cả các cửa lại bế quan, hiện nay chưa gặp bình cảnh nên hắn không lo không tăng thực lực lên được.
Lần trước bế quan nửa năm, Tần Trạch đã đột phá đến luyện tinh tứ trọng nếu dựa theo tốc độ này chắc khoảng một năm nữa là có thể đến luyện tinh cửu trọng.
Quyết định, Tần Trạch ngồi xếp bằng cảm nhận chân khí trong cơ thể, lần trước đột phá đến luyện tinh tứ trọng hắn cảm nhận đan điền đã mở rộng rất nhiều, nhưng trong cơ thể hắn lại không có cảm giác gì như bị khoét rỗng cả, có lẽ đan điền là ở một nơi nào đó mà chúng ta không thể thấy được.
Tần Trạch nhắm mắt lại, rồi cứ thế lâm vào trạng thái bế quan.
Nửa năm sau, khi tỉnh dậy, Tần Trạch không còn bị mất cảm giác như lúc trước nữa, có lẽ thân thể hắn đã được tăng cường rất nhiều nên cơ thể hắn không bị ảnh hưởng bởi thời gian nửa năm không cử động nữa.
Ăn uống, vận động rồi nghỉ ngơi một ngày, Tần Trạch lại quay về phòng tiếp tục bế quan.
Lần này, hắn đã đột phá đến luyện tinh thất trọng, hắn hoàn toàn có thể cảm thấy chân khí cuồn cuộn trong cơ thể mình, mặc dù hắn muốn đi đâu đó luyện tay một chút nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian.
Hắn muốn tranh thủ lúc mình chưa gặp bình cảnh mà một mạch tu luyện để đến lúc gặp bình cảnh có thể dư thừa thời gian nghĩ cách đột phá.
Hai mắt Tần Trạch từ từ nhắm lại, căn phòng của hắn lại lâm vào tĩnh mịch.
Nửa năm sau, Tần Trạch mở mắt, hắn phải tốn nửa năm chỉ để đột phá từ luyện tinh thất trọng lên luyện tinh cửu trọng nhưng chỉ mới là cửu trọng sơ nhập.
Nói thật, hắn không hài lòng tốc độ này lắm nhưng không có cách nào, thứ nhất hắn không có hậu trường chống đỡ, thứ hai hắn cũng không phải là tuyệt thế thiên kiêu đột phá nhanh như uống nước một dạng.
Mặc dù tại Bình Lạc Thành, thiên phú của hắn là đệ nhất nhưng đây cũng chỉ là một cái thành nhỏ a, trong đó lại có mấy người có thiên phú gần hắn rồi, thử hỏi trong thiên địa bao la này, thiên phú của hắn đáng để xem sao?
Tần Trạch thở dài một tiếng, xem ra đến lúc từ biệt Bình Lạc Thành rồi, ở đây gần hai năm nói thật hắn cũng có chút cảm tình nhưng người leo lên cao, nước chảy chỗ trũng, bây giờ Bình Lạc Thành đã không còn phù hợp hắn rồi, nếu muốn phát triển hắn cần đến nơi phồn hoa hơn.
Thu dọn đồ đạc, Tần Trạch đến chỗ Lâm Dạ trả phòng thì thấy người quản sự ở đây đã thay đổi, hỏi ra mới biết Lâm Dạ gần một năm trước đã đột phá luyện tinh võ sư nên đã lên đường đi đến nơi khác phát triển rồi.
Tần Trạch cảm thán một tiếng, xem ra mọi người đều có con đường mình muốn đi a, bây giờ cũng đến lúc hắn đi tìm con đường của bản thân rồi.
Thở dài một tiếng, Tần Trạch nhẹ nhàng bước từng bước chân ra khỏi Bình Lạc Thành, ra khỏi cổng thành hắn quay đầu nhìn lại một chút rồi hướng Vạn Chân Hoàng Đô mà đi.