Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 20: Tứ Cường




Chương 20: Tứ Cường

Tần Trạch không nghĩ nhiều nữa mà dời sự chú ý quay về trận đấu.

Trận đấu được chia làm năm vòng, vòng một và vòng hai Tần Trạch không quan tâm lắm, đa số đều là nghêng về một phía chiến đấu.

Chỉ một lúc sau đã tìm ra bát cường, tám người này lại đánh một vòng nữa là tìm ra tứ cường nên Tần Trạch chăm chú nhìn hơn.

Vòng này tuy không nhẹ nhàng như hai vòng trước nhưng cũng chẳng khá bao nhiêu, Tần Trạch còn chưa thấy ai dùng toàn lực cả nên cũng chỉ có thể dự đoán mơ hồ về thực lực của bọn hắn.

Trước mắt, tứ cường có ba người đều là thiên kiêu của tam đại gia tộc, người còn lại thì là một tán tu cũng là hắc mã của trận đấu này, hắn đánh thắng một thiên kiêu từ phủ thành chủ rồi thăng làm tứ cường.

Hắn tên Dạ Thanh, không biết người nơi nào, lúc đầu mọi người không chú ý hắn lắm vì toàn tập trung vào mấy vị thiên kiêu nổi danh.

Chỉ khi hắn đối đầu với thiên kiêu của phủ thành chủ mọi người mới để ý đến hắn, nhưng cũng chỉ là để ý một cái mà thôi vì hầu như ai cũng không nghĩ hắn thắng được.

Nhưng thật không ngờ, hắn chỉ dùng ba chiêu là hạ luôn đối thủ, điều này thậm chí làm kinh ngạc đến mấy vị đại nhân vật ngồi trên kia.

Tần Trạch cũng quan sát rất kỹ tên này, nhưng hắn chỉ đoán được thực lực của Dạ Thanh nằm ở tầm luyện huyết cửu trọng, còn hắn ra tay toàn lực hay chưa thì không biết được rồi.

Về phần tam đại gia tộc thiên kiêu thì nổi danh sẵn nên thực lực khá rõ ràng, cả ba người đều là luyện huyết bát trọng đỉnh phong nhưng chiến lực tuyệt đối là luyện huyết cửu trọng, ngoài ra trong tay họ nắm giữ là trung cấp binh khí nên cũng tăng phần nào chiến lực.

- Chậc chậc, nhìn họ oai phong chưa kìa, một đám hạng hai.

Nhìn bốn người trên khán đài, Bách Thiên ngồi cạnh Tần Trạch không khỏi âm dương quái khí một tiếng.

- Ừm, hạng hai, rốt cuộc là thế nào vậy huynh đệ.

Tần Trạch nghi hoặc hỏi.



- Ngươi không biết sao.

Bách Thiên mở to mắt, nhìn kĩ Tần Trạch rồi dùng một giọng điệu cực kì kinh ngạc hỏi.

- Ừm, có vấn đề.

Tần Trạch không hiểu hỏi lại.

- Đương nhiên có vấn đề a, chuyện này tất cả mọi người đều biết, thôi được ta giải thích cho ngươi vậy.

Ngừng một chút hắn lại nói.

- Mấy tên trên kia lúc này xác thực là những thiên kiêu mạnh nhất của Bình Lạc Thành, nhưng chỉ là hiện tại mà thôi, mặc dù bọn họ chỉ tu luyện có hai năm là đã đến luyện huyết bát trọng nhưng muốn nói mạnh nhất.

Nói đến đây, giọng điệu của hắn trở nên khinh thường.

- Hừ, bọn hắn còn chưa xứng, ngươi không biết thôi, trên đầu bọn hắn còn có một đám thiên kiêu mạnh hơn kìa, bọn yêu nghiệt kia quả là không thể nói lý, ngươi biết không, một năm bọn kia chỉ dùng một năm là đã tu luyện đến luyện tinh võ sư luôn rồi.

Tần Trạch theo trong sách biết được, tại Chân Giới tất cả mọi người chỉ đến mười tám tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện, trước khoảng thời gian này cho dù có cố gắng tu luyện cũng không thể đốt lên nội hoả.

Tuy nhiên, nếu có tiên thiên cường giả cưỡng ép nhóm nội hoả thì không thành vấn đề, tại Bình Lạc Thành thì lấy đâu ra tiên thiên cường giả nên bọn kia mà Bách Thiên nói chỉ có thể là bắt đầu tu luyện lúc mười tám tuổi.

Nói vậy, chỉ mười chín tuổi là họ đã đột phá luyện tinh võ sư, quả thật là một tốc độ nhanh chóng, phải biết chính hắn phải tốn hơn năm tháng mới đột phá võ sư mà họ chỉ là thiên kiêu của một toà thành nhỏ không có tông sư.

Nói vậy, chẳng phải thiên phú của hắn chỉ ngang hàng với mấy thiên kiêu của mấy thế lực có đại tông sư trấn áp, như vậy thì ngoài kia vẫn còn nhiều người tài giỏi lắm.

Tần Trạch không nghĩ thêm nhiều nữa, việc hắn cần giải quyết bây giờ là tìm nơi đặt cược, hắn liếc ngang ngó dọc nhưng không thấy đâu đành hỏi Bách Thiên.

- Được rồi, không giải thích nhiều nữa, ngươi có biết nơi nào có thể đặt cược hay không.



Bách Thiên đang nói thì bị Tần Trạch cắt đứt, tuy không vui lắm nhưng nghe đến cược là hai mắt hắn phát sáng lên, đây là cơ hội phát tài của hắn a, hắn chỉ là một bàng chi tử đệ nên cũng không giàu có lắm, hắn tin với kiến thức của mình thì hoàn toàn có thể phất lên.

Nghĩ đến đây, hắn vội đứng dậy kéo theo Tần Trạch hướng một góc nhỏ mà đi.

Sâu trong góc có một cái bàn lớn cùng một tấm giấy khổ lớn đặt trên mặt bàn, xung quanh là một đám người nhếch nhác tụ tập, rõ ràng đây là những kẻ trông mong cả vào canh bạc.

Tần Trạch không quan tâm, hắn nhìn xuống tấm giấy trên bàn, trên đó có một đường kẻ lớn chia tờ giấy ra làm hai, mỗi bên có một chồng giấy nhỏ ghi tên của Bách Thiên Hằng cùng Dạ Thanh, người đặt cược sẽ nhận giấy có tên người mình cược thắng.

Sau đó giao tiền, ghi số tiền cùng ký tên lên tờ giấy đó rồi ngồi đợi kết quả, nếu đặt đúng người thắng thì sẽ nhận thưởng gấp đôi còn thua thì mất tiền cược.

Mặc dù Dạ Thanh đã thi triển khá nhiêu thực lưc nhưng mọi người vẫn tin tưởng vào Bách Thiên Hằng hơn, dẫu sao hắn nổi danh hơn một kẻ vô danh như Dạ Thanh nhiều.

Còn về Dạ Thanh, ai biết hắn có phải may mắn hay không nên rất ít người chọn đặt cược Dạ Thanh.

Tần Trạch nghĩ nghĩ, hắn đến bên bàn nhặt lên một tờ giấy trên đó có ghi tên Dạ Thanh, hắn chọn Dạ Thanh chỉ vì hắn cảm thấy hắc mã thì không chỉ có như vậy.

Người trông coi bàn cược nhìn Tần Trạch một cái rồi hỏi.

- Cược bao nhiêu.

- Một trăm lượng.

Nói xong, Tần Trạch móc ra một trăm lượng đưa cho hắn, người kia đếm lại một lần rồi đưa cho Tần Trạch một cây bút, ra hiệu hắn kí vào tờ giấy.

Tần Trạch dứt khoát ký vào rồi quay người trở về chỗ ngồi, chốc lát sau, Bách Thiên cũng một mặt hớn hở quay về, lần này hắn đem một nửa tài sản của mình áp thẳng lên trên người Bách Thiên Hằng rồi, mặc dù âm dương quái khí tên này một chút nhưng thực lực còn đó a.



Đúng lúc này, thanh âm quản gia phủ thành chủ vang lên.

- Trận tiếp theo, Dạ Thanh đối chiến Bách Thiên Hằng.

Nói xong, hắn rời lôi đài rồi mời hai người đi lên.

Chỉ thấy từ hai hướng cá hai thân ảnh dần tiến lên lôi đài, phía bên trái là một vị công tử mặt như ngọc, khí chất ôn nhuận nhẹ nhàng, trong tay phe phẩy một cây quạt nhỏ rõ ràng là Bách gia Bách Thiên Hằng.

Trái ngược với hắn, bên phải Dạ Thanh chỉ ăn mặc mộc mạc, y phục chỉ là hàng thứ phẩm, khí chất tuy không có gì đặc biệt nhưng lại hiện ra vẻ ung dung, bình thản, trong tay hắn nắm một thanh kiếm sắt chứng tỏ hắn cũng không phải hạng người phú quý.

- Tại hạ Bách Thiên Hằng, hân hạnh được lĩnh giáo.

Bách Thiên Hằng chắp tay rồi nói, thanh âm phong độ nhẹ nhàng nói rõ hắn là con nhà gia giáo.

Dạ Thanh khá lúng túng, hắn hình như không hiểu mấy thứ này nhưng vẫn học theo Bách Thiên Hằng chắp tay.

- Tại hạ Dạ Thanh, hân hạnh được lĩnh giáo.

Bách Thiên Hằng hình như không có ý định nói nhiều nên giơ tay ra hiệu mời Dạ Thanh xuất thủ trước.

Thấy vậy, Dạ Thanh cũng không khách khí, hắn vận khí toàn thân, màu da chuyển hồng sau đó cầm kiếm phóng tới.

Bách Thiên Hằng nheo mắt lại, nhìn màu da thì rõ ràng Dạ Thanh là luyện huyết cửu trọng võ giả cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, nhưng hắn không lo lắng bởi chiến lực của hắn cũng có thể so với luyện huyết cửu trọng sơ nhập.

Chỉ thấy Bách Thiên Hằng vận khí, màu da của hắn cũng chuyển màu nhưng rõ ràng là đậm hơn của Dạ Thanh chứng tỏ hắn chỉ là luyện huyết bát trọng.

Hắn phất mạnh tay, cây quạt trong tay hắn cũng xoè ra đón đỡ một kiếm này, nhìn kĩ thì cây quạt trên tay hắn làm bằng tinh thiết cứng hơn sắt bình thường.

Keng!

Một tiếng v·a c·hạm mạnh vang lên, dưới lực khí của võ giả càng làm cho thanh âm trở nên chói tai, vài người ngồi xem phải bịt tai lại.

Hai người nhanh chóng tách ra, chân vừa chạm đất, Dạ Thanh di chuyển nhanh sang bên phải rồi dùng lực phóng đến Bách Thiên Hằng.

Bách Thiên Hằng còn chưa kịp ổn định thân hình đã nghe một tiếng gió vang lên càng lúc càng gần, hắn nhanh chóng chuyển thân một vòng tránh mất chiêu này, nhân lúc Dạ Thanh chưa kịp phản ứng thì phóng ra hai thanh phi tiêu thẳng vào chân hắn.