Chương 105: Xâm Nhập
Việc phân chia này cũng không phức tạp, mỗi nhà cho ra một tên tông sư, mặc kệ bao nhiêu tuổi, chỉ cần là tông sư là đủ.
Đám tông sư này sẽ đại diện cho thế lực sau lưng, tham gia thi đấu tranh giành tài nguyên, nghe có vẻ rất công bằng, nhưng thật ra không phải vậy.
Các đại thế lực luôn chiếm sáu phần tài nguyên, bốn phần còn lại thì dành cho các thế lực còn lại tự phân chia.
Mà tài nguyên ở đây là gì?
Xung Đột Thành muốn đứng vững cũng cần có kinh doanh, linh sơn phúc địa thì chắc chắn không đến tay những kẻ này, toàn thành đều đang tranh giành một mỏ nguyên thạch gần đó.
Mỏ nguyên thạch này cũng khá lớn, phân bố lại đồng đều, nên phân chia địa bàn rất dễ, nhìn chung, thế lực càng lớn thì chiếm khu vực càng trung tâm, chỉ để lại khu vực bên rìa cho đám tiểu thế lực xâu xé.
Tần Trạch vốn cũng không liên quan đến chuyện này, hắn một thân một mình, muốn chiếm địa bàn cũng chỉ tranh giành bốn phần thừa ra kia, chính là không đáng công sức bỏ ra.
Nhưng, ngay hôm trước, hắn biết, các đại thế lực sẽ tìm người giúp đỡ từ bên ngoài, tuy là đại thế lực cũng không có nghĩa là tông sư đại thế lực sẽ mạnh, cho nên cần tìm ngoại viện cũng là đương nhiên.
Đang lúc suy nghĩ lung tung, một tiếng bước chân vội vàng truyền đến, từ ngoài cửa đi vào một nam tử mập mạp, hai chân ngắn tủn, lật đật chạy đến gần nhà Tần Trạch.
Vừa đến nơi, hắn há miệng lè lưỡi thở hồng hộc, nhanh chóng đưa tay quệt chút mồ hôi trên trán, mố vội vàng kêu.
- Hà tiền bối, có chuyện rồi, có chuyện rồi.
Hắn tên Tôn Thượng Quy, là chủ trước kia căn nhà này, khi biết Tần Trạch muốn mua liền lập tức lấy giá hời đẩy cho Tần Trạch, đương nhiên là cũng ó mục đích, chính là làm thân cùng vị Hà tiền bối này.
Tần Trạch không vốn không để ý hắn, nhưng tên này mặt dày, ngày ngày đến hỏi thăm đủ thứ, Tần Trạch lại vừa mua lại nhà, còn là giá thấp nên cũng không tiện to tiếng, mặc kệ hắn một thời gian.
Nhưng họ Tôn cũng không phải dạng vừa, hắn tất nhiên nhìn ra Tần Trạch không thích, nhưng hắn vẫn mạo hiểm thăm dò, chủ yếu muốn tìm ra sở thích của Tần Trạch.
Trời không phụ lòng người, Tần Trạch hữu ý vô ý cho Tôn Thượng Quy biết, bản thân hắn rất thiếu kiến thức, nhờ đó mà Tôn Thượng Quy thay vì hằng ngày đến nói nhảm, sẽ mang đến chút tin tức hữu ích.
- Có chuyện gì, cứ từ từ nói, không phải vội.
Thanh âm ôn hoà của Tần Trạch từ trong nhà truyền ra, như đang xoa dịu nội tâm dao động của Tôn Thượng Quy, hắn bình tĩnh lại một thoáng mới nói.
- Nghe nói, Thiên Lâu Môn, tiền nhiệm Môn chủ, vừa đưa ra tin tức, muốn thách đấu ngài.
Tần Trạch suýt chút cười rồi, giờ này vậy mà còn có người muốn mượn hắn thành danh, nhưng hẳn cũng không phải hạng ngu xuẩn, đã biết thực lực của hắn mà còn dám đánh chủ ý, thực lực cũng không phải dạng vừa.
Nếu hắn bây giờ lại động thủ, e là sẽ sớm bị coi là đại tông sư, như thế quá cao điệu rồi, Thiên Lâu Môn tiền môn chủ này vốn không nên xuất hiện.
- Cụ thể thế nào?
Tần Trạch âm thanh vẫn bình tĩnh, người ngoài nghe luôn có cảm giác hắn không thèm để Thiên Lâu Môn tiền nhiệm môn chủ vào mắt.
Tôn Thượng Quy trong lòng hoan hỷ, hắn biết bản thân rốt cuộc có sân diễn, vội vàng kể.
- Thiên Lâu Môn tiền nhiệm môn chủ, nghe nói tên là Kim Gia Long, lúc còn là môn chủ cũng đã sớm là tông sư đỉnh phong, hiện nay đã qua mấy chục năm, không biết đã tới trình độ nào.
Tần Trạch nghe đến đây suýt thì bật cười, mấy chục năm sau tông sư đỉnh phong, nói không chừng đã đột phá đại tông sư, sao lại tìm phiền phức trên đầu hắn.
Nhưng còn chưa kịp Tần Trạch suy nghĩ kĩ càng, Tôn Thượng Quy đã nói tiếp.
- Sáng nay, Thiên Lâu Môn truyền tin tức rằng Kim Gia Long muốn khiêu chiến ngài, ta cũng đã tìm nguyên nhân, nghe đồn rằng, thanh danh củ ngài quá thịnh, được người trong thành thổi đến mức nhất chiêu đập nát tông sư đỉnh phong, toàn lực có thể đ·ánh c·hết đại tông sư.
- Vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng Kim Gia Long hình như vừa tấn cấp đại tông sư, lòng tự tin đang rất nhiều, nghe tin này liền cảm thấy bản thân bị xúc phạm, muốn dùng thực lực chứng minh, đại tông sư không dễ bại như vậy.
Nghe đến đây, Tần Trạch cười khẩy, đây không phải là muốn dẫm hắn nổi danh, kéo sự chú ý đến Thiên Lâu Môn sao, sau đó lại bộc lộ tu vi đại tông sư của Kim Gia Long, lúc đó vừa có danh vừa có thế thuận lợi, thăng làm đại thế lực trong Xung Đột Thành, nói không chừng, Kim Gia Long còn đánh chủ ý thu phục hắn cũng không chừng.
- Được rồi, tin tức này rất hữu ích với ta, ngươi quay về trước đi, nếu có chuyện khó giải quyết, có thể đến tìn ta.
Tần Trạch đuổi khéo Tôn Thượng Quy, nhưng cũng không quên cho hắn chút hứa hẹn, dù chỉ là lời nói suông, nhưng với Tôn Thượng Quy đó chính là rất tốt.
Quả nhiên, Tôn Thượng Quy nghe Tần Trạch nói vậy, rất hưng phấn, vội vàng cáo lui, bước chân của hắn hình như cũng nhẹ hơn một chút.
Đợi hắn đi ra khỏi phạm vi thần niệm, Tần Trạch mới thu hồi thần niệm lại, trong miệng lẩm bẩm.
- Thiên Lâu Môn, Kim Gia Long.
Thiên Lâu Môn, hậu sơn, trong một hang động tối tăm.
Đột nhiên một đôi mắt đỏ mở ra, nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng, sau đó một thanh âm khàn khàn phát ra.
- Kì quái, sao có cảm giác không ổn, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Trong hang động vang lại thanh âm của hắn một chút, lại nhanh chóng tán mất, đôi mắt kia cũng từ từ khép lại, hang động lại lâm vào yên tĩnh.
Vụt!
Ngọn cây đang yên lặng đột nhiên dao động mạnh, hình như cừa có thứ gì đó bay qua.
Dưới ánh trăng, nếu nhìn từ trên cao sẽ thấy một thân ảnh màu đen đang bay nhanh, nhưng lại không bay quá cao, cũng chỉ cách ngọn cây khoảng một tấc.
Đưa mắt về phía trước thân ảnh, là một khu kiến trúc sáng rực, đèn đóm sáng trưng, chứng tỏ là một nơi rất phồn hoa.
Đó chính là Thiên Lâu Môn, thế lực khá lớn, có thee đứng ngang hàng với Lân gia, nhưng khác biệt là bọn họ không xây dựng trụ sở ở trong Xung Đột Thành mà chọn một ngọn núi gần mỏ nguyên thạch, như muốn trông coi phần đất khai thác của bản thân.
Cũng vì vị trí đặc biệt như vậy, Thiên Lâu Môn rất ít đụng độ với thế lực khác, nếu xét trong toàn bộ Xung Đột Thành, chỉ có nhà này là ít thù địch nhất.
Tần Trạch nhanh chóng lướt qua từng ngọn cây, nhanh chóng đáp lại gần Thiên Lâu Môn, không sai, bóng đen kia chính là Tần Trạch, hắn không muốn Kim Gia Long gây ra thêm phiền phức, nên chỉ đành tới đây giải quyết trước.
Thiên Lâu Môn đã lâu không gây hiềm khích với ai, nên phòng bị cũng không quá chặt chẽ, ngay cả đệ tử canh cổng cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Tần Trạch chỉ cần chuyển nhẹ thân, đã hoàn toàn tiến nhập Thiên Lâu Môn, thần niệm bàng bạc ngay lập tức phóng ra, cả trăm mét phạm vi đều thu hết vào trong mắt.
Quét một vòng không thấy đại tông sư nào, Tần Trạch ngay lập tức bỏ qua khu vực này, nhanh chóng vận chuyển Âm Ảnh Thuật, di chuyển trong Thiên Lâu Môn như chốn không người.
Hắn không cần quá cẩn thận, cả thế lực mới có một đại tông sư, còn mới đột phá, không đủ uy h·iếp, nghênh ngang đi một vòng Thiên Lâu Môn, vẫn không có thu hoạch, Tần Trạch nheo mắt, ngắm về phía một ngọn núi phía sau sơn môn.
Nơi này vừa nhìn đã thấy không đơn giản, linh quang thi thoảng ẩn hiện, nếu khứu giác tốt còn có thể nghe chút mùi thoang thoảng, chúng tỏ nơi đó có không ít linh dược.
Đây rõ ràng là bảo địa của Thiên Lâu Môn, trong đó chắc không thiếu bảo vật, mà muốn sống ở đó, tất nhiên thực lực không kém đi nơi nào, Kim Gia Long khả năng cao đang ở đó.
Tần Trạch không cân nhắc quá nhiều, Âm Ảnh Thuật phát huy mạnh hơn, thân hình hắn hoàn toàn bị che giấu, từng bước tiến đến hậu sơn.
Vừa đi vào được hai bước, Tần Trạch cảm thấy không đúng, hai mắt hắn hình như hơi nhoè đi một chút thì phải, đầu óc cũng hơi choáng, thân thể hình như cũng hơi lung lay.