Chương 16: Động Thủ
Ngẫm nghĩ lại, Tần Trạch quyết định chờ đợi. Nếu bây giờ mà nổi lên thì có thể mục tiêu sẽ chạy mất, như vậy chẳng phải uổng công hay sao.
Ba ngày sau đó, Tần Trạch vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vẫn ở nhờ nhà của hai vợ chồng nọ, đến ban đêm thì lén lút theo dõi tên g·iả m·ạo ấy.
Quả nhiên, đêm thứ ba Tần Trạch phát hiện hắn lén lút rời khỏi thôn hướng về phía Bắc mà đi.
Tần Trạch đợi hắn đi một khoảng xa rồi nhẹ đạp Phong Phiêu Bộ lướt theo sau, nhờ cao giai võ kỹ này mà hắn thoải mái theo dõi mà không lo bị phát hiện.
Một lúc sau, Tần Trạch phát hiện phía trước có một hẻm núi nhỏ, dưới lớp lá cây dày thi thoảng phát ra ánh sáng lấp loé. Rõ ràng dưới lớp lá cây đó là một nhóm lửa nhỏ, như vậy chứng tỏ nơi đây có người sống thêm vào tên g·iả m·ạo lại đến đây vào đêm khuya thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Chắc chắn mục tiêu nấp tại đây, nghĩ đến đây Tần Trạch hưng phấn lên từ luyện huyết nhị trọng đến cửu trọng khoảng thời gian này hắn chưa từng được đánh một trận vậy nên hắn rất muốn thử sức mạnh mà mình có được.
Tần Trạch nhìn xung quanh, xác định vài vị trí cùng hướng gió rồi khoé miệng dần vểnh lên. Lần này, hắn ăn chắc.
Móc trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, hắn không ngần ngại ngửa cổ một ngụm nuốt sạch
Sau đó, hắn nhẹ lướt đến trên một cành cây cách mục tiêu khoảng năm chục mét, từ từ lấy ra một bọc nhỏ nắm vài nắm bột vung ra ngoài.
Tiếp đó, hắn cẩn thận tiến đến gần hơn mắt hắn nhìn chằm chằm dưới chân đề phòng lá khô cùng cành khô phát ra tiếng động.
Khi chỉ còn cách mục tiêu tầm mười mét, hắn nấp sau thân cây nhẹ rải phần bột còn thừa xuống đất sau đó nhẹ thò một bên đầu ra nhìn phía trước.
Đằng trước chỉ thấy có hai người đang ngồi đối diện nhau, trong đó một người là tên g·iả m·ạo mà Tần Trạch đoán còn tên còn lại trì trông có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, tuy trông hắn còn chưa già lắm nhưng nhìn qua là thấy rõ vẻ già nua phát ra từ người hắn.
Nếu Tần Trạch đoán không sai thì tên này chắc là tên ma đạo võ giả hắn cần tìm. Xác định mục tiêu, Tần Trạch không đợi lâu, hắn nhanh chóng móc đao ra quấn chặt một sợi dây lên bàn tay để đao không b·ị đ·ánh rơi như lần trước.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại rồi yên lặng chờ đợi. Không lâu sau, một luồng gió thổi qua người hắn hướng thẳng về phía hai tên kia đang ngồi.
Tần Trạch mở bừng mắt ra, vọt ra cạnh thân cây mắt nhanh chóng xác định hướng đi rồi toàn thân co lại, vận khí phóng mạnh đến chỗ mục tiêu.
Tên ma đạo võ giả kia chưa kịp phản ứng đã thấy nghe một luồng gió mạnh phóng đến, quay đầu lại thì thấy một thân ảnh phóng thẳng về phía mình. Thanh đao sáng loáng phản chiếu ánh sáng của đống lửa rọi vào mắt hắn, không kịp nghĩ ngợi hắn hai chân đạp mạnh bật về phía sau.
Tần Trạch lao đến nhắm vào đầu mà chém thẳng xuống nhưng không ngờ tên này lại phản ứng nhanh như vậy. Đao của Tần Trạch hiểm lại càng hiểm sượt qua ngón chân của hắn.
Ầm!
Một tiếng va đập mạnh vang lên, vị trí ngồi của tên ma đạo võ giả b·ị đ·ánh xuống một lỗ lớn. Chấn động mạnh làm tên g·iả m·ạo bay ngược ra sau rồi b·ất t·ỉnh nhân sự. Dẫu sao hắn cũng chỉ là một người bình thường lại thêm Mê hồn tán nên không đáng để lo.
Một đao không trúng, Tần Trạch cũng không thất vọng hắn nhanh chân đạp mạnh mặt đất, toàn thân chuyển hướng phóng đến vị trí của tên ma đạo võ giả kia.
Tên kia cũng không phải ăn chay, ngay khi vừa thoát hiểm đã tiện tay rút kiếm rồi phóng đến đón đỡ đòn thứ hai của Tần Trạch. Kiếm trong tay hắn mỏng manh nhưng lại có màu đỏ chót từ đó phát ra khí tức hung hiểm lạ thường.
Hai người v·a c·hạm mạnh một chiêu rồi cả hai chịu phản lực mà lùi về phía sau mười bước.
Tên ma đạo võ giả kia nộ khí tăng lên, hắn gầm lên.
- Hai ta không thù không oán, các hạ làm vậy là có ý gì.
Tần Trạch lại không đoái hoài đến hắn chỉ nhả ra một câu.
- Người c·hết thì không cần phải biết.
- Cuồng vọng.
Tên kia lại gầm lên, sau đó hắn chủ động t·ấn c·ông, kiếm trong tay hắn rung lên, uốn lượn hướng về phía Tần Trạch.
Với thế kiếm này, Tần Trạch chắc chắn hắn không thể chặn. Chỉ thấy hắn đạp mạnh Phong Phiêu Bộ toàn thân cũng di chuyển không ngừng, nhằm đánh mất mục tiêu t·ấn c·ông của đối phương.
Tên kia chỉ hừ lạnh một tiếng rồi biến chiêu, hắn dùng kiếm quét ngang một mọng nhằm chém đứt thân trên của Tần Trạch.
Tần Trạch vận toàn lực chống lại kiếm này nhưng lại bị quét ra xa hơn chục bước. Hắn thầm nghĩ " quả nhiên tình báo không sai, thực lực tên này hoàn toàn áp đảo luyện huyết cửu trọng sơ nhập ".
Tần Trạch nhanh chóng phóng lại, ngay trong khoảnh khắc thi triển hơn mười đao liên tiếp hướng về đầu mục tiêu mà đến.
Tên kia cũng nhanh chóng đối lại, hai người cứ thế qua lại hơn mấy chục chiêu liên tiếp rồi mới tách ra.
Nhìn đối thủ vẫn chưa xuống sức, Tần Trạch nghi hoặc, không lẽ Mê hồn tán không có tác dụng với cao giai võ giả hay sao.
Tên ma đạo võ giả kia lúc này không nhịn được lại toàn thân vận khí, quanh thân hắn dần hiện ra một làn sương máu nhàn nhạt rồi dần tụ lại trên thân kiếm.
Tần Trạch mí mắt nhảy một cái, hắn nhìn qua sách có viết về thu đoạn này, đây là bí thuật của võ giả dùng toàn thân huyết khí cùng tinh khí ngưng tụ lại phát ra một kích mạnh nhất, sau khi thi triển chiêu này thì toàn thân vô lực một thời gian ngắn.
Đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển không biết nên đón hay nên tránh. Chưa kịp nghĩ xong, tên kia đã xuất thủ. Hắn dùng một tốc độ chóng mặt phóng đến, kiếm chỉ thẳng Tần Trạch trên mũi kiếm loé lên hàn quang như muốn xuyên phá tất cả mọi vật phía trước.
Không xong, Tần Trạch thầm mắng một tiếng rồi hoành đao trước ngực, vận khí toàn thân chống lại một kích này.
Keng!
Một tiếng v·a c·hạm giữa hai binh khí vang lên, Tần Trạch chỉ cảm thấy một áp lực lớn đánh thẳng vào người, toàn thân hắn bay thẳng ra ngoài đập gãy vài thân cây liên tiếp phía sau. Đầu óc hắn vang lên ong ong, trong miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Ngược lại bên kia, khí thế của tên ma đạo võ giả đó hạ xuống nhanh chóng như bong bóng thoát hơi, toàn thân hắn rũ xuống sắc mặt tái mét, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu rồi ngã lăn ra đất.
Tần Trạch dùng toàn thân khí lực gượng dậy nhưng không dậy nổi. Hết cách, hắn bò từng li từng tí đến gần đối thủ, nhìn tên kia nằm như bùn nhão trước mặt mình hắn không khỏi mỉm cười lên.
Haha, cho dù ngươi bạo phát mạnh hơn thì sao cuối cùng không phải cũng ngã xuống sao. Bạo phát kiểu này mà không nắm chắc thì chỉ có c·hết.
Tần Trạch thử nâng đao kết thúc mạng tên này nhưng cho dù đã dùng hết lực khí nhưng cũng nâng không lên. Hắn chán nản lật người thì cảm thấy có cái gì đó chống vào sau hông hắn.
Nhớ lại thì ra là mười thanh phi đao tẩm độc lúc trước chuẩn bị. Nghĩ đến đây, hắn chỉ muốn tát mạnh bản thân một cái nếu lúc đầu dùng phi đao á·m s·át thì sao ra nông nỗi này.
Hắn lần mò một lúc cũng lấy được phi đao ra, nắm chặt phi đao hắn nhìn bên cạnh tên ma đạo võ giả kia. Thầm mặc niệm một tiếng, hắn nâng tay lên rồi cắm thẳng vào tim đối thủ. Toàn thân tên kia giật giật vài cái rồi bọt mép chảy ra, hai mắt trợn ngược đến trắng dã rồi bất động.
Nhìn một sinh mạng lại rời khỏi thế giới này trên tay mình, Tần Trạch không khỏi cảm thán, liệu sau này mỗi khi g·iết người hắn sẽ còn nhớ lại cảm giác ban đầu g·iết người là run sợ như thế nào sao, liệu hắn sẽ đánh mất bản thân mình sao.
Chỉ một lúc sau, hắn cảm thấy mình gần như đã hồi phục lại một chút. Từ từ ngồi dậy, hai tay chống về phía sau, hắn nhìn phía trước tên g·iả m·ạo kia vẫn đang b·ất t·ỉnh nằm đó.
Nghĩ lại, tên này cũng chỉ là người bình thường không có uy h·iếp nên tha hắn vậy. Dù sao hiện giờ hắn vẫn không phải ma đầu g·iết người như ngoé nên tha được thì tha vậy.