Chương 15: Tách Ra
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc đến Luyện Huyết Đường, lần này họ không còn thấp thỏm như trước nữa mà tự tin bước vào trong.
Vị nữ tử lần trước thấy hai người cũng không quan tâm lắm chỉ chào hỏi một câu rồi mặc kệ hai người họ tự do hành động, như thể việc của nàng là dẫn dắt người mới vậy.
Tần Trạch hai người cũng không để ý, hai người đến phía trước bảng nhiệm vụ rồi đứng xếp hàng.
Có lẽ hôm nay, tất cả mọi người đều đã đi làm nhiệm vụ hết nên chỉ có tầm hai chục người xem nhiệm vụ bảng.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc không cần chờ lâu lắm, khoảng bốn lượt người qua đi cũng đến lượt họ.
Tiến đến gần mới cảm giác được bảng nhiệm vụ này to lớn cỡ nào, trên đó dán chi chít những mảnh giấy nhỏ ghi một đống chữ.
Tuy nhiều nhiệm vụ nhưng gần như lại có một quy tắc nhất định.
Nửa dưới của bảng thì dày đặc nhiệm vụ trái ngược với sự thưa thớt của nửa trên, Tần Trạch nhìn kỹ lại thì hiểu, nửa trên là võ sư nhiệm vụ còn nửa dưới là võ giả nhiệm vụ.
Trong cả hai nửa bảng cũng có sắp xếp nhất định, lần lượt là theo độ khó.
Ví như dưới cùng đầy những nhiệm vụ chỉ cần luyện huyết nhất trọng đến tam trọng nhưng đến đoạn giữa thì lại cần luyện huyết tứ trọng đến lục trọng. Tương đương thì phía trên của nửa dưới cần luyện huyết thất trọng đến cửu trọng.
Tần Trạch có tư cách nhìn thẳng vào đầu trên nửa dưới nên hắn không quan tâm nhiệm vụ phía dưới.
Xem đi xem lại một lúc sau, hắn cũng tìm được nhiệm vụ ưng ý. Trên tờ giấy có ghi.
Cần một luyện huyết võ giả cửu trọng tiến đến tiêu diệt một tên ma đạo võ giả, thực lực tên này tuy chỉ là luyện huyết bát trọng nhưng do đi theo con đường ma đạo chuyên thu thập huyết khí của người khác tu luyện tự thân nên thực lực đại trướng có thể so với luyện huyết cửu trọng.
Còn về phần thưởng sẽ là một bộ công pháp giấu tên, có thể tu luyện đến luyện thần đại tông sư.
Riêng về thời hạn thì rất hào phóng, trong vòng nửa năm nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì Luyện Huyết Đường tiến hành ra lại nhiệm vụ cùng với tình báo mới nhất.
Trước phần thưởng hấp dẫn như vậy, Tần Trạch căn bản không thể cưỡng lại được. Hắn nhanh tay tháo mảnh giấy xuống, quay qua bên cạnh đã thấy Lâm Ngọc đang tháo một tờ nhiệm vụ khác.
Hai người đến bàn bên cạnh lấy dấu xác nhận nhiệm vụ đã được nhận rồi cứ thế đi ra ngoài.
- Ngươi nhận nhiệm vụ nào vậy.
Ra khỏi cửa Tần Trạch không nhịn được mà hỏi.
- Săn nhất giai yêu thú hậu kỳ, thực lực tương đương luyện huyết cửu trọng, còn ngươi.
- Haha, không khác mấy nhưng ta là chém g·iết ma đạo võ giả, thực lực cũng là luyện huyết cửu trọng.
- Ồ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ổn một chút.
Lâm Ngọc hỏi.
- Không sai, nhiệm vụ của chúng ta là chém g·iết luyện huyết cửu trọng, nhưng thời gian lại khá dài nên trong khoảng thời gian tìm mục tiêu chúng ta có thể tu luyện đến cửu trọng đỉnh phong, đến lúc tìm được mục tiêu thì nhất cử tất sát.
Tần Trạch mười phần tự tin nói ra.
Lâm Ngọc lại hỏi.
- Ngươi không nghĩ rằng mục tiêu sẽ đột phá sao.
- Tất nhiên là có, nếu mục tiêu đột phá thì chúng ta chạy nhanh hơn lúc luyện huyết cửu trọng a. Tốt, không nói nhảm nữa.
Tần Trạch móc ra một cái túi nhỏ đưa cho Lâm Ngọc rồi nói.
- Tất cả tài sản của chúng ta, hiện chỉ còn hơn một ngàn tám trăm lượng. Bây giờ chia ra mỗi người một nửa là khoảng chín trăm lượng, ta đã chia ra làm hai phần, phần này là của ngươi. Nếu muốn hành động một mình thì khâu chuẩn bị hành động cũng phải làm một mình chứ đúng không.
- Ừm. Lâm Ngọc đáp lại một tiếng, nhận lấy túi nhỏ rồi rẽ phải.
Tần Trạch thấy vậy cũng nhẹ nhàng mà bước sang trái, đi được vài bước Tần Trạch quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Ngọc cũng đang nhìn hắn, Tần Trạch đưa tay khẽ vẫy rồi quả quyết bước đi.
Lâm Ngọc nhìn Tần Trạch vẫy tay cũng nhẹ vẫy tay đáp lại, nhìn thân ảnh hắn khuất dần nàng thở dài một cái rồi cũng quay người rời đi.
Tần Trạch đi thẳng đến một lò rèn gần đó, sau khi bàn bạc với ông chủ một chút thì quyết định làm mười thanh phi đao nhỏ, thân đao được khoét một khe rãnh nhỏ.
Chờ đợi gần một ngày, cuối cùng hắn cũng nhận được vật mình muốn. Giao tiền xong, hắn lại vội chạy đến một cửa hàng dược phẩm.
Nơi đây do một vị dược sư mở, không sai là dược sư mà không phải đan sư vì nếu muốn làm đan sư thì tu vi của bản thân chi ít cũng phải là luyện khí tông sư mà trong Bình Lạc Thành lại không có tông sư.
Tàn Trạch đến đây là muốn mua một chút dược phẩm chữa thương, nếu có thể thì mua thêm một chút độc dược.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, vì hắn không có nhiều thủ đoạn nên bị Thạch Thiên Hùng đè lên đánh. Lần này hắn quyết định dùng mọi thủ đoạn mà hắn có thể nghĩ để đ·ánh c·hết đối thủ từ đó tăng độ an toàn của bản thân.
Sau khi nghe dược sư lải nhải một trận hắn mua một cân Mê hồn tán dạng bột cùng hai lọ Tuyệt mệnh độc dạng lỏng. Tổng cộng tiêu phí hơn mười lượng hoàng kim tính cả dược phẩm chữa thương.
Đầu óc mơ hồ, hắn đi ra khỏi cửa hàng lúc nào không hay, chờ hắn tỉnh hồn lại là hắn đã ra khỏi Bình Lạc Thành.
Tuy trời đã đến chiều nhưng hắn vẫn quyết định lên đường ngay để không phí mất thời gian.
Theo tình báo có được thì tên ma đạo võ giả đó cách Bình Lạc Thành khá xa về phía Đông, nếu theo tốc độ bình thường thì chắc phải đi nửa ngày đường nhưng với võ giả thì tốc độ sẽ rút lại chỉ còn một nửa tức là nửa ngày cả đi và về luôn.
Tần Trạch không vội vàng, vì trên đường đi thi thoảng hắn lại ngồi xuống đả toạ một chút để giữ cho bản thân mình tỉnh táo, vậy nên tốc độ của hắn thậm chí còn chậm hơn cả người thường.
Nửa ngày sau, hắn nhìn thấy một sơn cốc trong sơn cốc là hơn trăm nhà gỗ mọc lên thưa thớt. Hẳn đây là nơi sẽ bị tên ma đạo võ giả đó nhắm tới.
Tần Trạch nghĩ nghĩ rồi quyết định đợi trong thôn nhỏ này. Gần tối, hắn bôi bùn đất lên người, làm rối tóc cho giống bị lạc trong rừng rồi đến gần thôn xin ở nhờ vài hôm chờ người nhà tìm đến.
May thay, hắn gặp một gia đình có hai vợ chồng trẻ thấy hắn tội nghiệp nên quyết định cho hắn ở nhờ vài hôm.
Tần Trạch cảm tạ hai vợ chồng va cứ thế hắn ở lại nhà họ. Sáng hôm sau, khi hai vợ chồng chuẩn bị ra ngoài đồng làm việc thì Tần Trạch cũng ngỏ ý đi cùng coi như trả cho việc ăn nhờ ở tạm.
Mọi việc vẫn an ổn đi qua như vậy, năm ngày sau hai vợ chồng bảo rằng thôn trưởng thông báo toàn thôn dân tập trung lại nhà thôn trưởng để đón tiếp một vị đại nhân vật đến từ Bình Lạc Thành đến đây để thăm hỏi, tặng quà cho thôn dân.
Tần Trạch vừa nghe đã biết chuyện không ổn, đâu có đại nhân vật nào rảnh rỗi mà tới nơi nhỏ bé này thăm hỏi thôn dân chứ.
Hơn nữa, khoảng thời gian này lại trùng hợp như vậy. Tần Trạch không khó đoán rằng đây là quỷ kế của tên ma đạo võ giả kia.
Hắn tỏ ra hứng thú rồi ngỏ ý đi cùng, hai vợ chồng nông dân chất phác cũng không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đồng ý.
Ba người đến nhà trưởng thôn đã thấy có rất nhiều người tụ tập tại trong sân nhà. Để tránh làm phiền mọi người nên cả ba người đều tự động ngồi xuống phía sau mọi người.
Chờ một lúc sau, trong nhà đi ra một lão nhân cùng một vị trung niên nam tử.
Lão nhân là thôn trưởng của cái thôn nhỏ này, còn vị nam tử kia chắc là đại nhân vật mà mọi người nói đến.
Tần Trạch lén nhìn kĩ thì phát hiện nam tử này không khác gì người thường nhưng thi thoảng có mùi tanh nhẹ toả ra. Cũng do Tần Trạch đã là luyện huyết cửu trọng nên mới nhận ra mùi này, hắn nhìn kĩ vào từng bước chân của tên này thì phát hiện tuy bước chân vững vàng nhưng hình như đang cố làm gia vẻ vậy.
Liệu đây chỉ là một tên g·iả m·ạo để đánh lừa những kẻ săn tiền thưởng như hắn. Tần Trạch nghĩ một lúc thì lại càng cảm thấy rất có thể.
Luyện Huyết Đường là nơi ai cũng có thể bước vào nên tên này tất nhiên là biết bản thân bị treo thưởng, nếu mấy hôm trước hắn vừa biết có người đã nhận nhiệm vụ về hắn thì tất nhiên là phải cẩn thận với mục tiêu tiếp theo của bản thân rồi.