Chương 107: Động Thủ
Đúng lúc này, Kim Gia Long thở phào một cái, thân hình ốm yếu của hắn từ từ động đậy, dần đứng thẳng lên.
Hai mắt hắn từ từ mở ra, Tần Trạch có thể nhìn rõ trong hai con mắt đỏ tươi của tên này lại có rất nhiều bóng hình đang động đậy.
Kim Gia Long đột nhiên hướng về bốn phía nói lớn.
- Không biết là vị đạo hữu nào tới thăm, liệu có thể ra gặp mặt một lần.
Tần Trạch nhíu mày, chẳng lẽ hắn bị phát hiện, không thể nào, Âm Ảnh Thuật của hắn đã phát động đến cực hạn, Kim Gia Long không có khả năng phát hiện được.
Đợi chút không có động tĩnh, thanh âm khàn khàn của Kim Gia Long lại vang lên.
- Đạo hữu, ngươi tuy tu vi cao tuyệt, lại có kĩ năng ẩn nấp vô cùng tinh diệu, đúng là ta không thể phát hiện được, nhưng đạo hữu cũng nên nhớ, đây là địa bàn của ta, chỉ cần có sự thay đổi, cho dù là nhỏ nhất ta cũng sẽ phát hiện, cho nên, đạo hữu vẫn là ra đi, ngươi tự tiện đi vào động phủ của người khác cũng không quá đẹp mắt nha.
Dứt lời, Kim Gia Long đưng yên tại đó, khoé miệng nhẹ vểnh lên, như đang chờ đợi cái gì đó.
Về phía Tần Trạch, hắn cẫn đứng trên đỉnh đầu Kim Gia Long, hai mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào tên này.
Hắn chủ quan, cho rằng bản thân tu vi cao hơn người khác liền tự mãn, khinh thường địch thủ, mới dẫn đến kết quả này, lần này coi như kinh nghiệm cho bản thân.
Tần Trạch vốn định kệ Kim Gia Long ở đó, dù sao chính bản thân tên này cũng thừa nhận không nhìn thấy hắn, cần gì để ý.
Nhưng ngẫm lại, đống hài cốt nơi đây chính là sự bất thường, Kim Gia Long lại đánh không thắng hắn, nhân cơ hội này hỏi chút cũng không sao.
Hắn nhẹ chuyển đổi giọng nói trở nên to lớn hơn, vang vọng cả hang động.
- Haha, Kim đạo hữu quả nhiên bất phàm, không hổ là Thiên Lâu Môn tiền nhiệm môn chủ, ẩn hình thuật của ta tuy chưa phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng tự tin trong cùng cảnh giới, đạo hữu vậy mà lại phát hiện, quả nhiên khó lường.
Kim Gia Long đang đứng yên, vừa nghe thanh âm bỗng nhiên đơ ra một cái, khoé miệng hắn đã sớm không cười nổi, trong lòng tim đập bịch bịch như muốn thoát ra ngoài.
Không thể nào, vậy mà có người ở đây thật.
Vốn hắn dùng tà công đột phá đại tông sư, thần hồn nát thần tính, lo sợ sẽ có chính đạo nhân sĩ thừa cơ lẻn vào chém c·hết bản thân, cho nên mỗi lần tỉnh lại đều sẽ nói một tràng, hi vọng đối phương biết khó mà lui.
Hắn cũng đã mấy lần nói như vậy, đều là không có phản ứng gì, hắn còn tưởng tại bản thân suy nghĩ quá nhiều nhưng vẫn giữ thói quen này.
Ngày hôm nay chỉ định nói vài câu rồi lại thôi như mọi ngày nhưng không ngờ vậy mà lại có người đáp lại, điều này làm cho hắn sợ đứng tim.
Phải biết, hắn dùng ma đạo bí pháp, luyện c·hết một vạn sinh hồn mới cưỡng ép đột phá đại tông sư, thực lực còn chưa ổn định, cho dù ổn định cũng chỉ là yếu nhất trong đám đại tông sư thôi.
Mà kẻ ẩn nấp này, từ cách hắn âm thầm xâm nhập không chút động tĩnh là có thể đoán, nếu không phải cao siêu trận pháp sư thì chính là cao thủ trong đại tông sư, cho dù là loại nào hắn đều nguy hiểm.
Nhưng chuyện cũng đã đến bước này, trốn tránh là không được, chỉ có thể thử doạ lui đối phương xem sao.
Trong lòng nghĩ thế, Kim Gia Long dần bình tĩnh lại, từ từ nói.
- Đạo hữu quá khen, không biết là đạo hữu phương nào đến đây tìn ta có chuyện gì, cớ gì lại không chịu hiện thân gặp mặt.
Mặc kệ thứ khác, cứ hỏi vài vấn đề trước, đầu óc Kim Gia Long không ngừng xoay chuyển, hi vọng tìm ra chút đường sống.
Tần Trạch thì không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nhìn vào bộ dạng bình tĩnh của Kim Gia Long, trong lòng thầm than cáo già thành tinh, mở miệng nói.
- Ta chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi, Kim đạo hữu không cần để ý, còn tại sao không chịu ra gặp mặt thì mong Kim đạo hữu thông cảm, tại hạ có chứng sợ người lạ, không tiện tiếp xúc.
Sợ con mẹ ngươi, trong lòn Kim Gia Long rất muốn chửi cho tên này một trận, nhưng vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh.
Tần Trạch không để Kim Gia Long có thời gian suy nghĩ, thanh âm to lớn lại vang lên.
- Kim đạo hữu, ta có một thắc mắc, ngươi không ở Thiên Lâu Môn tiềm tu, lại chạy nên đây đào động phủ, còn mang theo nhiều hài cốt như vậy là để làm gì.
Kim Gia Long nuốt nước bọt một cái, giọng điệu này rõ ràng là hỏi tội, không xong, tên này chắc chắn là chính đạo nhân sĩ, không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận.
- Khục, đạo hữu nói đùa, Kim mỗ không có bản sự tạo ra động này, chỉ là trong lúc vô tình phát hiện ra nó thôi, còn đống hài cốt này cũng là lúc ta phát hiện nơi này tìm thấy, cũng không biết xuất xứ từ đâu.
- Ồ.
Thanh âm Tần Trạch mang chút ý mỉa mai, giả vờ tò mò hỏi.
- Vậy không biết đạo hữu ngồi trên đống hài cốt này làm cái gì, nếu đã phát hiện nhiều hài cốt như vậy, chi ít cũng nên an táng chứ.
Kim Gia Long hình như nghe hiểu Tần Trạch, mồ hôi nhẹ chảy ra từ trên trán, nhanh chóng giải thích.
- Đạo hữu nói vậy là có ý gì, lúc ta phát hiện nơi này âm u đầy tử khí, rất có thể đám người này bị ma đạo tu sĩ huyết tế, quá đau lòng, ta chỉ có thể ở lại nơi đây, hằng ngày dùng tâm mà cầu giải thoát cho họ.
Tần Trạch nghe vậy, biết có hỏi cũng không biết được gì, chỉ nói.
- Ồ, ma đạo tu sĩ, không biết hiện tại tên đó ở đâu, không biết hắn đã rời đi hay chưa, ta tuy thực lực không bằng ai, nhưng cũng muốn góp chút sức mọn, không biết Kim đạo hữu có thể giúp đỡ chút hay không.
Kim Gia Long nghe vậy, bất tri bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng luôn có cảm giác bất an, nhưng vẫn kiên trì run giọng nói.
- Đạo hữu đừng đùa, ta thực lực yếu kém, e là không giúp được gì, đạo hữu vẫn là tìm người tài ba hơn đi.
- Không thể, chuyện này chỉ có thể là đạo hữu, đổi không được.
Vừa nghe đến câu này, Kim Gia Long cũng hiểu cảm giác bất an đến từ đâu, thì ra tên này lại muốn g·iết hắn, không được, cho dù đối phương thực lực mạnh hơn, hắn cũng muốn liều một lần, hắn còn chưa muốn c·hết.
Hai tay hắn lặng lẽ đưa ra sau lưng, liên tục bấm vài thủ pháp kì lạ, thần niệm nho nhỏ chấn động, cố gắng làm một cách bí ẩn nhất có thể, nhưng hắn không biết, nhất cử nhất động của hắn tất cả đều rơi vào mắt Tần Trạch.
Tần Trạch tất nhiên sẽ không đứng nhìn mặc kệ, ở một nơi xa lạ như vậy, không cần phát sinh quá nhiều biến cố, nhanh chóng giải quyết Kim Gia Long mới là đúng đắn
Hắn nhẹ động thần niệm, Thanh Long Đao từ từ hạ xuống, đợi đứng vững vàng trên mặt đất, Tần Trạch đưa tay phải ra, chỉ về phía Kim Gia Long đang cảnh giác ngó liếc xung quanh.
Thanh Long Đao nhẹ nhàng bay lên, chân khí của Tần Trạch ngưng tụ trên thân đao, nó hình như run nhè nhẹ lên một chút, toàn thân toả ra khí tức sắc bén lạ thường.
Vụt!
Thanh âm xé gió vang lên, cũng như xé tan bầu không khí yên ắng trong hang động, Thanh Long Đao lấy một tốc độ cực nhanh lao đến Kim Gia Long, với tốc độ hiện tại của nó, cho dù Kim Gia Long có phát hiện cũng không có ý nghĩa.
Kim Gia Long còn đang cảnh giác, chợt cảm thấy một luồng chân khí cuồn cuộn ba động cách đó không xa, đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt hắn chỉ có một điểm đen đang tiến lại gần.
Phụt!
Chưa kịp phản ứng, Thanh Long Đao nhanh chóng xuyên qua thân Kim Gia Long, ghim hắn vào trên vách tường, chân khí trên đao b·ạo l·oạn, phá tan thân thể hắn từ bên trong.
Kim Gia Long sao có thể cam tâm chịu c·hết, chân khí hắn b·ạo đ·ộng, muốn xua tan luồng chân khí của Tần Trạch.
Một làn sương máu hiện lên quanh thân hắn, từ trong đó có thể cảm nhận từng cỗ oán khí, Kim Gia Long toàn thân dường như được bơm căng lên một chút, hai mắt vốn đỏ tươi lại phát sáng lên càng thêm quỷ dị.
- Gào!!!
Hắn gào lên một tiếng lớn, ra sức giãy dụa, nhưng vô ích, Tần Trạch ra tay chính là toàn lực, cho dù đại tông sư tứ trọng cũng khó thoát khỏi, huống chi chỉ là một Kim Gia Long vừa mới đột phá đại tông sư, lại còn là yếu kém đại tông sư, căn bản không thể nào thoát.