Chương 19: Tông Sư
Chỉ một lát sau, Tần Trạch đã đến trước phủ thành chủ, nhìn cánh cổng hùng vĩ trước mắt hắn không khỏi cảm thán, không hổ là thành chủ một thành a, phô trương như vậy chắc chỉ có Luyện Huyết Đường là so được mà thôi.
Đến bên cổng, có hai tên thị vệ ngăn chặn mọi người, một tên trong đó hét lớn.
- Mọi người nghe kỹ, muốn người nào muốn tham gia thì bước sang bên trái, còn người muốn vào xem thì bước sang bên phải.
Soạt!
Chỉ trong nháy mắt, đa số mọi người đều bước sang phải chỉ thừa lại hơn hai mươi người vẫn đứng chỗ cũ, những người này đa số đều là luyện huyết võ giả thất, bát trọng có tự tin nắm chắc phần thưởng.
- Tốt, các vị mời vào trong trước.
Hắn quay sang nói với mấy vị võ giả kia, sau đó quay lại nói.
- Về phía các vị, do bên trong ít chỗ ngồi nên muốn vào phải bỏ ra hai lượng hoàng kim.
- Cái gì, như thế này rõ ràng không muốn cho chúng ta đi vào a, các ngươi khinh người quá đáng.
Một tiếng kêu bất mãn vang lên, rõ ràng tên này không nỡ bỏ tiền ra chỉ để vào trong ngồi xem tỉ võ, nghe hắn nói vậy mọi người nháo nhào cả lên.
Tần Trạch nhíu mày, hắn chen lên phía trước, ném cho tên hộ vệ hai lượng vàng sau đó thản nhiên đi vào.
Thấy hắn dứt khoát như vậy, một vài người phía sau cũng không do dự mà tiến lên, đưa tiền sau đó đi vào.
Mọi người thấy vậy cũng không nói được thêm lời nào nữa, có người chán nản bỏ về nhưng vẫn còn vài người cố đợi đến cuối hi vọng giá cả giảm xuống chút.
Tần Trạch vừa đi vào trong, đã thấy phía xa là một đài cao hình tròn chắc là lôi đài, vây quanh có mấy hàng ghế ngồi trông như một sân vận động vậy, gần lôi đài có một đài nhỏ hơn nhưng vừa nhìn là biết nơi dành cho đại nhân vật,bên cạnh thi thoảng có người qua lại, trên tay bưng bê vài mâm tròn.
Hắn không nhìn cảnh vật xung quanh mà đi thẳng đến hàng ghế trước nhất ngồi xuống chờ đợi.
Phía sau hắn vừa lúc có một người đến gần rồi ngồi bên cạnh hắn, Chỉ thấy hắn nói.
- Huynh đệ, ta ngồi đây không sao chứ.
- Không sao.
Tần Trạch nhìn hắn một cái rồi nhàn nhạt đáp, hắn không muốn giao tiếp quá nhiều với người lạ, nhưng vẫn đáp lại.
- Xin hỏi huynh đài tôn tính đại danh, ta là người trong thành nhưng thấy gương mặt ngươi xa lạ quá.
- Ta tên Tần Trạch, mới đến trong thành, ngươi không biết là bình thường.
Nói đến đây, hắn lại nghĩ nếu làm quen cái bản thổ nhân sĩ lợi nhiều hơn hại nên lại hỏi.
- Ngươi là ai.
- Haha, tại hạ chỉ là vô danh tiểu tốt thôi, còn về tên cứ gọi ta là Bách Thiên là được.
- Bách Thiên, Tần Trạch nhíu mày một cái rồi hư tình giả ý nói, hân hạnh hân hạnh.
Thấy tên này có vẻ khá hiểu biết Tần Trạch quyết định dò hỏi chút tin tức.
- Bách Thiên huynh đệ à, ngươi có biết hôm nay ai nổi bật nhất không, người mà có khả năng nhận thưởng cao nhất đó.
- Khụ, ta hiểu ý ngươi, về phần người nổi bật nhất thì khá khó vì ai cũng sàn sàn nhau.
Bách Thiên ra vẻ bí hiểm mà nói.
- Ừm, nói rõ chút được không.
Tần Trạch nhíu mày mà hỏi, nói thật hắn không thích cái loại úp mở như này.
Bách Thiên hắng giọng một cái rồi êm tai nói.
- Nói về người nổi bật thì chắc chắn không thể bỏ qua tam đại gia tộc thiên kiêu, hôm nay sẽ có sự xuất hiện của cả ba vị lần lượt là Bách gia Bách Thiên Hằng,Lâm gia Lâm Dạ cùng Thi gia Thi Giai.
- Ồ, ngươi cũng họ Bách, chẳng lẽ ngươi là người Bách gia.
Tần Trạch nghi hoặc mà hỏi.
- Haha, ngươi đoán chính xác, hắn một mặt tự hào nói ra sau đó lại ủ rũ, nhưng ta chỉ là bàng chi nên phải chen chúc dưới này mà xem.
- Ngươi không cần buồn bã như thế, ngoài kia có khối người muốn được như ngươi kìa.
Thấy hắn có vẻ sa sút, Tần Trạch không khỏi động viên một câu.
Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện với nhau thì mọi người phía sau đều đã ngồi xuống đầy ghế.
Lúc này, thanh âm người chủ trì tức quản gia của phủ thành chủ vang lên.
- Hoan nghênh tất cả mọi người đã đến tham dự giao lưu đại hội ngày hôm nay, mời mọi người ngồi ngay ngắn và trật tự, sau đây xin mời các vị gia chủ của các gia tộc trong Bình Lạc Thành.
Thanh âm vừa dứt, đã thấy một đoàn người toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm, thượng vị giả tiến đến chỗ ngồi của các đại nhân vật kia, rõ ràng đây là các vị gia chủ trong Bình Lạc Thành.
Đi đầu là ba vị ăn mặc hoa quý hơn hẳn, những người phía sau thi thoảng nhìn đằng trước một chút như thể sợ đi nhanh quá mà đâm vào ba vị này vậy.
Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là ba vị gia chủ của tam đại gia tộc trong Bình Lạc Thành, còn phía sau chắc là gia chủ của các tiểu tộc trong thành.
Đoàn người nhanh chóng lên đài cao ngồi xuống, vẫn là ba vị gia chủ ngồi trước các vị phía sau nhưng trước mắt ba vị này lại đặt một cái bồ đoàn rõ ràng là của thành chủ Bình Lạc Thành.
- Tiếp sau đây, xin mời thành chủ.
Thanh âm quản gia lại vang lên nhưng lần bày mạnh hơn lần trước, rõ ràng là cố ý vận khí để kêu lên.
Vù vù!
Mọi người chỉ nghe tiếng gió thi thoảng bên tai nhưng lại không cảm nhận được luồng gió nào, đang lúc nghi hoặc thì có người kêu lên.
- Mau nhìn trên kia.
Tất cả mọi người nhìn lên trên trời thì thấy một vị nam tử uy phong lẫm lẫm từ từ lướt xuống khán đài, có người không khỏi kinh hô lên.
- Đây là chân khí ngoại phóng, thành chủ đúng là đột phá luyện khí tông sư rồi.
Chân khí ngoại phóng, đây là đặc điểm của luyện khí tông sư, khi đạt đến tông sư thì các huyệt vị trên cơ thể có thể mở ra từ đó phóng ra chân khí.
Chỉ cần điều chỉnh hướng phóng chân khí là có thể tạm thời phi hành, tại sao lại tạm thời, vì chân khí của tông sư có hạn mà muốn nâng cơ thể người lên cần rất nhiều chân khí.
Với Trình độ sơ nhập tông sư của Bình Lạc Thành chủ thì bay hơn hai trăm mét là hao hết chân khí, vậy nên tông sư thường không phi hành để bảo toàn chân khí.
Còn tại sao Bình Lạc Thành chủ lại phi hành thì càng dễ hiểu, đơn giản chỉ là muốn giương oai với tất cả mọi người mà thôi.
Lúc này, tên quản gia kia vội chạy lên khán đài cung kính hành lễ.
- Cung nghênh thành chủ.
Thấy vậy, mọi người đều nhảy mắt một cái nhưng không thể không theo, tất cả mọi người kể cả các vị gia chủ cũng đứng lên khom người hành lễ rồi hô to.
- Cung nghênh thành chủ.
Thành chủ Bình Lạc Thành hài lòng cười nhẹ một cái rồi mới nói.
- Các vị không cần đa lễ.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn vui như nở hoa, trước kia tuy cao hơn ba vị gia chủ một bậc nhưng chung quy vẫn là võ sư, đồng cảnh giới với nhau nên ba vị gia chủ cũng chỉ phục hắn ở bề ngoài còn sau lưng vẫn cứ muốn gì làm nấy nên hắn cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ hắn đột phá tông sư rồi nên hắn hoàn toàn có thể nói là một tay che trời, toàn Bình Lạc Thành không ai dám phản kháng hắn.
Hắn nhẹ bay xuống khán đài, ngồi vào chiếc bồ đoàn trước nhất sau đó phất tay nói.
- Nếu mọi người đã đến đầy đủ thì bắt đầu giao lưu đại hội đi.
Lời nói vừa dứt, quản gia phủ thành chủ đã lên tiếng.
- Kính thưa thành chủ cùng các vị gia chủ, hôm nay giao lưu đại hội có hơn ba mươi người tham gia, sau khi loại bỏ vài người thì chỉ còn lại ba mươi hai người. Sau đây chúng ta sẽ rút thăm phân cặp để loại bỏ dần.
Nói xong, hắn mời ba mươi hai người lên khán đài rồi bề một hộp nhỏ ra cho mọi người bốc thăm. Rất nhanh, tất cả mọi người đã phân ra từng cặp rồi chiến đấu.
Tần Trạch không quan tâm mấy vòng này lắm, đợi đến bát cường còn lại mới đáng xem.
Hắn nhìn về phía ba vị gia chủ cùng Bình Lạc Thành chủ, nhưng dù hắn nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì cả ba người vẫn trông không khác gì người thường.
Tần Trạch biết rằng phải đến đại tông sư mới có bản lĩnh nhìn người ra tu vi, căn cốt nhưng hắn vẫn muốn thử một chút, quả nhiên không ngoài dự liệu, hắn chẳng nhìn ra thứ gì.
Như vậy, tương đương rằng mấy vị ngồi trên kia cũng không nhìn ra hắn đã là võ sư, cũng đúng, dù sao trên đó có mỗi một vị sơ nhập tông sư sao lại có bản lãnh lớn vậy đuợc.