Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 17: Đào Mộ




Chương 17: Đào Mộ

Một lúc sau, Tần Trạch hồi phục lại toàn bộ sức lực. Hắn đứng lên, tiến lại gần t·hi t·hể của tên ma đạo võ giả kia rồi đưa tay mà lục lọi.

Tuy lúc g·iết người mang tâm lí khá phức tạp nhưng lúc tìm chiến lợi phẩm như này phải nói là rất háo hức chờ đợi.

Sờ soạng một chút thì hắn móc ra một cái bịch nhỏ từ trong áo t·hi t·hể. Vừa mở ra thì một ánh sáng chói loá đập thẳng vào mắt hắn, trong túi đầy những cục vàng óng ánh khiến khoé miệng của Tần Trạch không khỏi kéo nhẹ lên.

Vội vàng đóng miệng túi lại, hắn cất kỹ rồi tiếp tục mò thêm một chút lại phát hiện một ống trúc nhỏ nhét trong tay áo.

Hắn hiếu kì mở ra thì thấy trong đó có một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy thì có vẽ mấy đường ngoằn ngoèo cùng mấy hình thù kì lạ.

Cũng may, hắn nhìn thấy ở cạnh một dấu đỏ có ba chữ Bình Lạc Thành nên ngay lập tức hiểu rằng đây là một tấm bản đồ.

Nhìn dấu đỏ kì quái kia, trong đầu hắn loé lên một đạo linh quang không lẽ đây là bản đồ kho báu.

Theo hắn biết được thì những tán tu gần hết thọ nguyên thường tự tay xây mộ cho chính mình, trong đó có toàn bộ tài sản một đời tích lũy được cùng truyền thừa để lại cho hậu thế. Những tán tu này sau khi xây mộ xong sẽ tung ra một hoặc nhiều bản đồ đánh dấu địa chỉ mộ huyệt coi như tìm một người hữu duyên.

Nghĩ đến đây, Tần Trạch không khỏi hưng phấn lên. Nếu tấm bản đồ này là thật thì chẳng phải hắn lại kiếm bộn một lần nữa hay sao.

Nhìn khoảng cách thì cách đây không xa, chắc cũng chỉ hơn nửa giờ đi đường. Nếu hắn đoán không sai thì tên ma đạo võ giả này định thu thập huyết khí của cái thôn nhỏ lúc trước để đột phá luyện huyết cửu trọng rồi sẽ đi tìm kho báu.

Tần Trạch quyết định tìm kho báu trước rồi mới về thành nhận thưởng sau, bây giờ còn không biết có bao nhiêu bản đồ khác nữa nên đến càng nhanh càng tốt còn về phần thưởng nhiệm vụ thì còn thời hạn nửa năm nên không lo.



Quyết định xong, Tần Trạch nhặt lên thanh kiếm đỏ kia đeo trên lưng để đem về làm vật chứng. Thu dọn một chút, hắn qua đầu nhìn về hướng thôn nhỏ.

Nghĩ lại một chút, hắn cất bước quay về thôn rồi lặng lẽ quay về nhà vợ chồng nông dân nọ sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà ngủ.

Sáng hôm sau, Tần Trạch từ biệt hai vợ chồng với lí do là có người đã đến đón mình nhưng vì vài lí do đặc biệt nên không vào thôn. Hắn đưa cho hai vợ chồng vài lượng vàng để cảm tạ nhưng hai vợ chồng lại kiên trì từ chối.

Cuối cùng, hắn cưỡng ép nhét vàng vào tay người chồng rồi chạy nhanh đi. Chỉ một lát, thân hình hắn đã biến mất trước mắt hai vợ chồng.

Nửa giờ sau, Tần Trạch nhìn vách đá trước mắt rồi lại móc ra bản đồ nhìn lại. Không sai, có lẽ lối vào ở xung quanh đây, hắn nhìn trước ngó sau một chút cũng không thấy cái gì ngoài một vách đá trước mắt cùng một thảm cỏ xanh dưới chân.

Không nghĩ ra chút manh mối nào, hắn cố thò đầu ra nhìn xuống dưới vách đá trước mặt nhưng chỉ thấy một khe sâu thăm thẳm, phía dưới tối đen như mực thi thoảng lại có một luồng gió nhẹ thổi qua cùng vài âm thanh vi vu của gió.

Liệu không phải kho báu toàn bộ ở dưới này nha. Tần Trạch thầm nghĩ lấy, nếu mà ở dưới đó thật thì hắn cũng chỉ thành thật quay về Bình Lạc Thành mà nhận thưởng.

Nhìn vực sâu thăm thẳm kia, bống nhiên hắn rụt đầu lại vì có cảm giác ai đó muốn đẩy hắn rơi vào trong kia vậy. Nhìn lại đằng sau rồi lại tiếp tục dò xét xung quanh, xác định không có ai rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn tấm bản đồ trong tay mà lòng sinh chán nản, hắn ngồi bệt xuống đất rồi tiện tay ném tấm bản đồ đi.

Tờ bản đồ cứ chao đảo nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió rồi rơi xuống dưới vực. Nhìn tấm bản đồ bay đi, bỗng nhiên Tần Trạch lại xúc động lên.

Hắn đứng dậy, tay nâng đao rồi hạ đao cứ thế mà múa đao theo từng cơn gió. Hắn chưa từng thử qua cảm giác này, toàn thân hắn uốn lượn nhẹ nhàng đao trên tay như cắt gió ra thành từng mảnh. Tâm trí hắn gần như trong suốt, trong đầu là một mảnh không minh toàn thân tinh khí như sống lại mà cuộn trào.

Hắn chỉ cảm thấy dưới bụng nóng lên một chút rồi như là trong bụng bị khoét ra một lỗ nhỏ, hắn hoàn toàn cảm thấy được khoảng trống đó đích thị là trong cơ thể mình.



Nội hoả của hắn di chuyển đến nơi đó rồi dung nhập vào khoảng trống mà tiêu thất không thấy gì nữa. Lúc này một luồng tinh khí của hắn nhẹ lượn vào trong khoảng trống đó rồi như bị gột rửa một dạng mà hoá thành một loại khí mới vô chất vô hình.

Hắn vận thử luồng khí đó từ trong khoảng trống đi ra rồi truyền đến tay phải của mình, hắn nắm chặt thanh đao nhẹ mở mắt ra nhìn thảm cỏ dưới chân rồi chém mạnh xuống.

Ầm!!

Mặt đất b·ị đ·ánh lún sâu hơn nửa mét, đất đá bay tung tóe ra tứ phía chứng tỏ sức mạnh của hắn đã thay đổi hoàn toàn lên một tầng khác.

Nắm nắm tay, cảm nhận tinh khí trong cơ thể cùng khoảng trống kì lạ kia Tần Trạch không khỏi hưng phấn.

Đột nhiên hắn liếc thấy phía dưới chân hình như có cái gì đó lồi ra. Hắn nhíu mày, nhìn lại thì trông như một khúc gỗ.

Mặc kệ là cái gì, Tần Trạch cầm đao bới một lúc thì lòi ra là một cái quan tài màu nâu sậm.

Hắn thầm nghĩ, đây sẽ không phải là mộ huyệt của tấm bản đồ chỉ dẫn kia a. Thật không ngờ, đi mòn gót sắt tìm không thấy tìm được rồi chẳng tốn công phu.

Tóm lại, hắn cảm thấy bản thân mình quá may mắn cứ ngỡ là mình cùng kho báu vô duyên ai ngờ nó lại tự chạy đến đụng vào thân mình như thế.

Tần Trạch kích động cạy nắp quan tài ra, một luồng khí đen phóng ra làm hắn ho sặc sụa.



Đợi khí tan đi hết, Tần Trạch lại gần nhìn vào trong thì thấy chỉ có một bộ xương khô nằm trơ trọi trong quan tài.

Hắn không tin, hắn rút thanh kiếm sau lưng ra bới đống bụi quanh bộ hài cốt với hi vọng tìm được chút gì đó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất vọng rồi ngoài bộ hài cốt ra thì chẳng có cái gì cả.

Hắn nhìn vào bộ quan tài, hai mắt hắn nheo lại. Thực ra còn một chỗ chưa tìm kiếm.

Tần Trạch nhe răng cười hắc hắc rồi bổ cả ván quan tài ra. Quả nhiên, trong tấm ván có một khe nhỏ từ trong đó rụng ra một quyển sách. Nhìn quyển sách này Tần Trạch cười lên.

- Haha, ta biết ngay ta biết ngay mà haha.

Hắn lại gần, nhặt quyển sách lên phủi phủi bụi. Xem ra đây vẫn là một quyển sách còn khá mới, trên bìa ghi ba chữ Thanh Thiên Quyết.

Nếu hắn không lầm thì đây là công pháp, đúng lúc hắn cũng đang cần công pháp nên không cần chối từ.

Tần Trạch nhẹ mở công pháp ra, trang đầu tiên lại làm hắn kinh ngạc vì trong này có vài câu như sau.

" Ta gọi Thanh Thiên chân nhân, công pháp ta tu luyện là Thanh Thiên Quyết. Ta sắp toạ hoá nên quyết định để lại công pháp này cho người hữu duyên. Hỡi hậu bối hữu duyên, đã ngươi lấy được công pháp của ta thì ngươi có thể chôn cất bộ hài cốt này của ta lần nữa hay không. Đây coi như một cái giá cho việc cầm công pháp của ta cũng được. Nếu ngươi không làm cũng không sao, dẫu sao lúc đí ta chưa chắc đã còn hài cốt lưu lại."

Tần Trạch nhìn qua vài câu di ngôn này rồi quay lại nhìn bộ hài cốt nằm trong đống gỗ vụn một chút. Hắn thở dài, gấp công pháp lại rồi đứng dậy hướng phía khu rừng mà đi.

Một lúc sau, hắn quay lại cùng một thân cây khoét rỗng. Hắn đến cạnh bộ hài cốt, nhặt từng mẩu xương của Thanh Thiên chân nhân sắp xếp theo hình người vào thân cây kia rồi đóng nắp lại.

Hắn kéo theo thân cây ra xa cách đó hơn trăm mét đào hố chôn lại, để tránh có người đến sau lại đào lên nên hắn cũng không lập bia mộ cũng như chỉ dám lấp đất bằng không đắp lồi lên.

Lấp đất xong xuôi, Tần Trạch ra phía trước mộ phủi bụi trên người sau đó quỳ xuống lạy liên tiếp ba lạy. Sau đó hắn nói.

- Đa tạ công pháp của tiền bối, vãn bối tuy không tự nhận mình là người tốt nhưng vẫn biết trả ơn. Hôm nay, ba lạy này chính là để cảm ơn tiền bối thưởng pháp.

Nói xong, hắn đứng dậy quay người rời đi. Bóng hình hắn cứ xa dần rồi biến mất sau rừng cây.