Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 104: Kết Thúc




Chương 104: Kết Thúc

- Lời này của đạo hữu là có ý gì?

Tần Trạch vẫn không hiểu, chỉ có thể hướng về Lan Trọng Thanh mà hỏi.

- Haha, ta cũng không có ý định thâm sâu gì, chỉ là muốn đạo hữu bỏ qua Lan gia một lần, dù sao Lan gia cũng không ảnh hưởng đến đạo hữu, mà đạo hữu cũng chưa gây tổn thất quá lớn với Lan gia, chúng ta đánh một trận, mặc kệ kết quả thế nào, chuyện này đều xong.

- Tốt.

Tần Trạch không do dự đáp ứng, hắn cũng không nhất định phải diệt môn cả Lan gia mới được, đánh thắng Lan Trọng Thanh thì hiệu quả vẫn vậy.

- Nơi đây khá chật chội, nếu đạo hữu không có ý kiến, chúng ta đổi địa điểm khác được không.

Nhìn lại mọi người xung quanh, cộng thêm một đám hậu nhân phía sau, Lan Trọng Thanh đề nghị đổi địa điểm.

Tần Trạch không nói nhiều, chuyển thân bay ra ngoài thành, hành động của hắn đã chứng tỏ rõ thái độ đồng ý, Lan Trọng Thanh cũng không chậm trễ, phi tốc bay lên theo, hai người trong chốc lát đã bay đến ngoại thành.

Vì để tránh có người rảnh rỗi bám theo sau, cả hai cùng phát lực, khung cảnh xung quanh nhanh chóng lướt qua, đi thẳng đến cách Xung Đột Thành khoảng hơn hai dặm xa.

Tần Trạch nhẹ dừng lại, đứng trên một mỏm đá cao, nhìn xuống Lan Trọng Thanh vừa đuổi đến, còn đang đứng ở dưới.

- Đạo hữu không nghi hoặc sao ta phải chạy xa như vậy sao.

Thanh âm của Tần Trạch đột ngột vang lên, truyền đến tai Lan Trọng Thanh, thật sự mà nói thì Lan Trọng Thanh đúng là có chút nghi hoặc, hai bên cũng không phải loại p·há h·oại quá nhiều, lại cũng đã ra khỏi thành, cớ gì phải chạy xa như vậy, lại còn phải chờ hết đám bam đuôi mới dừng lại.

- Haha, đạo hữu nếu đã đồng ý điều kiện của ta, thì phần chọn vị trí đương nhiên sẽ tùy vào đạo hữu, ta không có ý kiến gì cả.



Mặc dù khó hiểu, nhưng Lan Trọng Thanh cũng sẽ không ngu xuẩn mà hỏi ra, chỉ có thể nói tránh đi, coi như đây là quyền của Tần Trạch.

- Ừm, nếu đạo hữu không muốn hỏi thì thôi vậy, nhân đây, ta cũng có một yêu cầu, không biết đạo hữu có muốn thực hiện hay không.

Nghe Tần Trạch hỏi, Lan Trọng Thanh nhất thời trầm trọng, hắn biết, không có ai ngu xuẩn mà đáp ứng yêu cầu của hắn dễ dàng vậy, thì ra là đợi ở chỗ này, dùng một yêu cầu đối với yêu cầu của hắn.

Nhưng mũi tên đã lao ra thì không thể thu hồi, Lan Trọng Thanh vội đáp ứng.

- Tốt, đạo hữu cứ nói, ta tuy không phải hạng tốt lành gì nhưng vẫn còn có chút uy tín.

- Đơn giản lắm, sau hôm nay, ngươi có thể trở về Lan gia, nhưng phải trốn kĩ đừng để ai phát hiện hành tung của ngươi, coi như từ hôm nay ngươi đã biến mất vậy.

Tần Trạch ngữ khí trở nên trầm trọng hơn, xưng hô cũng chuyển đổi từ đạo hữu thành ngươi, thể hiện rõ sự cao cao tại thượng của hắn, hắn giống như là đang ra lệnh hơn là đưa ra yêu cầu.

Lan Trọng Thanh thấy cảnh này thì không chịu nổi, sắc mặt hắn rất khó nhìn, trong lòng thầm chửi rủa Tần Trạch, cho ngươi chút mặt mũi thì tưởng bản thân là đại nhân vật chắc, hắn dần nghiêm mặt lại, thanh âm lạnh lùng nói.

- Đạo hữu có phải hay không có ý gì hiểu lầm, ta muốn làm chuyện này trở nên nhỏ bé, chứ không có ý định vì vậy mà phải dựa dẫm vào đạo hữu, cho nên, giọng điệu này của đạo hữu rốt cuộc là có ý gì.

Cho dù có nổi giận, nhưng hắn vẫn còn giữ sự bình tĩnh, đối đáp bình thường với Tần Trạch, chỉ là thanh âm có chút khác lạ.

- Không có ý gì, ngươi chỉ cần làm theo là được, cư coi như đây là một mệnh lệnh đi.

Nghe thế, Lan Trọng Thanh nhất thời đại nộ, hắn gầm lên.

- Hà Lân, ngươi quả nhiên quá đáng, được một tấc lại muốn thêm một thước, tưởng ta dễ bắt nạt sao.



Chân khí trên thân Lan Trọng Thanh nhất thời bùng nổ, tuy không còn lại bao nhiêu, nhưng cũng đủ làm lung lay cây cối vài mét xung quanh.

Mái tóc của Lan Trọng Thanh tung bay, vạt áo cũng theo đó phấp phới, hắn từ từ bay lên ngang hàng Tần Trạch, hai mắt huyết hồng, gầm thét.

- Muốn ra lệnh cho ta, dựa vào cái gì, ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì?

Lúc này, Lan Trọng Thanh có thể nói là uy thế vô cùng, chân khí dạt dào lượn quanh, thanh kiếm trong tay cũng dường như đang phát sáng, hắn cho mọi người một loại cảm giác rằng có thể chém hết tất cả thứ gì ngăn trước mặt.

Tần Trạch đứng yên không động đậy, nhìn Lan Trọng Thanh phẫn nộ gào thét, cảm nhận từng luồng chân khí yếu ớt đập nhẹ vào mặt, cuối cùng, hắn lắc đầu.

- Ài, cần gì chứ.

Ngón tay của Tần Trạch nhẹ đưa ra, chân khí ồ ạt xung quanh nhanh chóng bị đè lại, y như một con mãnh hổ gặp phải cự long, ngoan ngoãn đến lạ thường.

Tần Trạch gảy nhẹ một cái, chân khí của Lan Trọng Thanh tiêu tán, mất đi động lực, Lan Trọng Thanh rơi thẳng xuống phía dưới, đập vào mặt đất.

Chưa dừng lại ở đó, Tần Trạch móc ra một thanh đao, nhẹ thả xuống.

Ngay khi mũi đao gần chạm chóp mũi Lan Trọng Thanh thì dừng lại, treo lơ lửng ngay trước mặt hắn.

Lan Trọng Thanh cho dù có ngốc cũng hiểu, Hà Lân này rõ ràng là cao thủ, lại còn là cao thủ trong cao thủ, nhìn thang đao lơ lửng kia, chắc chắn là đại tông sư không sai, hơn nữa còn không phải sơ nhập đại tông sư, chỉ từ cách khống chế là có thể biết.

Hắn nuốt nước miếng một cái, đang định cầu xin thì Tần Trạch lại mở miệng trước.

- Thế nào, yêu cầu ta đưa ra, có làm được hay không.



- Có thể, có thể.

Không đợi lâu, Lan Trọng Thanh liên tục đap ứng, mặc kệ Lan gia ảnh hưởng thế nào sau khi hắn biến mất, hắn không quan tâm, giữ mạng mình trước đã.

- Tốt.

Tần Trạch chỉ đáp một tiếng, nháy mắt đã mất đi tung ảnh, đợi khi Lan Trọng Thanh ngẩng đầu đã không thấy Tần Trạch đâu nữa, hắn thở dài một hơi, quan sát lại xung quanh một lần, lặng lẽ rời đi.

Ngày hôm sau, Xung Đột Thành lại được phen náo động, bởi Lan Trọng Thanh biến mất, Lan gia do mất đi trụ cột chống đỡ, chỉ có thể phân tán thế lực, rời đi nơi khác.

Do Lan gia ở Xung Đột Thành cường thế đã lâu, nay lại sa sút, trên mặt mũi vẫn không chịu nổi, lại nói, để phát triển thế lực, Lan gia đắc tội không ít người, lỡ như trong tình hình này mà bị đạp một cái thì lại càng không tốt, cho nên rời đi là phương án tốt nhất.

Tần Trạch cũng thuận thế mà leo lên Tông Sư Bảng đệ nhất, nhưng mọi người đều mặc định Tông Sư Bảng là không xác thực nên cũng chỉ coi là tạm thời.

Tuy vậy, Tần Trạch vẫn không hề bị coi thường, dù gì hắn cũng vẫn là một tông sư cao thủ, dựa vào chiến lực biểu hiện, cầm chân đại tông sư là có khả năng, cho nên hắn vẫn là đối tượng mời chào của nhiều thế lực.

Nhưng đáng tiếc, Tần Trạch hiện nay vẫn chưa có ý dịnh nghiêng về hướng nào, cũng không hề tỏ rõ thái độ có muốn gia nhập thế lực hay không, cho nên cũng không ảnh hưởng lắm.

Xung Đột Thành rất nhanh lại quay về bình thường, mọi người vẫn là làm gì thì làm đó, chuyện Tần Trạch, Lan gia hay Tông Sư Bảng đều dần vắng bóng trong câu chuyện.

Nói tóm lại thì, những việc này cách mọi người quá xa, nhìn một chút, đàm luận một chút thì được, nhưng để cho họ ngẫm nghĩ sâu xa, rút ra kết luận gì gì đó thì không cần bàn đến.

Về phía Tần Trạch, hắn đã sớm trốn trong một căn nhà nhỏ vừa mua không lâu, do là người có chút danh tiếng, nên hắn cũng không cần trả quá nhiều phí, lại còn được nhiều đãi ngộ tốt đẹp.

Mấy ngày này hắn cũng thi thoảng dò xét Xung Đột Thành, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, chuyện lớn nhất cũng là hai năm trước, các đại thế lực lớn trong Xung Đột Thành quyết định năm năm sau cũng tức là ba năm sau hiện tại, sẽ tiến hành phân bố lại tài nguyên.

Phân lại như thế nào, đây cũng là vấn đề nan giải, nếu dùng thực lực cưỡng chế, tài nguyên sẽ rơi hết vào tay đại thế lực, các thế lực khác sẽ nổi loạn, đến lúc đó, cho dù có là đại thế lực cũng sẽ sụp đổ.

Cho nên, kẻ lớn ăn thịt cũng sẽ phải rơi vãi ra một chút, nhưng không muốn rơi quá nhiều, từ đó, họ bày ra quy tắc, năm mươi năm một lần, lại tiến hành phân chia tài nguyên.