Chương 22: Lâm Ngọc Đi Đâu
Nửa năm sau,
Bình Lạc Thành, phòng trọ của Tần Trạch.
Tần Trạch nhẹ mở mắt ra sau gần sáu tháng đóng lại, lần đầu cử động lại nên hắn cảm thấy đau một chút, không hiểu sao mấy vị cao giai tu sĩ có thể bế quan mấy năm liền.
Hắn muốn ngồi dây, nhưng vừa định cử động thì cánh tay hắn gần như mất cảm giác, Tần Trạch hoảng rồi, chẳng lẽ bế quan lâu quá nên thành phế nhân luôn sao.
Đầu óc hắn phi tốc vận chuyển, đột nhiên linh quang loé lên, nếu thân thể không cử động được thì ta cử động cái khác.
Nhẹ cảm giác cơ thể một chút, xem ra vẫn chưa tệ lắm, ý thức hắn nhẹ nhàng điều động từng luồng chân khí trong cơ thể chảy qua tất cả các bộ phận một lần, hai lần rồi ba lần, cứ như vậy một lúc sau hắn đã có cảm giác đau nhẹ do chân khí chạy qua lại nhiều lần gây nên.
Thở nhẹ một hơi, Tần Trạch nhẹ cử động tay.
Rắc! Rắc!
Âm thanh tuy nhỏ nhưng lại chói tai như vậy, cánh tay hắn cử động lại sau một thời gian dài nên như này là bình thường, còn may đây không phải là thanh âm vỡ vụn của xương cốt.
Từ từ đứng dậy, Tần Trạch di chuyển tất cả bộ vị trên cơ thể bằng cách tập một bài thể dục toàn thân, hắn cứ tập đi tập lại đến lúc không phát ra âm thanh nữa mới dừng lại.
Toàn thân hắn mệt lả, sau một thời gian dài không ăn uống nay lại cử động liên tục nên hắn chỉ muốn nằm xuống một chút.
Tần Trạch nhẹ ngả người, ngã lên trên giường đang định đánh một giấc ngon lành thì một đống bụi ập vào mặt làm hắn ho sặc sụa.
Nhìn lại mới thấy, vì lâu chưa quét dọn nên trong phòng đều đã phủ lên một lớp bụi mỏng nếu không phải Tần Trạch biết đâu là phòng mình nói không chừng hắn còn tưởng bản thân bị ném ra một cái nhà hoang.
Tần Trạch không còn hứng mà ngủ nữa, hắn đứng dậy phủi bụi trên người mình, mở cửa ra ngoài hít mạnh một hơi khí trong lành rồi chạy đến nhà tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Tần Trạch không về phòng ngay mà lao thẳng đến tửu lâu gần đó ăn một bữa no nê rồi về dọn phòng sau.
Đã nửa năm trôi qua nhưng Tần Trạch lại không thấy có gì thay đổi nhiều, đường đi, khung cảnh vẫn hiện lên vẻ quen thuộc.
Tần Trạch cảm thán, nếu một ngày hắn biến mất thì thế gian vẫn cứ phồn hoa như vậy, ngày đêm vẫn không ngừng luân chuyển, mọi người vẫn cứ làm việc của mình, gần như chẳng ai quan tâm hăn sống hay c·hết, hắn xem ra có lẽ hắn không quá quan trọng trong mắt mọi người.
Quay lại phòng thì trời cũng gần trưa, hắn nhìn qua phòng Lâm Ngọc nhưng lại vẫn chưa thấy có dấu vết mở qua, rõ ràng trong nửa năm này nàng vẫn chưa quay về.
Xem ra phải đến Luyện Huyết Đường xem thử một lần, nghĩ vậy nhưng hắn cũng chưa đi ngay mà quay về phòng dọn dẹp bụi bẩn, mạng nhện sơ qua rồi ngủ một giấc đến thẳng sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tần Trạch hôm nay dậy từ rất sớm để khỏi phải xếp hàng tại Luyện Huyết Đường, vừa vệ sinh cơ thể xong, hắn xách đao lên không quên đem theo một cái túi nhỏ chứa tiền bạc cùng hai quyển công pháp bên mình.
Chạy một mạch đến Luyện Huyết Đường, vừa vào cửa Tần Trạch đã nhìn thấy một không khí lạnh ngắt, vắng tanh trong tưởng tượng của hắn.
Tần Trạch rất hài lòng, hân chào hỏi mọi người một câu rồi tiến đến bên bảng nhiệm vụ, hỏi dò hai người phục vụ bên cạnh.
- Vị huynh đệ này, ta có thể hỏi một chút không.
Một vị nam tử trong đó khá ngạc nhiên khi thấy Tần Trạch hỏi mình nhưng vẫn đáp.
- Có thể, ngài muốn hỏi gì.
Tần Trạch chỉnh đốn câu từ một chút mới hỏi.
- Huynh đệ có biết nửa năm trước có người nhận nhiệm vụ đi săn một con yêu thú nhất giai hậu kì, nhưng người kia chưa trở lại, hiện nay có lẽ nhiệm vụ kia đã được treo lên lại, huynh đệ có biết đó là nhiệm vụ nào không.
- Ừm, đợi ta nghĩ chút.
Vị nam tử kia ngẫm nghĩ một chút, chợt hắn hình như nhớ ra gì đó rồi nói.
- Mặc dù mọi người thường nhận nhiệm vụ thích hợp với thực lực của bản thân nhưng tất nhiên cũng có ngoài ý muốn vậy nên nhiệm vụ phải treo lại cũng khá nhiều, nếu ta nhớ không lầm nhiệm vụ như ngài miêu tả chỉ có khoảng ba cái, nếu cần ta có thể mang đến cho ngài.
- Cần, đương nhiên cần, làm phiền huynh đệ.
Kích động nói xong, Tần Trạch móc ra hơn trăm lượng đưa cho vị nam tử kia nói.
- Làm phiền huynh đệ, đây là chút thành ý của ta mong huynh đệ nhận lấy.
Tuy chưa chắc làm việc tại Luyện Huyết Đường giàu cỡ nào nhưng Tần Trạch cũng muốn biểu thị một chút, chỉ cần nam tử kia chú tâm vào việc một chút nói không chừng đó lại là thứ mà Tần Trạch thiếu thì sao.
Hai người đưa đẩy một chút, cuối cùng nam tử kia kín đáo nhận lấy, hắn nhanh chóng mang ra ba tờ nhiệm vụ cho Tần Trạch.
- Đây là ba nhiệm vụ mà ngài muốn, ngài có thể xem qua.
Tần Trạch không khách khí nhận lấy, hắn nhìn vào phần thưởng, cũng may trong đó chỉ có một nhiệm vụ là có phần thưởng là đại tông sư công pháp, hắn không do dự mà nhận ngay nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ này cũng rất bình thường, trên đó chỉ ghi rằng phía Tây Bình Lạc Thành hơn hai ngày đường có hang ổ của một con xà yêu, thực lực tương đương luyện huyết cửu trọng, thi thoảng nó lại tìm người để nuốt nên hi vọng có một vị võ giả nhận nhiệm vụ chém g·iết con yêu thú này.
Hai ngày đường, khoảng cách khá xa nhưng đối với Tần Trạch đã là luyện tinh võ sư thì không là gì, hắn chỉ cần nửa ngày là có thể chạy đến nơi, hắn muốn xem con yêu thú này có gì lợi hại mà kéo chân Lâm Ngọc lâu như vậy.
Không sai, hắn vẫn nghĩ Lâm Ngọc bị kéo lại chứ không phải là gặp chuyện, thiên phú cùng thực lực của nàng tương đương Tần Trạch nên không thể nào bị yêu thú đ·ánh c·hết được.
Nửa ngày sau, Tần Trạch đã đến gần hang ổ của con yêu thú kia nhưng hắn lại không nhìn về phía mục tiêu, hắn biết lần này là đi tìm Lâm Ngọc chứ không phải săn yêu thú cho nên nếu có dị thường là phải chú ý ngay.
Lần này, Tần Trạch phát hiện một dị thường lớn, trong khu rừng này mà lại có một khu vực trống trải không có bóng cây, dù cách khá xa lộ tuyến nhưng Tần Trạch vẫn quyết định đi xem.
Hắn đạp Phong Phiêu Bộ hướng nơi đó mà đi, một lúc sau, hiện trước mắt Tần Trạch là một hố lớn, đường kính phải hơn trăm mét, sâu cũng hơn năm mươi mét trông cứ như là một cái hố do thiên thạch tạo nên vậy.
Trong hố tuy đã mọc lên vài cây cỏ nhưng nhìn vết tích rõ ràng là còn mới, chắc chắn thời gian chưa đến một năm, Tần Trạch có đủ căn cứ hoài nghi cái hố này liên quan đến việc Lâm Ngọc m·ất t·ích
Tần Trạch dạo quanh cái hố một vòng, xác định không có gì kì lạ mới dần hướng về phía trung tâm mà tìm kiếm, đến khoảng nửa hố lúc, hắn nhìn thấy có gì đó nhô ra mặt đất, lại gần nhìn kĩ thì là một cái chuôi đao.
Hắn hoảng hốt chạy lại, móc chuôi đao ra, thân đao đã hoàn toàn đứt gãy, chuôi cũng không còn lành lặn nhưng Tần Trạch lại không quan tâm những thứ này.
Hắn nhớ, đây chính là một trong hai thanh đao hắn mua lúc trước, một thanh tại hắn bên này còn thanh kia tại chỗ Lâm Ngọc, nay lại thấy một cái chuôi đao tàn phá lưu lại đây thì không cần nói cũng biết Lâm Ngọc gặp chuyện.
Nhìn xung quanh thì có thể xác định rằng nàng bị cuốn vào một chuyện nào đó, có thể là dư ba của hai vị đại năng đánh trúng hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là bị ai đó tiện tay diệt sát.
Tuy xác xuất xảy ra rất nhỏ nhưng vẫn là có xác xuất trúng a, nếu một trong hai trường hợp trên xảy ra thì với tốc độ của Lâm Ngọc là hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Tần Trạch thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt hắn không khỏi đỏ lên, mọt giọt nước mắt nhẹ lăn xuống, hắn không hiểu tại sao mình khóc nhưng nước mắt cứ trào ra.
Tần Trạch ngồi bệt xuống đất, hắn cố nhớ về hình ảnh của Lâm Ngọc nhưng cũng chỉ là một hình ảnh mơ hồ, lúc trước hắn không chú ý nàng lắm nên hiển nhiên không thể nhớ rõ khuôn mặt nàng.
Hắn lau nước mắt, đứng dậy tiếp tục tìm kiếm hi vọng có thể tìm thêm chút di vật của Lâm Ngọc, đến cuối hắn nhặt được một mảnh vải nhỏ cùng vài lượng vàng rơi vãi.
Tần Trạch gói tất cả vào một cái túi nhỏ sau đó tìm một mảnh đất bằng, hắn đào một ngôi mộ rồi chôn túi xuống coi như đây là phần mộ của Lâm Ngọc.
- Ngươi thật may mắn khi được ta tự ta đắp mộ, yên tâm, chỉ là lại vào Luân Hồi thôi, một trăm thế sau có lẽ ta và ngươi sẽ lại gặp nhau, ta hứa ta sẽ sống đến lúc đó.
Tần Trạch lẩm bẩm vài câu, rồi hắn quay người rời đi.