Chương 13: Thắng Lợi Cùng Thu Hoạch
Mũi đao hiểm lại càng hiểm sượt qua cạnh sườn Thạch Thiên Hùng.
Tuy không thể kết thúc tính mạng hắn nhưng cũng coi như tạo một tổn thương lớn về mặt chiến lực của hắn.
Tần Trạch nhân cơ hội này cũng dồn lực đánh ra một đao, đao nhanh chóng bổ thẳng xuống đầu Thạch Thiên Hùng.
Chỉ thấy Thạch Thiên Hùng gầm lên một tiếng, toàn thân nhanh chóng căng lên chặn lại một đòn này rồi vung mạnh tay đánh bay đao trong tay Tần Trạch, tay còn lại nhanh chóng đấm mạnh vào bụng Tần Trạch.
Tần Trạch trúng đòn bay ngược ra sau rồi đập mạnh vào thân cây gần đó, trong miệng phun ra máu tươi.
Lâm Ngọc nhanh chóng áp sát Thạch Thiên Hùng, nàng vung mạnh đao chém bay cánh tay trái của hắn.
Aaaa!
Một tiếng gào thảm vang lên, Thạch Thiên Hùng quỳ rạp xuống đất tay phải nắm chặt miệng v·ết t·hương nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Hắn cố nhịn xuống rồi nhanh tay nhặt lên chùy sắt vung mạnh về phía Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc cũng không chần chừ, nàng thuận thế lấy đao đón lấy rồi mượn lực lui ra xa.
Tần Trạch lồm cồm bò dậy, nhìn phía trước Lâm Ngọc đã đả thương Thạch Thiên Hùng, hắn nắm lấy cơ hội nhanh chóng đạp Phong Phiêu Bộ áp sát.
Hắn vận khí vào tay phải, sử dụng Phá Thạch Quyền đánh thẳng vào gáy của Thạch Thiên Hùng.
Thạch Thiên Hùng trúng chiêu, đầu óc ngay lập tức choáng váng.
Lâm Ngọc thấy cơ hội tốt vội chém đao, một đường đao dứt khoát chém bay đầu Thạch Thiên Hùng, toàn thân hắn như chưa kịp phản ứng còn quơ quơ tay phải.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc nhìn t·hi t·hể không đầu của Thạch Thiên Hùng ngã xuống thì thả lỏng một hơi.
Nhìn t·hi t·hể đầu một nơi thân một nẻo trước mắt hai người lại có cả giác mát lạnh cả cổ, không khỏi tưởng tượng cảm giác b·ị c·hém đầu.
Lắc đầu không nghĩ chuyện này nữa, Tần Trạch nhìn qua Lâm Ngọc bên cạnh mà hỏi.
- Cảm giác thế nào.
- Hơi sợ nhưng vẫn ổn, Tiếp theo nên tìm chiến lợi phẩm a.
Lâm Ngọc từ từ mà đáp lại.
Nói đến chiến lợi phẩm, Tần Trạch không khỏi hưng phấn, phải biết lần trước chỉ một Hồng Thiên Bảo đã có một ngàn lượng hoàng kim.
Mà bọn thổ phỉ này có hơn ba mươi tên chi ít cũng phải một ngàn lượng cất bước a.
Nhìn xung quanh chả có gì ngoài một cái lều nhỏ, trong lòng Tần Trạch không khỏi lộp bộp một chút, liệu cái nơi này có chút tài phú gì không a.
Hai người đứng dậy, tiến lại gần lều nhỏ, Tần Trạch lấy đao vén rèm cửa lên rồi liếc mắt nhìn bên trong.
Trong lều bày biện khá đơn giản, chính giữa là một chiếc giường lớn, bên cạnh có một giá đèn cùng một cái rương nằm trơ trọi.
Xem ra thứ đáng giá nhất trong này là chiếc rương kia rồi.
Tần Trạch lại gần rồi nhẹ nhàng mở rương ra, quả nhiên bên trong là tài sản của Thạch Thiên Hùng.
Bên trong rương có vài thỏi vàng nhỏ sáng lấp lánh cùng vài tấm ngân phiếu cũ, ngoài ra còn có một quyển võ kỹ cũ nát nằm trên vài tấm ngân phiếu đó.
Tần Trạch lấy võ kỹ lên nhìn kỹ thù thấy trên đó còn mờ mờ hiện lên ba chữ Cương Thiết Công.
Kỹ cũng như tên, hẳn đây chính là võ kỹ mà Thạch Thiên Hùng dùng để chặn lại mấy đòn t·ấn c·ông của hai người lúc nãy.
Dù chỉ là võ kỹ phòng ngự nhưng ít nhất cũng là võ kỹ trung cấp, thậm chí còn hữu dụng hơn cả Liệp Mệnh Đao nữa.
Thu lấy chút tài sản này, Tần Trạch quay lại nói với Lâm Ngọc.
- Chúng ta coi như xong việc ở đây rồi, quay về thôi ngày mai còn đi báo lại với Luyện Huyết Đường.
- Tốt.
Lâm Ngọc chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Nhìn về phía t·hi t·hể của Thạch Thiên Hùng, Tần Trạch không khỏi nhíu mày.
- Liệu chúng ta có cần mang đầu hắn về làm chứng không vậy.
Hắn thắc mắc chỉ vào đầu Thạch Thiên Hùng mà quay lại hỏi Lâm Ngọc.
Nghe hắn hỏi vậy, Lâm Ngọc cũng rơi vào sửng sốt. Nàng cũng không biết a, trước kia nàng chưa hề làm qua việc này thậm chí còn chưa nghe qua nữa.
Tần Trạch nhìn thấy Lâm Ngọc im lặng hắn cũng không trông mong nàng trả lời.
Hắn đến gần t·hi t·hể, nhìn thử xem có vật nào có thể chứng minh thân phận không. Đột nhiên hắn thấy lăn lóc bên cạnh thanh đại chùy kia.
Hắn hoan hỉ chạy đến nhặt lên thanh chùy rồi lên tiếng.
- Tốt, cây đại chùy này chắc có thể làm chứng rồi. Về thôi.
Lâm Ngọc nhìn lại cảm thấy chắc cũng được nên cũng không nhiều lời.
Hai người đạp mạnh phóng về phía Bình Lạc Thành mà đi chỉ để lại phía sau những t·hi t·hể lạnh lẽo dần hoà vào đêm tối.
Sáng sớm, Bình Lạc Thành, khu nhà trọ.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc chậm rãi đi trên con đường lớn hướng về phía Đông nơi Luyện Huyết Đường tại mà đi.
Trên đường tuy là vào buổi sáng nhưng vẫn khá là rầm rộ, người qua lại huyên náo như một khu chợ, trong đây ngưu, quỷ, xà, thần gì cũng có.
Tần Trạch nhìn phía trước có một thiếu niên lặng lẽ rút mất một tờ ngân phiếu trong túi người khác nhưng lại không biết rằng bản thân đã bị một tên râu rậm đi qua lau một lượt túi của mình.
Tần Trạch không khỏi hiểu đạo lý tài không lộ ra ngoài là như thế nào.
Nhìn vào trong góc tối có mấy thân ảnh nhìn chằm chằm thiếu niên hắn lại hiểu thế nào là hoàng tước tại hậu a.
Trước kia tuy hắn không tỏ ra ngạo mạn hơn người nhưng trong lòng hắn đã từng thầm khinh bỉ cư dân ở thế giới này một lần.
Dù sao, hắn cảm thấy với những thứ hắn học ở đời trước đủ để hắn nhìn xuống tất cả cái gọi là văn nhân, mưu sĩ nơi đây. Nhưng ai đâu biết ngoài đời khác trong sách như vậy a.
Hắn tưởng mình là cáo già nhưng đâu hay biết mình chỉ là gà con mới nở mà thôi.Xem ra, nên tìm hiểu thông tin về thế giới này càng nhanh càng tốt.
Trong lúc đang mơ màng thì Lâm Ngọc đột nhiên kéo hắn một cái, Tần Trạch vội lấy lại tinh thần tránh sang một bên.
Thì ra lại có công tử nào đó của đại gia tộc nào đó mang theo tùy tùng phóng ra phía cửa thành mà đi.
Ừm, nhìn kỹ thì đây không phải vị công tử anh tuấn lúc trước mới vào thành nhìn thấy đây sao.Nếu nhớ không lầm thì là Lâm gia thì phải.
Không nghĩ nhiều nữa, hai người nhanh chóng rảo bước đến Luyện Huyết Đường.
Luyện Huyết Đường vẫn nguy nga đồ sộ như vậy, trước cửa thi thoảng lại có người ra vào tuy ít nhưng lại không ngớt.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc lần này đi vào cũng không cảm thấy áp bức như lần trước nữa nhưng vẫn hơi thấp thỏm không yên.
May thay, lần này đi ra vẫn là vị nữ tử lần trước kia, vừa nhìn thấy hai người nàng đã lên tiếng.
- Thì ra là các ngươi à, lần này đến đây có việc gì vậy.
Nàng cũng không nghĩ rằng hai người đến báo hoàn thành nhiệm vụ, phải biết đây là một nhiệm vụ khó khăn hơn nữa thời gian chưa đến một tháng mà.
- Không ngờ cô nương còn nhớ chúng ta, lần này chúng ta đến đây cũng chỉ là bàn giao hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Tần Trạch thấy nàng còn nhớ hai người mình nên không khỏi nói nhiều chút.
Nữ tử kinh ngạc nhìn hai người một chút, nàng thật không ngờ rằng hai người họ lại là đến báo hoàn thành nhiệm vụ, nàng còn nhớ rõ nhiệm vụ này chỉ có ba thành phần thắng a hơn nữa thời gian một tháng còn chưa đến nữa.
- Thật không ngờ các ngươi lợi hại vậy, tốt đi theo ta.
Nói đoạn, nàng dẫn hai người lên lầu gặp vị tiền bối lần trước.
Nhìn lầu hai vẫn y như lần trước vậy, nếu không phải trải qua nhiều chuyện như vậy Tần Trạch còn tưởng như mình mới từ đây đi ra ngoài vậy.
- Bái kiến tiền bối.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc vội khom người chào lão giả. Tần Trạch nhanh tay lấy thanh đại chùy ra rồi nói.
- Tiền bối, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ và đây là vật chứng, mời tiền bối xem qua.
- Ừm, thật đáng kinh ngạc không ngờ các ngươi lại nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Còn việc kiểm chứng thì không cần, chỉ cần Lâm Dụ Trại bị diệt thì các ngươi chình là hoàn thành nhiệm vụ còn việc ai diệt hay diệt thế nào thì ta không quản.
- Đa tạ tiền bối rộng lượng.
Tần Trạch vội vàng cảm tạ.
- Haha, không cần khách khí. Hiện nay các ngươi hoàn toàn tự do, muốn làm gì thì làm.
- Đa tạ tiền bối, vãn bối cáo từ.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc lại cảm tạ một lần nữa rồi quay lại lầu một.
Nhìn bảng nhiệm vụ trước mắt, Tần Trạch cũng chưa có ý định tiếp nhiệm vụ, dù sao tài phú của hắn còn đủ dùng. Hắn nhẹ quay lại hướng phía ngoài mà đi.