Chương 21: Bế Quan
Cạch!
Hai thanh phi tiêu cắm thẳng xuống đất sát ngay chân Dạ Thanh.
Nhẹ thở một hơi, Dạ Thanh nhanh chóng đá ngược phi tiêu trở lại rồi nhanh chóng áp sát theo sau mà hướng đến chỗ Bách Thiên Hằng.
Bách Thiên Hằng vung quạt đánh bay hai thanh phi tiêu đã thấy Dạ Thanh áp đến, chỉ có thể đón đỡ.
Hai người cứ vậy mà đối lên, giao thủ hơn hai mươi chiêu về sau thì cả hai tách ra rồi thở hồng hộc.
Rõ ràng thực hai người không chênh lệch mấy, nên trong thời gian ngắn không thể phân ra thắng bại được.
Dạ Thanh mất kiên nhẫn trước, hắn vận toàn bộ tinh khí trong cơ thể tụ lại tay phải, nắm chặt kiếm dường như muốn nhất chiêu định thắng thua, Bách Thiên Hằng thấy vậy cũng quyết định theo ý Dạ Thanh.
Hắn tụ tinh khí tại tay phải nhưng lại gấp quạt lại, từ đầu quạt nhô ra một mũi nhọn trông như lưỡi dao dường như Bách Thiên Hằng cũng định t·ấn c·ông.
Nếu cả hai cùng t·ấn c·ông thì chính đòn t·ấn c·ông của họ sẽ chính là đòn thủ, vậy nên nếu ai thực lực mạnh hơn thì thắng, sau đòn này ai chưa ngã tức là kẻ thắng.
Chỉ thấy hai đạo nhân ảnh phóng thẳng đến, thậm chí tốc độ có thể so với luyện tinh võ sư, một vài người thậm chí còn không kịp nhìn chuyển động của họ.
Keng!!
Một tiếng chạm mạnh vang lên, không khí xung quanh thậm chí còn bị khuấy động, chưa kịp nhìn kĩ tình huống thì hai người đã chịu phản lực mà bay ngược ra ngoài rồi nằm bẹp dí trên lôi đài.
Không khí trở nên yên tĩnh, tất cả con mắt ở đây đều chăm chú nhìn vào hai người kia, nếu ai dậy trước thì sẽ là người thắng cuộc.
Thời gian từng khắc trôi qua, tim mọi người gần như ngừng đập, có vài người còn nín thở chờ đợi, hai mắt gần như không dám nháy dù chỉ một cái.
Hộc hộc hộc!
Một tiếng thở dốc khó nhọc vang lên như nhẹ vuốt qua trái tim mọi người ở đây, Bách Thiên Hằng nhẹ cử động một chút, hai tay chống xuống nền gạch lôi đài rồi gượng sức ngồi lên.
Nhưng lúc này, Dạ Thanh cũng cử động một cái, hắn cũng khó nhọc mà ngồi dậy như thể ý chí của hắn không cho hắn thua vậy.
Thấy một màn này, mọi người lại càng thêm gấp gáp, cả hai đều dậy rồi nhưng nhìn thảm trạng của bọn họ thì rõ ràng không còn lực khí để đứng lên, dường như họ đã dồn toàn lực để tung đòn vừa nãy.
Nhưng rất nhanh, hơi thở của Bách Thiên Hằng rõ ràng đã ổn định hơn Dạ Thanh, rõ ràng, con em đại gia tộc tuy không tu luyện từ nhỏ nhưng không ai cấm họ ăn thịt yêu thú, uống canh linh dược cùng ngủ trên bảo thạch a, vậy nên thân thể Bách Thiên Hằng khôi phục nhanh hơn là dĩ nhiên.
Quả không ngoài dự liệu, Bách Thiên Hằng rốt cuộc đứng lên trước mặt mọi người, nhìn hắn ngạo nghễ mà đứng nhận lấy mọi lời hoan hô tán thưởng của mọi người mà Tần Trạch chỉ muốn phóng lên rút đao chém c·hết hẳn.
Một trăm lượng a, một trăm lượng của hắn cứ thế bốc hơi rồi, Tần Trạch hối hận a, cái gì mà hắc mã cứ tưởng tên Dạ Thanh này sẽ lâm trận đột phá rồi đá Bách Thiên Hằng xuống đài nhưng không ngờ, aiz.
Xem ra mong chờ vào việc cá cược mà phát tài là người si nói mộng rồi, hắn ảo não ngồi xuống, quay đầu nhìn tên Bách Thiên đang vui như được mùa hắn lại ganh tị lên, không ngờ tên súc sinh này khí vận tốt như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn rút đao ra chém c·hết tên này rồi đại chiến ba trăm hiệp với toàn bộ bọn này.
"Hừ, các ngươi nhớ lấy, sớm muôn gì ta cũng lấy lại vừa nãy đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn" an ủi mình như vậy, Tần Trạch cảm thấy bản thân tốt hơn một chút.
Lúc này, quản gia phủ thành chủ lại lên tiếng.
- Chúc mừng Bách Thiên Hằng đã đi vào chung kết, tiếp theo mời Lâm Dạ cùng Thi Giai lên đài.
Tần Trạch chạy vội đến bàn cược nhanh tay cược một trăm lượng cho Lâm Dạ thắng, hắn hoàn toàn tin tưởng phán đoán lần này, nếu lần này thắng chi ít cũng hoàn vốn.
Quay lại chỗ ngồi đã thấy hai người trên lôi đài động thủ, từng chiêu từng thức xuất ra tuy dai dẳng liên miên nhưng thật ra chả có tác dụng gì.
Lâm Dạ vẫn vậy, toàn thân gầy yếu, làn da trắng cùng khuôn mặt âm nhu như nữ tử, tuy vậy nhưng từng chiêu từng thức hắn phát ra lại uy lực kinh người, nếu đê giai võ giả mà cố chấp chặn lại thì chỉ có thua thiệt.
Đối chiến với hắn là Thi gia Thi Giai, một vị nữ tử có thể nói là thường thường không có gì lạ nhưng trường kiếm trong tay nàng lại không như vậy, từng chiêu từng thức nàng đánh ra phải nói là hoa mĩ tuyệt luân, đường kiếm uyển chuyển mà dứt khoát vài lần suýt thì đánh trúng Lâm Dạ.
Giao thủ vài chiêu xong, hai người lại tách ra, trước mắt thực lực hai người gần như nhau nên khó phân thắng bại.
Lâm Dạ cầm một thanh nhuyễn kiếm, đứng đối lập Thi Giai, hai mắt hắn không ngừng đảo quanh như đang muốn tìm thứ gì đó.
Thi Giai mất kiên nhẫn trước, nàng phóng đến Lâm Dạ muốn giao thủ tiếp hòng làm suy yếu khí lực của hắn.
Lâm Dạ lại không đón đỡ, hắn chống kiếm xuống đất lợi dụng độ đàn hồi của thân kiếm nhảy qua đằng sau Thi Giai muốn t·ấn c·ông nàng từ phía sau.
Thi Giai phản ứng rất nhanh, nàng quay người lại chặn hiểm đòn này nhưng do gấp gáp nên b·ị đ·ánh bay ra ngoài mép lôi đài, cũng may nàng nhanh chóng cắm kiếm xuống đất mà dừng lại.
Lâm Dạ nhíu mày, đây đã là đòn đẹp nhất của hắn tuy không phải toàn lực nhưng cũng bảy tám phần vậy mà lại bị Thi Giai đỡ được.
Hắn lắc nhẹ đầu quyết định t·ấn c·ông, Lâm Dạ phi thân lên người chưa đến đã vung ra hơn mười kiếm loàn loạn tiết tấu của Thi Giai trước, khi đến trước mặt nàng thì hắn lại dùng chân đạp nàng rơi xuống lôi đài.
Thi Giai còn đang chăm chú vào thanh kiếm kia chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy toàn thân chịu một lực bí ẩn nào đó rồi ngã ra khỏi lôi đài, lúc chao đảo ngã xuống hình như nàng thấy một cái chân.
Bịch!
Thi Giai ngã xuống đất chứng tỏ chiến thắng thuộc về Lâm Dạ, do Bách Thiên Hằng chưa khôi phục thực lực nên hôm nay coi như thôi, đợi đến ngày mai mới lại đánh trận chung kết.
Nhưng ngày mai thì ba vị gia chủ cùng thành chủ sẽ không đến nữa nên chưa chắc đã có nhiều người đến xem như vậy.
Tần Trạch quay lại bàn đặt cược nhận tiền, một thắng một thua coi như hôm nay không chơi, hắn cũng không b·iểu t·ình cảm xúc ra mặt mặc dù trong lòng rất vui vì mình không mất đồng nào.
Hắn nhìn thấy Bách Thiên đang loay hoay trong đám đông, hình như là tìm hắn, nhưng Tần Trạch cũng không có ý định từ biệt, hắn nhẹ lẩn vào dòng người mà quay về phòng trọ.
Vẫn chưa thấy Lâm Ngọc trở về, tâm của hắn không khỏi sốt sắng lên nhưng cũng không có cách giải quyết.
Theo thời hạn nhiệm vụ thì còn gần nửa năm nữa, như vậy thì hắn đành chờ thêm nửa năm nữa vậy, nếu nàng còn chưa trở về thì hắn đến Luyện Huyết Đường nhận nhiệm vụ của nàng lúc trước rồi đi tìm là được.
Tần Trạch tuy không hiểu nhiều về Lâm Ngọc nhưng cũng biết nàng không phải người lỗ mãng, vậy nên hắn không hề lo lắng trong nửa năm nàng xảy ra chuyện.
Trong khoảng thời gian này hắn quyết định bế quan, bế quan tức là toàn tâm toàn ý đầu nhập vào tu luyện, tùy từng cảnh giới mà thời gian bế quan khác nhau do khả năng tự nuôi dưỡng bản thân khác nhau nên người tu luyện cao cấp có thể bế quan dài dằng dặc.
Hắn thu dọn lại phòng ở, dự định sẽ bế quan nửa năm này, Tần Trạch đã là võ sư dư sức bế quan hơn một năm nên hắn có thể liên tục bế quan trong nửa năm mà không lo thân thể suy kiệt.
Do đây là lần đầu bế quan nên hắn phải chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên hắn đến tìm Lâm Dạ giao luôn tiền phòng nửa năm cho hắn tiện thể chúc hắn đánh bại Bách Thiên Hằng, Lâm Dạ cao hứng nên trừ cho hắn một tháng tiền thuê phòng.
Quay lại phòng trọ, Tần Trạch khoá kĩ tất cả cửa trong phòng, kiểm tra kĩ mái nhà, sàn nhà thậm chí cả mấy khe nứt hắn cũng sửa lại, loay hoay mãi, hắn tốn mất một ngày thời gian mới hoàn thành khâu chuẩn bị.
Đêm tối, hắn ăn một bữa thật no sau đó lên giường ngồi xếp bằng, hai mắt từ từ nhắm lại, căn phòng lâm vào yên tĩnh.