Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 1: Chân Giới




Chương 1: Chân Giới

Ầm ầm!

Một tia sét đánh ngang bầu trời đen kịt, dường như tạo ra một vét rách trên trời, cùng lúc đó trên mặt đất có một ánh sáng chói loá làm cả khu rừng như được thắp sáng lên, vài con thú đang lảng vảng gần đó thì vị doạ chạy tán loạn.

Lại gần ánh sáng, một vòng hào quang màu vàng óng đang phát sáng mãnh liệt, trong quang mang lấp ló thân ảnh của một đứa trẻ.

Đứa trẻ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lớn dần lên.

Chỉ một lúc sau thì đã có một thiếu niên chừng mười sáu tuổi mặc một bộ quần áo theo phong cách cổ trang bị đẩy ra từ trong quang mang đó.

Bộp!

- Ai da, đau quá.

Thanh âm trong trẻo vang lên giữa khu rừng hoang vắng làm tan đi bầu không khí không mấy ấm áp của khu rừng.

Thiếu niên loạng choạng đứng dậy, tay còn đang xoa xoa cái mông đít của mình, trong miệng lẩm bẩm vài câu gì đó.

Đứng lên về sau, hắn nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt bao phủ toàn bộ xung quanh, có vài thân cây lờ mờ hiện lên trong từ trong đó.

Xung quanh thi thoảng lại hiện lên màu đỏ của mắt dã thú cùng với vài tiếng soi tru từ trong rừng truyền đến, làm cho tâm của hắn lạnh đi một nửa.

Ngay lập tức, một luồng khí lạnh từ bàn chân dâng l·ên đ·ỉnh đầu làm toàn thân hắn cứng ngắc ngay tại chỗ.

Quá hoảng sợ, ngay lập tức hắn bám lấy một thân cây ở gần đó, dùng hết sức bình sinh của cuộc đời mà trèo lên.

Hai tay hắn nhanh chóng bắt lấy nhánh cây, hai chân đạp mạnh vào thân cây mặc dù chân tay bị xước hay chảy máu hắn cũng chẳng quan tâm nữa.

Cuối cùng hai tay hắn cũng bám lấy được một cành cây khá to, dùng toàn bộ sức lực còn lại mà đu lên.

Nằm thở hổn hển trên cây một lúc thì hắn cũng hồi sức lại. Đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy khá an toàn nên không khỏi suy nghĩ lên.

Hắn tên Tần Trạch, năm nay vừa tròn mười tám và cũng vừa mới học hết trung học.

Nhớ không lầm thì hôm qua hắn đang dọn đồ chuẩn bị về quê thì phải.

Đến đây, dù hắn cố nhớ thêm nhưng cũng chả có cái gì mà nhớ ra thêm được nữa.

Hắn thử tìm kiếm nhìn xung quanh nhưng chả thu hoạch được gì, cả khu rừng hiu quạnh như cả thế giới đang cô lập hắn.



Tần Trạch cũng không quản khu rừng nữa, bởi hắn nghĩ đến một vấn đề lớn rằng, hắn không biết mình ở đâu và tại sao mình lại ở đây.

Không lẽ hắn b·ị c·ướp hết tài sản rồi bị ném vào rừng phi tang hay sao. Mà nếu b·ị c·ướp thì hắn phải nhớ cảnh b·ị c·ướp chứ.

Hắn ngồi co ro trên cành cây mà không ngừng nghĩ miên man rồi th·iếp đi lúc nào không biết.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló dạng, những tia nắng chiếu vào những giọt sương đọng lại trên lá tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Trong khu rừng, tiếng chim hót buổi sáng vang lên như một âm thanh tự nhiên, vô cùng vui tai.

Tần Trạch đang nằm ngủ trên cành cây, hai chân hắn buông thõng, lưng tựa vào thân cây. Trên người hắn đang quấn lấy một con rắn màu xanh nhỏ.

Bỗng dưng một con bướm xinh đẹp từ xa nhẹ nhàng vỗ cánh tới gần rồi nhẹ đậu trên mũi hắn.

Aaaaa!

Một tiếng gào thét vang lên sau đó là tiếng và đập của một vật nặng rơi xuống đất. Chim chóc trong rừng bị hù vội vã bay đi để lại những tiếng xào xạc.

Tần Trạch vừa tỉnh dậy thì đã thấy một con rắn xanh bò trên người mình, hoảng sợ quá mà thét lên, lại vô tình làm mất trọng tâm nên rơi xuống đất.

Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn xung quanh thì không thấy con rắn đâu nữa, rất may là nó chưa kịp cắn.

Tim hắn đập bịch bịch một hồi cũng dần trở về bình thường,

trấn định lại tinh thần, Tần Trạch đưa mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện mình hình như đang ở đúng nơi tối qua tỉnh lại.

Nhìn về đằng trước thì mênh mông bát ngát toàn là cây cối, xem ra hắn đúng là ở trong rừng thật.

Chợt hắn cảm giác hình như có chút không đúng, y phục nặng hơn thì phải.

Nhìn thử thì thấy bản thân mặc một bộ cổ trang, tay áo khá rộng nhưng hình như bên trong như có gì đó.

Hắn lục lọi thì thấy có một cái túi nhỏ nằm gọn trong tay áo, mở ra thì thấy có một tờ giấy.

Hắn trèo lên một cái cây gần đó, ngồi một tư thế thoải mái rồi

mới nhìn nội dung trên giấy.



Trên giấy viết rất đơn giản.

" Nơi đây là Chân giới, nơi tiên đạo rõ ràng . Nếu muốn thành đạo chỉ có thể là nơi đây. Cái gọi là phàm giới là Luân Hồi giới mà thôi. Mỗi người ở đây sau khi c·hết sẽ tiến nhập Luân Hồi, chịu đủ trăm thế Luân Hồi sẽ được quay về Chân giới mà cầu siêu thoát, kẻ thắng thành Tiên thành Phật, người thua lại nhập Luân Hồi. Kẻ Luân Hồi trở về sẽ được giữ lại kí ức, thân thể, trí tuệ lúc mười tám tuổi. Sau đó tự sinh tự diệt tùy duyên. Nếu muốn cầu đạo, nên tới Luyện Huyết Đường."

Tần Trạch xem xong tờ giấy thì cảm thấy toàn thân uể oải, chán chường.

Nói thật, tuy thông tin khá hữu ích nhưng hắn chỉ cảm thấy càng hoang mang thôi, tự dưng tỉnh lại đã ở nơi khác, đương nhiên khó tiếp nhận.

Tay hắn buông thõng xuống, mặc kệ tờ giấy theo gió mà bay đi.

Hắn thở dài, nhìn lên bầu trời quen thuộc mà xa lạ.

Thầm nghĩ bản thân có thể còn quay về được hay không, liệu có còn gặp lại mọi người không.

Suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì hắn hồi thần lại, nếu việc đã xảy ra rồi thì kệ trước đã, trước tiên cần tìm người sống, sau đó tìm Luyện Huyết Đường.

Bỗng nhiên, Tần Trạch cảm thấy hơi đói bụng, dù sao đêm qua nhịn ăn cả đêm rồi.

Chấn chỉnh lại tinh thần, hắn từ trên cây trượt xuống tìm xung quanh nhặt được một cành cây nhỏ. Dùng nó làm gậy chống không tệ.

Ừm, việc đầu tiên là tìm thức ăn trước đã. Nếu không có sức thì chả làm được gì.

....

Xào! xào! xào!

Trong khu rừng yên tĩnh, âm thanh xào xạc vang lên, theo đó vài chiếc lá héo nhẹ bay theo chiều gió thổi.

Từ xa có một thân ảnh gầy gò đang đi đến, khuôn mặt chững chạc nhưng không kém phần xanh xao. Tần Trạch cố gắng lê từng bước chân trong khu rừng vô tận này.

Lúc này, hắn đã mệt lả vì đói và khát, hắn cứ tưởng rằng sinh tồn nơi hoang dã là dễ dàng nhưng không ngờ khó đến vậy.

Hết cách, hắn chỉ có thể đi đến hướng có một ngọn đồi khá cao với hi vọng sẽ thấy dòng sông nào đó.

Nhưng hắn sai rồi, trông ngọn đồi như gần ngay trước mắt mà hắn đi gần hai tiếng đồng hồ vẫn chưa tới.

Lúc hắn gần như tuyệt vọng thì nhìn thấy một cây lạ mọc khá nhiều quả, hắn gần như được tiếp thêm sức mạnh, vội vàng chạy đến gần mà hít lấy hít để.

-Ừm, không đúng sao cảm giác đầu óc có chút mơ hồ nhỉ?

Hắn vội vàng bịt mũi lại rồi lùi nhanh lại.



Xem ra quả này không thể ăn rồi, hắn lại lâm vào chán nản dù sao thì đây coi như hi vọng cuối cùng rồi.

- Không đúng, đây chưa phải là hi vọng cuối cùng, còn ngọn đồi gần đó mà.

Hắn tự nhủ, an ủi bản thân rồi tiếp tục đứng lên đi tiếp, thân ảnh của hắn cứ thế mờ dần trong sự yên ắng của khu rừng.

Hộc hộc hộc!

Tần Trạch thở dốc, dù vậy, hắn vẫn cố gắng chống gậy, cực khổ leo l·ên đ·ỉnh đồi.

Cảm nhận không khí trong lành kèm theo mùi hương thoang thoảng của núi rừng mà hắn gần như hoà tan vào thiên nhiên vậy.

Nhìn xung quanh một vòng đảm bảo an toàn rồi hắn đưa ánh mắt chăm chú nhìn ra xa.

Nhưng xung quanh toàn là cây cối, hắn cảm thấy trong lòng trống trải. Dường như mọi cố gắng của mình là vô ích vậy.

Hắn nằm ngửa ra trên mặt đất mặc cho cổ họng khát khô cùng với chiếc bụng kêu gào vì đói.

Đột nhiên, vài thanh âm như tiếng nai kêu lọt vào tai của hắn, hắn cố gắng gượng dậy, nhìn xuống lưng đồi, đập vào mắt là khoảng chục con nai tụ tập bên cạnh một vũng nước nhỏ.

- Haha, rốt cuộc không cần phải c·hết.

Tần Trạch ngửa mặt lên trời cười như điên rồi cố gắng đứng dậy, đi đến bên cạnh vũng nước.

Hắn cúi đầu xuống nước uống lấy uống để như thể chưa được uống nước bao giờ vậy.

Hà!

Toàn thân hắn sảng khoái như vừa được tắm trong một dòng nước mát, Tần Trạch cũng coi như hồi chút sức lực.

Hắn lấy sau lưng ra một ống trúc nhặt được từ lúc trước, đổ đầy một ống đầy rồi thắt lại trên lưng.

Hắn nhìn ra xa, nơi xa nhất về phía Đông hình như có một đồng bằng vì ở nơi xa kia cây cối thưa dần, đường chân trời gần như thoáng đãng.

Quyết định liều một phen vậy, nếu hắn không đi có lẽ sẽ phải hối hận.

Thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng từng bước đi xuống ngọn đồi hướng về phương Đông di chuyển dần.

Mặt trời vừa đi qua đỉnh đầu cũng là lúc hắn đến bìa rừng, lúc này hình như hắn hơi do dự một chút.

Tần Trạch quay đầu nhìn lại nhọn đồi lần nữa, nhưng sau đó quả quyết bước vào trong rừng với hi vọng tìm được một người sống.