Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 12: Dạ Tập




Chương 12: Dạ Tập

Màn đêm dần hạ xuống, khi toàn bộ trời đất lâm vào tĩnh mịch cũng là lúc hai ánh mắt của Tần Trạch cùng Lâm Ngọc phát sáng lên.

Nhìn về phía trước là một đám thổ phỉ nằm la liệt cạnh đống lửa, lúc này chúng đã say khướt đến cả hai tên canh gác cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hai tên lính canh đang ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên cảm thấy đau đớn truyền đến từ lồng ngực, chưa kịp phản ứng thì trước mắt tối thui mất đi ý thức.

Tần Trạch nhìn bàn tay đang cầm đao cắm vào sau lưng rồi c·ướp đi sinh mạng của tên lính canh, trong lòng hắn cảm giác lạnh lẽo sau lưng cảm thấy nhói nhói.

Hắn không thể tin mình đã g·iết người, nhìn cảnh tượng này làm hắn chỉ muốn về nhà sống một cuộc tuy nhạt nhẽo mà lại bình an.

Hắn lắc mạnh đầu, không ngừng tự an ủi bản thân " không đúng, ta đây không phải kẻ máu lạnh, đây chỉ là một chuyện nhỏ trên thế giới này mà thôi".

Cũng đúng, trên thế giới này có bao nhiêu người muốn mình mạnh hơn thì tất nhiên sẽ có kẻ g·iết người cùng người bị g·iết.

Nếu không g·iết tên này thì kẻ phải c·hết hẳn là hắn, không sai chính là như vậy tên này chỉ đang c·hết thay hắn thôi.

Dù sao hắn cũng không muốn c·hết, nếu hắn không c·hết thì chỉ có thể g·iết bọn này thôi.

Nghĩ vậy, tâm tình hắn ổn hơn một chút, ngay lập tức hắn rút đao ra nhìn về phía đám thổ phỉ đang ngủ kia, trong mắt dần hiện lên một tia sát ý.

Hắn từ từ tiến lại gần, nhìn trước mắt là một trung niên thân hình hắn gầy gò chứng tỏ hắn trước kia chỉ là một tên nông dân khốn khó.

Đáng tiếc, ngươi đi sai đường, Tần Trạch nhẹ đưa tay chắn miệng hắn rồi cắm thẳng đao xuống, có lẽ đi như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn đi.

Hắn nhìn về phía Lâm Ngọc, thấy nàng đang rón rén cắt cổ người tuy tay hơi run một chút nhưng lại có vẻ trấn tĩnh hơn hắn.

Có lẽ lúc trước nàng đã thấy không ít n·gười c·hết nên tâm lý mới vững vàng như vậy.

Tần Trạch không quản Lâm Ngọc nữa mà tiếp tục công việc của mình, hắn từ từ men đến bên cạnh từng tên thổ phỉ rồi hạ đao.

Mặc dù áp lực tâm lý quá lớn nhưng hắn thấy mạng mình đáng giá hơn một chút.

Chỉ một lúc sau, toàn bộ hơn ba mươi tên thổ phỉ bị lặng lẽ chém g·iết mà khôn một tiếng động.

Nhìn máu chảy lênh láng khắp nơi, Tần Trạch thầm cảm thán, mạng của phàm nhân quả nhiên như sâu kiến nếu một ngày nào đó mình đang ngủ thì liệu có một tên võ giả cấp cao nào đến chém mình đơn giản như vậy không a.



- Ừm, không đúng.

Tần Trạch đột nhiên biến sắc, nhìn máu tươi trên mặt đất rồi nhìn lều trại phía xa.

Cùng lúc đó một mùi máu tanh xông thẳng vào mũi gần như làm hắn thanh tỉnh ngay lập tức, hắn vội kêu lên.

- Tránh ra, nhanh.

Lâm Ngọc tuy không hiểu gì nhưng cũng nhanh chân vọt luôn sang bên cạnh.

Vụt! Phập!

Cũng gần như ngay lúc đó, hai thanh đao phi thẳng qua chỗ hai người vừa đứng rồi xuyên thẳng qua thân cây phía sau.

Tần Trạch quay đầu nhìn lại, thấy trong lều bước ra một tráng hán, trên thân hắn cơ bắp cuồn cuộn, hắn để trần thân trên, đầu tóc thì rối tung.

Trên tay hắn cầm một cái đại chùy trông uy lực mười phần, hắn nhìn về phía hai người Tần Trạch rồi mở miệng.

- Các ngươi là ai, xưng tên ra ta cho các ngươi toàn thây.

Thanh âm hắn mạnh mẽ, gần như vang vọng cả ngọn đồi.

Tần Trạch thấy vậy cũng không ngoài dự đoán cho lắm, dù sao tên này cũng biết mình đã làm gì nên cảnh giác là chuyện bình thường.

Chỉ tiếc làm mất đi cơ hội á·m s·át hắn, nếu hắn có nhiều kinh nghiệm hơn có lẽ tên này c·hết lâu rồi.

Nghĩ cũng vô dụng nên Tần Trạch không nghĩ nữa, hắn nhìn vào Thạch Thiên Hùng trước mắt, hai mắt hắn nheo lại sau đó là toàn thân chuyển đỏ.

Lâm Ngọc thấy vậy cũng ngay lập tức vận khí chờ động thủ.

- Định xuất thủ sao, hahaha, hai tên luyện huyết nhị trọng cũng muốn thắng ta.

Vừa nói xong, toàn thân Thạch Thiên Hùng cũng chuyển đỏ nhưng nhìn kỹ thì màu đỏ này nhạt hơn của hai người Tần Trạch.

- Luyện Huyết nhị trọng đỉnh phong, ngươi hồi phục rồi.



Tần Trạch khó có thể tin mà thốt lên, mới bao lâu a, không phải hắn bị trọng thương hay sao, không lẽ hắn là giả vờ trọng thương.

- Haha, tin tức linh thông đấy nhưng đáng tiếc, ngươi không cần phải biết.

Thạch Thiên Hùng cười to một tiếng rồi phóng thẳng đến phía Lâm Ngọc, hắn phải giải quyết nhanh một người mới có thể đánh nhanh thắng nhanh được.

Lâm Ngọc không kinh ngạc, chọn hồng mềm mà bóp mà.

Nàng nhảy mạnh một cái, toàn thân bay lên cành cây tránh đòn nhưng Thạch Thiên Hùng vẫn cứ giáng mạnh một chùy xuống làm cả cây bị đập gãy.

Lúc này, Tần Trạch lao đến, một chiêu Liệp Mệnh Đao xuống đầu hắn.

Keng!

Thạch Thiên Hùng giơ chùy ngăn cản rồi đẩy bật Tần Trạch trở về.

Ngay lập tức Thạch Thiên Hùng lại vận khí như muốn xuất chiêu rồi toàn thân bắn thẳng về phía Tần Trạch.

Lâm Ngọc cũng không nhàn rỗi, nàng nhanh chóng lao đến chặn giữa đường rồi nhắm thẳng đao về tim hắn.

Ngay lúc này Tần Trạch cũng đạp Phong Phiêu Bộ lướt đến bổ mạnh một đao xuống dưới muốn ép Thạch Thiên Hùng phải nhận một đao trong hai đao này.

Thạch Thiên Hùng cũng không phải ăn chay, toàn thân hắn gần như co lại một chút, làn da gần như đông cứng lại cưỡng ép nhận lấy đòn của Tần Trạch rồi chặn đòn của Lâm Ngọc.

Keng!

Một tiếng vang qua đi, Thạch Thiên Hùng chặn lại Lâm Ngọc ngưng trên đầu hắn cũng xuất hiện một đường chém nhỏ, máu từ đó thấm nhẹ ra.

Tần Trạch kinh ngạc trước lực phòng ngự kinh người này, phải biết hắn đã gần như tung toàn bộ lực lượng của mình.

Ba người nhanh chóng tách ra ba hướng nhưng chưa kịp lấy lại hơi thì Thạch Thiên Hùng đã phóng đến Lâm Ngọc rồi giáng một chùy mạnh xuống.

Lâm Ngọc dùng toàn bộ sức lực đỡ lấy nhưng vẫn bị đập mạnh ngã lăn trên mặt đất.

Nhân cơ hội, Tần Trạch lao đến phía sau Thạch Thiên Hùng chém một đường nhưng vẫn chỉ để lại một vết cắt nhẹ cùng vài giọt máu nhỏ.



Ba người cứ liên tục đánh như vậy sau mười mấy chiêu thì bãi cỏ gần như nát bét.

Thạch Thiên Hùng cứ nhắm thẳng vào Lâm Ngọc mà đánh còn Tần Trạch thì vẫn đang cố t·ấn c·ông hắn.

Cứ như vậy một lúc sau, khi Lâm Ngọc lâm vào tình trạng đuối sức thì Thạch Thiên Hùng lại đột nhiên bỏ qua nàng rồi tránh đòn của Tần Trạch.

Thì ra võ kỹ phòng ngự của hắn đang yếu đi nên nếu hắn không tránh thì có thể sẽ m·ất m·ạng.

Tần Trạch đang điên cuồng t·ấn c·ông thì mục tiêu đột nhiên tránh mất suýt chút nữa làm hắn đánh trúng Lâm Ngọc.

Hắn vội vàng dừng lại rồi quay qua nhìn chằm vào Thạch Thiên Hùng.

Lúc này, ba người toàn bộ gần như đều đã dùng hết sức lực chỉ có thể nhìn nhau rồi thở mạnh.

- Hừ, các ngươi rốt cuộc là ai, chúng ta không thù oán gì sao lại phải đánh nhau c·hết sống chứ.

Thạch Thiên Hùng rất căm phẫn mà hỏi, nói thật hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên có hai tên ất ơ nào đấy đến địa bàn của mình, chém hết thủ hạ rồi còn muốn mạng mình nữa thì ai chả tức cho được.

Tần Trạch cũng lười giải thích mà chỉ nhả ra ba chữ.

- Luyện Huyết Đường.

Thạch Thiên Hùng nghe thấy mấy chữ này thì hắn hoàn toàn hiểu, hắn hiểu vì sao mình bị nhắm đến cùng với lý do hai tên này lại dám liều mạng đến g·iết hắn dù thực lực không mạnh bằng hắn.

Tần Trạch không nhịn nổi nữa, hắn phóng nhanh đến rồi liên tục xuất ba đao liên tiếp từ ba phương hướng khác nhau.

Thạch Thiên Hùng cũng không hoảng, hắn đón đỡ tất cả thậm chí còn có thể phản đòn lại.

Dưới thực lực mạnh mẽ của Thạch Thiên Hùng, Tần Trạch bị ép lui lại nhưng hắn vẫn cố giữ chân đối thủ để Lâm Ngọc có cơ hội ra đòn.

Lâm Ngọc nhìn Tần Trạch bị đè lên đánh cũng sốt ruột nhưng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng nhìn chăm chú từng động tác của hai người rồi đột nhiên phóng thẳng đến hậu tâm của Thạch Thiên Hùng.

Tần Trạch thấy Lâm Ngọc xuất thủ cũng vui mừng, hắn vội dùng toàn lực cuốn lấy Thạch Thiên Hùng để hắn không thể phân tâm đỡ lại đòn này của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc không quản nhiều, chân nàng đạp mạnh Phong Phiêu Bộ, trên tay vận khí Liệp Mệnh Đao đâm thẳng về vị trí trái tim của Thạch Thiên Hùng.

Phốc!