Chương 102: Trần Hiên vs Lan Trọng Thanh
Tần Trạch núp trong bóng tối, quan sát Hà Vũ Y và Trần Hiên một chút, hai người này tuy không phải đại tông sư, nhưng chỉ dựa vào lượng chân khí trong người đã là tông sư đỉnh phong, cộng thẻm kĩ xảo điều khiển, chiêu thức tinh diệu, đúng là có thể đánh với đại tông sư, nhưng cùng lắm cũng cầm giữ một lúc mà thôi.
Không biết tin tức hai người này đánh với đại tông sư là thật hay giả, nhưng cũng có thể là thật, chỉ cần tên đại tông sư kia trọng thương là được.
Mặc kệ hai tên này, Tần Trạch nhìn vào Lan gia, giờ này, Lan gia đóng kín cửa, trận pháp cũng đã dựng lên, ngay cả một con muỗi cũng chui không lọt.
Vốn tưởng khung cảnh sẽ lâm vào yên tĩnh một thời gian, nhưng không, trận pháp của Lan gia đột nhiên mở ra, một tên nam tử hoa quý từ trong đó bước ra, chính là Lan gia gia chủ.
Hắn quét mắt một vòng xung quanh, như thể tìm ai đó, ngay cả Hà Vũ Y và Trần Hiên đều bị hắn bỏ qua, không thèm để ý.
- Không biết Hà Lân đạo hữu đã đến chưa, ta Lan gia gia chủ mời ra gặp một lần.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng vang vọng đủ để tất cả mọi người nghe thấy, hắn vừa dứt lời, đã có tiếng cười truyền đến.
- Hahaha, nhìn kìa, hắn lấy thân phận gia chủ mời gặp Tông Sư Bảng đệ tam kìa, hắn tưởng bản thân là đại nhân vật hay sao.
- Haha, quả nhiên ngu xuẩn, Lan Anh Kiệt chọc vào người ta mà c·hết cũng thôi đi, tên này còn tưởng Lan gia là thế lực lớn, mở miệng ra là mời gặp luôn kìa.
- Đúng, đúng, ta thấy Lan gia có hạng người này, sớm muộn cũng diệt mà thôi.
Nghe từng tiếng chế nhạo phía trước truyền đến, Lan gia chủ tái mặt, rất muốn lao lên cho đám này một tát, nhưng nhìn lại bản thân, vẫn là thôi đi.
- Câm miệng, một đám phế vật mà thôi, lại dám ầm ĩ trước cửa Lan gia ta, chẳng lẽ không muốn sống sao.
Nhưng hình như Lan gia chủ có lực lượng, hắn tuy không dám tự thân xuất mã nhưng kêu gào vài câu vẫn là dám.
Đám người nghe thấy, im lặng như tờ, đồng thời đưa ánh mắt đến trên nóc nhà, nơi mấy vị Tông Sư Bảng đang ngồi.
Đặc biệt bị chú ý chính là Trần Hiên, hắn không chỉ là đại trưởng lão của thế lực lớn, còn là Tông Sư Bảng đệ nhất, nếu Lan gia chủ mắng hắn phế vật, thì có chuyện hay để xem.
Trần Hiên chịu nhiều ánh mắt như thế, cũng không thể ngồi yên, vội lên tiếng.
- Lan gia chủ, lời nói thận trọng một chút, kẻo đụng đến những người không nên đụng.
Trong giọng nói hắn mang theo một chút ngữ khí băng hàn, hai mắt nhìn thẳng Lan gia chủ, tuy tĩnh lặng nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nghẹt thở.
Lan gia chủ kinh hãi ngồi bệt xuống đất, há miệng thở hổn hển, trong lòng thầm trách bản thân ngu xuẩn, nhưng nghĩ đến lới nói chắc nịch của tứ thúc, trong lòng hắn như có thêm một cột trụ lớn, vững chãi không ngã.
Đang lúc hắn định mở miệng sửa lại câu nói, tránh đi hiềm khích, thì đột nhiên, một thanh âm truyền đến.
-Đụng chạm thì như thế nào, chẳng lẽ Lan gia ta còn cần sợ Trần Hiên ngươi sao, cùng lắm cũng chỉ là một tên tông sư đỉnh phong mà thôi.
Một vị nam tử từ từ bước ra, hắn lộ rõ vẻ oai vệ, dũng mãnh từ từng dáng đi, lời nói.
- Haha, ta còn tưởng là ai có lá gan lớn thế, thì ra là ngươi, Lan Trọng Thanh a Lan Trọng Thanh, ngươi thân là tông sư cửu trọng lại bị một tên bát trọng đả bại, bây giờ còn dám thò mặt ra chế giễu ta sao.
Thấy nam tử này, Trần Hiên cười phá lên, hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ tại sao Lan Trọng Thanh dám nói thế, dưới cái nhìn của hắn, tên này chính là đầu óc nóng lên, có thêm chút thực lực liền tự tin bành trướng, cho rằng có thể ngang hàng với hắn.
Những người đứng quanh cũng theo đó cười lên, nhao nhao chế nhạo Lan Trọng Thanh, cho rằng hắn chính là không biết tự lượng sức mình.
- Hừ, có gì không dám, ngươi nghĩ treo trên đầu mấy chữ Tông Sư Bảng đệ nhất thì coi bản thân là đệ nhất thật sao, trên đời không thiếu anh hào, đệ nhất của ngươi chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Lan Trọng Thanh cũng không để bản thân bị trêu đùa, nhìn vào Trần Hiên, bình tĩnh nói.
- Haha, ngươi nói đúng, ta không phải là đệ nhất, nhưng so với ngươi, ta cùng đệ nhất có khác nhau sao,hừ, chuyện của Hà Lân còn chưa xử lý, vậy mà lại muốn tìm phiền phức với ta, quả là ngu xuẩn, hay ngươi muốn mượn tay ta diệt luôn Lan gia, tránh bị Hà Lân tiêu diệt, hahaha.
Trần Hiên cười càng lúc càng khoa trương, Lan Trọng Thanh rốt cuộc không chịu nổi, hắn cũng đã lâu không động thủ, cũng muốn thử động đậy một chút.
- Hừ, diệt Lan gia ta, ngươi không đủ tư cách nói lời này.
Ầm!
Lan Trọng Thanh gầm lên, chân khí phun trào ra, một chút uy áp nhàn nhạt tản ra, tuy không thể cảm nhận rõ, nhưng joanf toàn đúng là tồn tại.
Cảm nhận chút uy thế này, Trần Hiên kinh ngạc, hắn thốt lên.
- Đây là thần niệm, không đúng, không phải thần niệm, chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, ngươi, ngươi đột phá đến nửa bước đại tông sư rồi.
Tuy Trần Hiên chưa coa thần niệm, nhưng dù gì cũng đã đánh qua với đại tông sư, chút khác biệt này vẫn phân biệt được.
- Hừ, nửa bước đại tông sư thì như thế nào, đại tông sư ta còn không sợ, huống chi một tên bất nhập lưu như ngươi.
Trâng Hiên hét lớn, chân khí cũng phun trào, từ bề ngoài có thể thấy rõ, uy áp của Lan Trọng Thanh đè uy áp của Trần Hiên xuống, không ngóc đầu lên nổi.
- Ha, ta còn tưởng Tông Sư Bảng đệ nhất là như thế nào, thì ra cũng chỉ như vậy, xem ra, Tông Sư Bảng không thể tin rồi.
Nhìn Trần Hiên gắn sức đối chọi uy áp, Lan Trọng Thanh trong lòng khoái trá, ngoài miệng ngay lập tức chế giễu.
- Aaa, đáng c·hết.
Trần Hiên hét lớn, trọng kiếm sau lưng được hắn rút ra, chân khí cuồn cuộn được dẫn vào, toàn thân kiếm như sáng bóng lên một chút.
Vù! Rầm!
Hắn xung mạnh kiếm, thanh âm xé gió truyền tới, nhưng ngay sau đó là một cú v·a c·hạm mạnh, trọng kiếm của hắn bị Lan Trọng Thanh nâng kiếm chặn lại, dáng vẻ nhàn nhã của hắn càng làm cho Trần Hiên sôi máu.
Đáng c·hết, sao hắn lại mạnh như vậy, không phải lúc trước bị bát trọng đánh cho không dám ngóc đầu lên sao.
Trần Hiên trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài thân vẫn phải di chuyển liên tục, trọng kiếm ầm ầm bổ xuống, thi thoảng lại đánh ra hư chiêu, hòng đả thương Lan Trọng Thanh.
Còn bên Lan Trọng Thanh thì ngược lại, hắn không quá tốn sức, vẫn nhàn nhã như vậy, một tay hắn để sau lưng, một tay vung kiếm, dùng thế mềm mại mà chặn lại những đòn t·ấn c·ông vũ bão của Trần Hiên.
- Ta hoa mắt sao, vậy mà nhìn thấy Trần Hiên bị Lan Trọng Thanh đè lên đánh, đây nhất định là hoa mắt đúng không.
Một tên nam tử kinh ngạc nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mắt, há hốc mồm, ngơ ra một lúc sau mới hỏi người bên cạnh.
- Không, không chỉ ngươi hoa mắt thôi đâu, ta cũng thấy, ta cũng tin rằng tất cả mọi người đều thấy.
Tên bên cạnh cũng tương tự lắp bắp, hắn cũng không dám tin vào mắt mình, vốn định hỏi thử người bên cạnh, nhưng nghe người bên cạnh nói xong, hắn liên tin, đây là thật.
Đám người cứ thế huyên náo bàn luận, liên tục chỉ trỏ, người thì nói Lan Trọng Thanh thế này, kẻ thì nói Trần Hiên thế kia, tràng diện hỗn loạn không thể tả.
- Đáng c·hết.
Trần Hiên vốn tâm tình không tốt, đã bị Lan Trọng Thanh áp chế, nay lại thêm mấy lời bàn tán liên tục bay vào tai, hắn nhất thời đại nộ, điên cuồng công kích.
Lan Trọng Thanh vẫn như vậy, nhàn nhã chặn lại, nhưng nếu để ý kĩ có thể thấy, tay của hắn cũng đang siết chặt lại, hai mắt cũng chăm chú hơn, chứng tỏ hắn cũng không hề coi thường Trần Hiên.
Hai bên đánh đi đánh lại vài hiệp, Lan gia đại môn cũng đã bị dánh đổ nát, tường nhà cũng đã sập một mảng lớn, cây cối xung quanh sớm đã bật gốc, đất đá lộn xộn.
Thấy bản thân càng đánh càng yếu thế, Trần Hiên cũng không nghĩ nhiều nữa, chân khí bạo phát mạnh nhất, vận dụng thành danh võ kỹ của hắn, Liên Hoa Kiếm Quyết.
Chiêu này đáng lẽ phải dùng nhuyễn kiếm thi triển, nhưng do sở thích cá nhân, Trần Hiên cưỡng ép dùng trọng kiếm, cũng vì lẽ đó mà hắn đã tạo nên một Liên Hoa Kiếm Quyết mới, uy lực thậm chí còn tăng lên.