Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 106: Kim Gia Long




Chương 106: Kim Gia Long

Phụt!

Tần Trạch phun ra một ngụm máu đén, đầu óc mới thanh tỉnh lại một chút.

May mà hắn kịp thời phong toả khứu giác, lại cưỡng ép điều động chân khí phong bế kinh mạch, mới có thể tránh đi một kiếp.

Tần Trạch liên tục dảo hai mắt, hi vọng tìm ra nguyên nhân.

Cũng may, cách đó không xa, một đoá hoa kì lạ màu tím, thi thoảng lại lung lay một chút, phấn hoa li ti bay ra, hoà vào trong gió.

Tử Sắc Dạ, nếu hắn nhớ không lầm thì tên bông hoa này là như vậy, loại hoa này chỉ nở vào ban đêm, khi trời sáng dần thì hoa cũng sẽ tàn lụi.

Cho nên, vào ban ngày cho dù có nuốt cả cây hoa vào bụng cũng không sao, nhưng khi về đêm, hoa nở, phân tán phấn hoa ra khắp nơi, phấn hoa này có thể vô thanh vô tức làm cho sinh vật xung quanh trúng độc, c·hết vô thanh vô tức.

Vì Tần Trạch là đại tông sư, lại có thần niệm hơn người, mới có thể nhanh chóng phát hiện vấn đề, nếu đổi lại là một tên tông sư, cho dù là đỉnh phong hay bán bộ đại tông sư đều c·hết không có chỗ chôn.

Quả nhiên, Thiên Lâu Môn dù không phải thế lực lớn nhưng cũng không thể khinh thường.

Mặc kệ chuyện nhỏ này, thần niệm của Tần Trạch phóng ra liên tục, bao trùm cả hậu sơn, nhưng khi gần đến đỉnh núi, lại hình như bị thứ gì đó cản lại một thoáng.

Tần Trạch tin chắc Kim Gia Long trốn ở đó, không chần chừ, thân hình phi tốc lao đến, Âm Ảnh Thuật phát động che giấu hành tung, từ từ lần mò đến vị trí bất thường kia.

Đập vào mắt Tần Trạch là một cánh cửa đá, phủ đầy rêu phong, thể hiện rõ thời gian tồn tại lâu dài của nó.



Tiến đến gần cửa đá, Tần Trạch nhẹ đưa tay chạm vào nó, nhưng hình như lại bị một cái gì đó chặn lại, cùng lúc đó, ánh sáng vàng hiện lên, tạo thành một bức tường ánh sáng bao phủ cửa đá.

Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là trận pháp bảo hộ, cũng đúng, động phủ của một nhân vật cỡ Thiên Lâu Môn lão tổ, không bày trận pháp chính là chuyện lạ.

Nhưng chính trận pháp này lại làm khó Tần Trạch, nếu cưỡng ép phá trận, động tĩnh sẽ rất lớn, như vậy chính là kinh động toàn bộ Thiên Lâu Môn, không đúng ý định của Tần Trạch.

Nhưng không phá trận, hắn cũng không có cách nào, trận pháp huyền diệu, Tần Trạch chưa từng học qua cho nên không thể im hơi lặng tiếng mà phá đi được.

Đi đi lại lại vài vòng, nhưng vẫn không nghĩ ra cách gì hay, Tần Trạch đưa tay định vỗ đầu vài cái, nhưng khi giơ tay ra trước mặt, hắn hoảng hốt một chút, hắn không nhìn thấy tay mình đâu cả, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận rõ ràng tay ở ngay trước mắt mà.

Không đúng, Âm Ảnh Thuật, nó vốn là bí kỹ vô cùng thâm ảo, chỉ là Tần Trạch chưa từng tham ngộ hoàn toàn ảo diệu của nó thôi, vừa nãy trong lúc vô tình, Âm Ảnh Thuật của hắn lại được tăng lên một tầng thứ.

Trước kia, tuy Tần Trạch có thể ẩn thân, vô hình với người khác, nhưng bản thân hắn vẫn còn thấy rõ chính mình, hiện nay, ngay cả bản thân Tần Trạch cũng không thể phát hiện chính mình, nếu như.

Hắn nhìn màn sáng phía trước, trong đầu loé lên một ý tưởng táo bạo, nếu có thể lừa qua trận pháp thì sao, phải biết, thực lực hiện nay của Tần Trạch cũng không kém, nếu vận dụng Âm Ảnh Thuật đến cực hạn, khả năng vô cùng lớn.

Thử.

Quyết định, Tần Trạch nhắm hai mắt lại, chân khí hùng hậu đều được điều động, thần niệm gia trì lên toàn thân, cả hai lực lượng đều được vận hành theo một trình tự kì lạ.

Thân thể vốn đã hư hoá của Tần Trạch càng thêm kì dị, hắn có tự tin, cho dù là đứng trước mặt tôn giả, cũng sẽ không bị phát hiện.

Thở sâu, lấy lại chút tinh thần, Tần Trạch cố gắng duy trì trạng thái này, từng bước từng bước tiến gần trận pháp.

Hắn chần chừ nhìn trận pháp một chút, sau đó là lao thẳng vào.



Cứ tưởng sẽ v·a c·hạm mạnh một cái, nhưng không, Tần Trạch chỉ cảm thấy như hắn vừa xuyên qua một lớp màng bong bóng, thân thể không kịp dừng lại, suýt thì đâm đầu và cửa đá.

Thành công, vậy mà thành công, Tần Trạch không thể tin được nhìn lại phía sau, màn sáng vẫn như vậy, không có dấu hiệu bất thường nào, chỉ khác là Tần Trạch lúc này đã đứng ở bên trong thôi.

Tần Trạch đứng nép bên trong không gian nhỏ hẹp, ngay sát mũi hắn chính là cửa đá, dán gần au lưng hắn lại là màn sáng trận pháp, cho nên hân không dám tùy tiện động đậy.

Nhẹ nhàng móc Thanh Long Đao ra khỏi túi trữ vật, do trong không gian nhỏ nên Tần Trạch không thể dùng quá nhiều sức, hắn nhẹ nhàng cầm đao cạy mở cửa đá.

Cũng may, cửa đá trông tuy đồ sộ, nhưng cũng không nặng bao nhiêu, chắc là do quá tin tưởng vào trận pháp nên cánh cửa này cũng chỉ là dựng lên cho đẹp.

Két! Két!

Thanh âm nho nhỏ truyền ra, khiến Tần Trạch giật mình, hắn vội vàng dừng lại, đợi lúc sau, không có động tĩnh lại tiếp tục cạy cửa ra.

Ngay khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng phía sau liền đập vào mắt Tần Trạch.

Phía trước là một hang động sâu như không có tận cùng, hai bên vách tường có hai hàng đèn phát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, nhiệt độ trong này cũng đã giảm mạnh, Tần Trạch thậm chí cảm thấy, nếu là người bình thường lạc vào đây, rất có thể sẽ bị đóng băng.

Bộp!

Chân Tần Trạch vừa bước vào trong động, một lớp bụi dày liền bị hắn đạp lên, chúng phân tán giữa không trung, hoà cùng với ánh đèn kì lạ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo mà ma mị.



Tần Trạch nhíu nhíu mày, nhưng không còn cách nào khác, Thanh Long Đao trong tay hạ xuống, lơ lửng cách mặt đất khoảng một tấc, đưa Tần Trạch tà tà sát mặt đất lướt đi.

Dưới tác dụng của Âm Ảnh Thuật, trong hang động này, nếu người khác nhìn thấy cũng chỉ là một chút bụi mỏng xao động lên thôi.

Bay đi không bao lâu, Tần Trạch đã thấy có sự khác biệt, cách hắn không xa nữa là một vùng sáng, chắc chắn là tận cùng của nơi này, cũng là mục tiêu hắn hướng đến, Kim Gia Long nhất định ở đó.

Ừm, kì quái, sao cảm giác không gian nơi đó hơi lớn.

Tần Trạch thấy không đúng, sao hang động nhỏ vậy mà gần như kiến tạo cả một quảng trường trong đó vậy, chẳng lẽ không phải là động phủ tư nhân, mà là nơi dánh cho các hoạt động bí mật.

Do không gian mở rộng, trần hang động cũng phải nâng cao lên, Tần Trạch thuận thế bay lên trên đỉnh, nhìn xuống toàn bộ quang cảnh nơi này.

Nhưng khi tất cả thu hết vào mắt, hai mắt Tần Trạch híp lại.

Hài cốt, rất nhiều hài cốt, từng bộ từng bộ hài cốt nằm la liệt trên khắp cả quảng trường trong này, có tư thế đứng, ngồi, nằm đủ kiểu khác nhau, có bộ sớm đã mục nát, nhưng vẫn có rất nhiều bộ còn vô cùng sáng bóng.

Tuy hài cốt đều nằm la liệt trên mặt đất, nhưng lại xếp theo một trình tự nhất định, chúng tạo thành chín vòng tròn, ở giữa là một đài tròn cũng xếp lên từ hài cốt.

Từ hình dạng của những bộ hài cốt này, Tần Trạch có thể nhìn ra, tất cả đều là phàm nhân, lại còn có đủ tuổi tác từ nhỏ đến lớn, đếm sơ sơ số lượng cũng gần vạn.

Đài xương bên trong đặc biệt hơn, chủ yếu đều là những mẩu xương nhỏ tạo thành, nếu hắn đón không lầm thì đài này chủ yếu tạo thành từ những đứa trẻ ba tuổi trở xuống.

Từng vòng sau đó sẽ là tăng dần tuổi tác, cho đến vòng cuối cùng cũng đã đều là hài cốt của người già yếu.

Tần Trạch không có thời gian quan tâm nhưng chuyện này, hai mắt hắn chăm chăm nhìn vào một người còn sống duy nhất trong đây, đang ngồi xếp bằng trên đài chính giữa.

Thân hình tên này gầy gò, thậm chí là gầy trơ xương, trên đầu là mái tóc bạc đã sớm lưa thưa không còn mấy cọng, làm da đen u ám, thi thoảng lại động đậy một chút, xung quanh hắn có vài luồng khí màu đỏ tươi, lượn lờ xung quanh.

Kim Gia Long, Tần Trạch dám chắc tên này chính là Kim Gia Long mà hắn tìm, không cần căn cứ vào ngoại hình nào, Tần Trạch chỉ cần quét thần niệm lên người hắn, xác định tu vi đại tông sư nhất trọng là không thể nghi ngờ.

Nhưng sao trông bộ dạng hắn có vẻ không đúng, đại tông sư cho dù là yếu nhất, cũng không nên trông như vậy, tên này hoàn toàn chính là thiếu sức sống.