Chương 11: Kế Hoạch Hành Động
Sáng sớm hôm sau
Lâm Ngọc đến gõ cửa phòng Tần Trạch
- Tần Trạch, ngươi đã dậy chưa. Hôm nay chúng ta có việc cần bàn bạc.
Tần Trạch đi ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy hắn đi ra, Lâm Ngọc không khỏi sững sờ một chút.
Quầng mắt của hắn thâm đen chứng tỏ cả đêm qua không ngủ, trên mặt còn lưu lại một chút mệt mỏi và chút hoảng sợ dư lại đêm qua.
- Xin lỗi, ta hơi mệt. Có thể để chiều rồi bàn lại không.
- Ừm vậy thì để chiều rồi hãy nói.
Lâm Ngọc nhẹ đáp lại rồi quay đi. Có lẽ nàng đi dạo đâu đó đi.
Đến chiều, nàng quay lại rồi hai người ngồi trong phòng nói chuyện.
- Ta đã diều tra kĩ rồi. Lâm Ngọc nhẹ nhàng nói những gì nàng biết. Hôm nay, ta ra ngoài điều tra một chút đạt được tình báo rằng. Thạch Thiên Hùng là luyện huyết nhị trọng đỉnh phong.
- Cái gì, Tần Trạch không thể tin nói ra. Nhị trọng đỉnh phong, như vậy chẳng phải là chúng ta đi chịu c·hết hay sao.
- Không hẳn vậy.
Lâm Ngọc lại có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nàng từ từ nói tiếp.
- Theo ta nghe ngóng được thì tháng trước hắn đi săn một con yêu thú rồi bị trọng thương, khí huyết r·ối l·oạn hiện nay chắc vẫn đang trong quá trình chữa trị.
Tần Trạch nghe vậy không khỏi sửng sốt.
- Ý ngươi là, chúng ta nhân cơ hội này hành động. Nhưng theo kế hoạch ban đầu là chúng ta sẽ tu luyện đến cuối tháng. Với thiên phú của chúng ta nhất định có thể đột phá nhị trọng. Như vậy không phải an toàn hơn sao.
- Không sai, nhưng đây là một cơ hội tốt. Nếu đợi cuối tháng, hắn sẽ hồi phục toàn bộ thực lực như vậy cơ hội của chúng ta sẽ rất nhỏ.
Lâm Ngọc vẫn kiên trì quyết định của mình.
Tần Trạch nghĩ một chút thoả hiệp nói
- Vậy được, nhưng chúng ta phải tu luyện toàn lực đột phá luyện huyết nhị trọng mới có thể hành động. Nếu không đột phá được thì mười ngày sau động thủ.
- Mười ngày, như vậy không phải quá lâu sao.
Lâm Ngọc vẫn không yên tâm cho lắm, nàng cảm thấy mười ngày là quá dài.
- Không được, mười ngày là giới hạn rồi. Tốt, quyết định như vậy. Lát nữa, ta sẽ đi mua hai thanh đao. Sau đó toàn lực tu luyện, mười ngày sau động thủ.
Tần Trạch quyết định nhanh chóng rồi đi thẳng ra ngoài.
Phía Tây của Bình Lạc Thành.
Nơi đây là nơi cư ngụ của các tiểu gia tộc trong Bình Lạc Thành.
Vì vậy, nơi đây có một khu giao dịch lớn chủ yếu cung cấp vật phẩm cho võ giả cấp thấp và phàm nhân trong thành.
Tần Trạch đi vào một cửa hàng rèn nhỏ, trong cửa hàng bày đủ loại đao, kiếm, thương, cung, thuẫn ...
Đủ loại binh khí đa dang suýt nữa loé mù mắt chó của Tần Trạch.
Hắn thấp thỏm đi vào gian hàng rồi lên tiếng.
- Ông chủ, bán hàng a.
Ông chủ cửa hàng là một người có da thịt ngăm đen, cơ bắp trên thân hiện rõ.
Hắn có khuôn mặt tiêu biểu của một thợ rèn lâu năm, dưới cằm để lại một chòm râu mỏng có nhiều dấu vết cháy xém do lửa để lại.
Nghe Tần Trạch gọi, hắn vội vàng tỉnh dậy trong lúc mê man, nhìn qua Tần Trạch một lượt rồi tấm tắc.
- Ồ, thiếu niên ngươi đây là đang muốn tìm binh khí cho bản thân a.
- Vâng, ông chủ, ta muốn mua hai thanh đao bền chắc một chút. Giá cả vừa phải là được.
Tần Trạch vội đáp lại.
- Ừm, ông chủ nhìn lại Tần Trạch một lần rồi tiếp tục nói. Nhìn ngươi chắc cũng chưa đột phá võ giả bao lâu cho nên ta kiến nghị ngươi nên mua một thanh binh khí trung cấp vừa vặn cho ngươi.
- Đa tạ ông chủ đề nghị, ta không phải người trong nghề nên nghe theo ngài vậy.
- Tốt, nếu thế ta cũng không dài dòng. Theo sau ta.
Ông chủ cũng không nói nhảm mà lập tức gọi Tần Trạch đi theo rồi quay vào trong phòng nhỏ.
Hắn lục lọi một chút trong góc rồi lôi ra hai thanh đao cũ phủ đầy bụi nhưng tạo hình lại vô cùng tinh xảo.
- Đây là hai thanh đao phù hợp với ngươi nhất. Giá cả thì một thanh một trăm lượng hoàng kim.
- Cái gì, hai thanh này mà hai trăm lượng hoàng kim. Ông chủ à, ông có phải nghĩ ta mù hay không vậy.
Tần Trạch vô lực nói.
- À quyên, hai thanh này do lâu quá không tìm thấy chủ phù hợp nên mới để lâu như vậy thôi.
Chỉ thấy ông chủ lau lau chùi chùi một chút, thanh đao ngay lập tức sạch bụi trông như mới được rèn ra hôm qua.
Thân đao sáng bóng thậm chí có thể soi gương. Lưỡi đao mảnh phát ra một cảm giác lạnh thấu xương làm Tần Trạch hơi run nhè nhẹ.
Hắn biết ông chủ không hề lừa hắn, chẳng qua do hắn không biết nhìn mà thôi.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn quyết định tin tưởng ông chủ một lần.
- Tốt, ta quyết định mua hai thanh này.
- Haha, sảng khoái.
Ông chủ cười ha hả một tiếng rồi ngay lập tức móc ra hai cái vỏ đao tra vào đưa cho Tần Trạch.
Tần Trạch cũng không nghĩ nhiều, hắn móc ra hai trăm lượng hoàng kim đưa cho ông chủ, từ biệt một tiếng rồi quay người đi về phòng trọ.
Trong vòng bảy ngày sau đó, Tần Trạch cùng Lâm Ngọc hai người toàn lực tu luyện không để ý đến chuyện khác.
Phải nói, một khi con người ta chăm chú vào một việc nào đó thì tiến triển là cực kỳ nhanh chóng.
Chỉ trong vòng bảy ngày, hai người họ đã tu luyện đến luyện huyết nhất trọng đỉnh phong chỉ cần cố gắng một chút là có thể đột phá nhị trọng.
Họ không biết rằng với tốc độ này là họ hoàn toàn có thể so sánh với một số thiên kiêu.
Dù sao, nhìn quanh Bình Lạc Thành thì võ giả có rất nhiều nhưng những võ giả còn trẻ tuổi thì thường là được gia tộc nào đó bồi dưỡng mà ra.
Còn những võ giả ngoài kia, do hạn chế về thiên phú nên họ chỉ có thể từng bước từng bước tu luyện thậm chí có người còn dừng lại luyện huyết nhất trọng mà không tiến.
Tỉ như Thạch Thiên Hùng, hắn do bị kẹt lại ở luyện huyết nhị trọng nên chán nản mà đi làm thổ phỉ. Thậm chí hiện nay còn bị Luyện Huyết Đường cho thành giá trị trao đổi công pháp.
Chân Giới tuy kì ngộ rất nhiều nhưng nguy hiểm cũng vẫn luôn rình rập bên cạnh a.
Ngày thứ tám, hai người quyết định thả lỏng một ngày. Họ đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn no một bữa rồi lại quay về toàn lực đột phá.
Quả nhiên, sáng hôm sau hai người đã thành công đột phá luyện huyết nhị trọng. Nhìn màu đỏ trên da nhạt đi một chút cùng với một luồng sức mạnh chảy trong cơ thể hai người trở nên cực kì hưng phấn.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc xách đao lên rồi cùng nhau ra khỏi thành, hướng thẳng phía Nam, nơi Lâm Dụ Trại ở mà đi.
Đến gần chân núi Lâm Dụ Sơn, hai người nhìn ngọn núi xa xa phía trước.
Họ không biết liệu mình có thể thắng hay không khi họ chỉ là hai người trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì mà thôi.
Lâm Ngọc nhìn về phí trước, trên đỉnh núi có một làn khói nhẹ bay lên.
- Lâm Dụ Trại đã ở ngay phí trước rồi, theo tin tức ta có được thì chúng có hơn ba mươi tên thổ phỉ cùng lãnh đạo của chúng là Thạch Thiên Hùng luyện huyết nhị trọng đỉnh phong đang b·ị t·hương.
Nàng nhìn qua Tần Trạch rồi nói.
- Nhân cơ hội trời tối, chúng ta sẽ lẻn vào lặng lẽ g·iết thổ phỉ trước. Nếu bị phát hiện, ngươi sẽ cầm chân Thạch Thiên Hùng một lát. Trong lúc đó ta sẽ xử lí tất cả các tên còn lại rồi hợp lực chém g·iết hắn.
- Tốt, vậy trong lúc chờ đợi trời tối hãy tranh thủ hồi phục một chút đi.
Tần Trạch đáp lại một câu rồi ngồi xuống cố tu luyện một chút.
Lâm Ngọc thấy thế cũng không nói gì mà ngồi xuống.
Đêm đến, trên đỉnh Lâm Dụ Sơn. Nơi đây có vài căn nhà được dựng trên một khu đất bằng, xung quanh có vài cây cối lưa thưa.
Chính giữa là một đám người đang hát hò, ca múa bên cạnh một đống lửa lớn. Ánh sáng từ đống lửa có thể làm sáng toàn bộ khu vực này như ban ngày.
Họ là thổ phỉ của Lâm Dụ Trại, tụ tập nơi đây là những người lười làm việc, họ chỉ có một tư tưởng rằng tại sao người giàu có thể ngồi chỉ đạo mà ăn mãi không hết mà họ đến cái ăn cũng cần tự thân đi làm.
Nếu những người giàu đó đã ăn không hết, tại sao không phân cho những người khác mà phải để họ dầm mưa dãi nắng mà kiếm ăn cơ chứ.
Thạch Thiên Hùng biết được điểm này cho nên hắn tụ tập họ lại, mang danh nghĩa c·ướp c·ủa người giàu chia cho người nghèo mà thành lập nên Lâm Dụ Trại.