Hai người ra khỏi KTV, Chu Dụ lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Kỷ Thời Vũ trực tiếp mở miệng hỏi: “Chu Dụ, về chuyện xuất ngoại của Bùi Thừa, cậu biết nhiều hay ít? Có thể nói với tớ không?”
Nghe vậy, Chu Dụ có chút bất đắc dĩ mà gãi đầu: “Việc này ấy à, thật ra tớ cũng không biết nhiều lắm.”
Sau đó Chu Dụ xoay người dựa vào lan can tìm một tư thế thoải mái, nói: “Việc này tớ chỉ ngẫu nhiên nghe Thừa ca nói tới, chỉ biết đại khái trung tuần tháng Bảy chuẩn bị xuất ngoại du học.”
“Lúc sau tớ có hỏi tiếp, nhưng Thừa ca không nói.” Chu Dụ nhún nhún vai buông tay nói.
Chu Dụ thấy Kỷ Thời Vũ không nói chuyện, lại nói: “Kỳ thật cậu có thể tự mình tới hỏi Thừa ca, nếu cậu hỏi hẳn là cậu ấy sẽ nói cho cậu biết.”
Sau khi ca hát kết thúc đã hơn tám giờ tối, mọi người từ trong KTV đi ra, mênh mông cuồn cuộn đứng thành hàng.
Một tập thể đi trên đường thật sự rất khí thế.
Lúc sau Kỷ Thời Vũ cũng không có đi tìm Bùi Thừa.
Trong một khoảnh khắc nào đó cô không phải không có ý tưởng muốn đi tìm Bùi Thừa. Dù ngẫu nhiên, cái loại ý niệm này rất mãnh liệt.
Kỷ Thời Vũ đem ý niệm mãnh liệt này quy tội do ảnh hưởng nguyên tác.
Nếu đều là nguyên tác ảnh hưởng cô, cô chắc chắn sẽ không tùy ý đi để nguyên tác ảnh hưởng tới.
Đi như vậy không phải đang lặp lại kiếp trước sao?
Sau đó cô khắc chế lại ý niệm này, không đi tìm Bùi Thừa.
Đảo mắt một cái thành tích thi đại học đã ra.
Lòng Kỷ Thời Vũ lo lắng thấp thỏm mà nhập thông tin cá nhân và mã số học sinh.
Lúc tra điểm, bố mẹ Kỷ cũng ở bên cạnh, Kỷ Thời Vũ nhấn Enter tra điểm liền dùng tay che kín mắt không dám nhìn.
Cô đợi một hai giây mà bố mẹ Kỷ bên cạnh không hé một lời.
Kỷ Thời Vũ tức khắc hoảng hốt, cho rằng xuất hiện việc gì đó ngoài ý muốn, chẳng lẽ cô khó có thể chạy thoát thiết lập nguyên tác?
Cô đột nhiên dời đi bàn tay đang che mắt, nhìn điểm trên màn hình máy tính.
Chỉ thấy trên máy tính hiện tổng điểm thế nhưng cao hơn mười điểm so với lúc cô tự đánh giá.
Nhìn điểm số trước mắt, cô dùng tay che miệng lại không nhịn được bật khóc.
Mặc kệ nói như thế nào, cô nhiều năm nỗ lực không có bị nguyên tác dễ dàng thay đổi.
Ý nghĩa này nói lên, cô, chiến thắng cốt truyện giả thiết trong nguyên tác.
Mẹ Kỷ thấy Kỷ Thời Vũ khóc, vội vàng duỗi tay trấn an cô, quay qua oán trách bố Kỷ: “Đều tại anh, đem Tiểu Vũ dọa khóc rồi.”
Hóa ra vừa rồi bố mẹ Kỷ không nói lời nào đều là cố ý, bố Kỷ thấy Kỷ Thời Vũ mấy ngày nay đều căng chặt, muốn cho cô niềm vui bất ngờ, cho nên trước khi xem điểm liền hướng mẹ Kỷ ra hiệu đừng nói chuyện.
Mẹ Kỷ tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo.
“Không có việc gì, không có việc gì, do con quá cao hứng thôi.” Kỷ Thời Vũ vội vàng lên tiếng giải thích.
“Tiểu Vũ đây là vui quá mà khóc nhè nha.” Bố Kỷ vội vàng phụ họa theo.
Mẹ Kỷ trợn trắng mắt liếc bố Kỷ một cái.
Bố Kỷ không để trong lòng nói: “Tiểu Vũ, điểm này của con có thể tiến vào đại học A đó.”
“Trước mắt chính là chọn chuyên ngành.” Mẹ Kỷ cũng mở miệng nói.
Kỷ Thời Vũ rút hai tờ khăn giấy xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, sau đó gật đầu.
Lúc này di động của cô cạnh bàn vang lên, phát tới một tin nhắn.
Kỷ Thời Vũ cầm lấy di động, là Bùi Thừa nhắn tin tới, hỏi cô thi thế nào rồi?
Nói thật, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Bùi Thừa nhắn tới, tâm tình của cô có chút phức tạp.
Bất quá loại tâm tình phức tạp này rất mau bị cô ép xuống.
Cô click mở khung chat, đánh chữ trả lời: [Cũng không tệ lắm, có thể an ổn vào đại học A.]
Sau đó cô lại gửi một cái biểu cảm.
Tin nhắn vừa gửi đi, Bùi Thừa rất nhanh đã phản hồi.
[Chúc mừng, chúc mừng, khi nào có thời gian mời cậu ăn cơm.]
Cô vất vả lắm mới xây dựng tốt tâm lý bây giờ mà đi gặp mặt không phải là tự hủy đi hết à.
Kỷ Thời Vũ nghĩ nghĩ vẫn đánh chữ cự tuyệt: [Ha ha, ăn cơm thì không cần đâu.]
Tin nhắn lần này phát đi hồi lâu, đối phương chưa phản hồi.
Cô nghĩ Bùi Thừa sinh khí.
Bất quá cũng đúng, lấy tính cách của Bùi đại thiếu bị người khác cự tuyệt nhất định là không cao hứng.
Cô bĩu môi, ném điện thoại di động sang một bên.
Tra điểm xong, bố mẹ Kỷ ngồi trên sofa trong phòng khách thương lượng ngày mai ăn gì ngon để chúc mừng.
Hai người tìm kiếm trên điện thoại hồi lâu vẫn không quyết định được, liền trưng cầu ý kiến của Kỷ Thời Vũ.
Kỷ Thời Vũ lập tức nói: “Lẩu đi, con muốn ăn lẩu.”
Đang nói chuyện, di động của cô vang lên, Kỷ Thời Vũ vội vàng xem di động, là Bùi Thừa phát tin nhắn tới.
[Lúc trước nói muốn chúc mừng cậu, cũng không thể nói suông cái gì cũng không làm.]
[Đây không phải phong cách của tớ.]
Kỷ Thời Vũ click mở khung chat, đang nghĩ ngợi phải tìm lý do gì để cự tuyệt.
Nếu ngay từ lần đầu đã cự tuyệt, vậy đây chính là tiếng trống làm tinh thần hăng hái càng thêm kiên trì.
Chưa quyết định rõ ràng cũng không phải phong cách hành sự của cô.
Cô chưa nghĩ đến lý do cự tuyệt, di động lại phát tin nhắn của Bùi Thừa tới.
[Xem như lần này ra gặp mặt đi, vài ngày nữa tớ xuất ngoại rồi, không biết khi nào gặp lại.]
Tuy rằng trên màn hình di động hiện ra chỉ là một dòng tin nhắn lạnh băng, nhưng Kỷ Thời Vũ gần như có thể cảm nhận được ngữ khí khẩn cầu của Bùi Thừa trong dòng tin nhắn này.
Đều đã nói như vậy, nếu cô còn cự tuyệt thì có vẻ quá mức vô tình rồi.
Vì thế Kỷ Thời Vũ đánh chữ phản hồi.
[Được, trong khoảng thời gian này tớ rảnh, cậu quyết định thời gian địa điểm thì nhắn cho tớ.]
Bùi Thừa thấy Kỷ Thời Vũ đồng ý thì mừng rỡ như điên, anh lập tức trả lời ngay: [Vậy ngày mai luôn đi, còn địa điểm để tớ định tốt rồi nói.]
Dường như sợ cô đổi ý, anh lập tức gửi tới địa điểm để ăn cơm, là tiệm cơm Tây nổi tiếng.
Nếu đã đồng ý, Kỷ Thời Vũ cũng thực sảng khoái mà phản hồi: [Được, vậy trưa ngày mai đi.]
Đồng ý lời mời của Bùi Thừa, Kỷ Thời Vũ tìm bố mẹ Kỷ đem tiệc chúc mừng của gia đình đẩy lùi một ngày.
Hôm sau, mười hai giờ Kỷ Thời Vũ đến tiệm cơm Tây, lúc cô đến Bùi Thừa đã ngồi ở trên ghế đợi cô.
Anh chọn vị trí gần cửa sổ, khi phục vụ dẫn Kỷ Thời Vũ tới gần, anh duỗi tay mỉm cười hướng cô vẫy vẫy.
Kỷ Thời Vũ nhìn anh, một khoảng thời gian không gặp, cả người Bùi Thừa giống như gầy đi vài phần.
Cô ngồi vào chỗ ngồi, giương mắt, phát hiện vừa rồi mình không có nhìn nhầm, Bùi Thừa so với trước đây gầy hơn.
Tuy là như vậy, nhưng cô nhịn xuống không có đi hỏi anh.
Trong lúc dùng bữa, cô cố tình không tìm đề tài nói chuyện, đều là Bùi Thừa tìm lời tra hỏi, sau đó cô tận lực trả lời ngắn gọn.
Nói chuyện vài phút, Bùi Thừa liền hiểu biết ý tứ của cô.
Lúc sau anh dường như tức giận, không nói lời nào.
Đột nhiên Bùi Thừa không nói lời nào, Kỷ Thời Vũ giương mắt trộm ngắm anh một chút.
Nhưng ngay sau đó lại chuyên tâm ăn bò bít tết.
Giữa hai người chỉ có thể nghe được âm thanh giao nĩa chạm vào đĩa thức ăn.
Một lát sau Bùi Thừa nhịn không được mở miệng hỏi: “Kỷ Thời Vũ, cậu đối với tớ có phải có hiểu lầm gì không?”
Kỷ Thời Vũ nâng mắt nhìn anh, nở nụ cười ôn hòa: “Không có nha, tớ đối với cậu có thể có hiểu lầm gì được.”
Đối mặt với cô, anh luôn không thể nề hà chỉ có thể hòa hoãn ngữ khí, đạm thanh nói: “Qua mấy ngày nữa tớ phải ra nước ngoài rồi, cậu có gì muốn nói với tớ không?”
Kỷ Thời Vũ chưa tắt nụ cười khi nãy, cười chúc phúc nói: “Chúc cậu tiền đồ như gấm, tương lai rộng mở.”
Nghe Kỷ Thời Vũ nói xong, Bùi Thừa thật lâu sau vẫn chưa mở miệng, biểu cảm trên khuôn mặt không tốt lắm, như là bị Kỷ Thời Vũ chọc giận không nhẹ.
“Chỉ như vậy thôi?” Bùi Thừa mở miệng.
“ n?” Kỷ Thời Vũ lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Cái tớ muốn nghe không phải cái này.” Bùi Thừa nói.
“Vậy cậu muốn nghe cái gì?”
Kỷ Thời Vũ khó hiểu mà oai oai đầu, nụ cười nơi khóe miệng lúc đầu dần dần biến mất, nếu nhìn kỹ, có thể thấy giây phút này cô có chút bực bội.
Bùi Thừa rũ mắt xuống không nói chuyện.
Sau đó Kỷ Thời Vũ nghe được anh như có như không thở dài một hơi.
Bữa cơm này cô đến khó chịu, nguyên bản ăn bò bít tết hẳn rất ngon cũng thành tẻ nhạt vô vị. Giờ phút này, cô có chút hối hận vì hôm qua đã mềm lòng đồng ý với Bùi Thừa.
Qua nửa tiếng sau, bữa cơm trưa này cuối cùng cũng ăn xong.
Kỷ Thời Vũ buông dao nĩa, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hai người ra đến cửa nhà hàng, Kỷ Thời Vũ gấp gáp không chờ nổi nói với Bùi Thừa: “Thế tớ về trước đây.”
“Cậu như này là không muốn muốn bồi tớ đi dạo chút sao?” Bùi Thừa ngữ khí lãnh đạm nói.
Kỷ Thời Vũ tức giận đến cắn chặt răng, hiện tại ngữ khí nói chuyện của Bùi Thừa với đời trước giống nhau như đúc.
Cô lúc trước là bị mỡ heo che mắt nên mới cảm thấy Bùi Thừa hiện tại không giống kiếp trước.
“Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Mặt mày Kỷ Thời Vũ lộ ra không kiên nhẫn.
Bùi Thừa lại thở dài một hơi.
Anh sống lâu như vậy, chưa bao giờ như hôm nay, một ngày phải than thở nhiều như vậy.
Nhưng mà, anh chưa từng thấy Kỷ Thời Vũ như này, anh hoàn toàn không có biện pháp đối với cô.
“Đừng vội trở về, tớ còn có quà tốt nghiệp chưa đưa cho cậu.”
“Quà tốt nghiệp?” Kỷ Thời Vũ nghi hoặc tự lẩm bẩm một mình.
“Quà tốt nghiệp thì không cần đâu.” Cô nói.
Kỷ Thời Vũ vừa nói xong, Bùi Thừa chậm rãi bước tới gần cô.
Cô theo bản năng từng bước một lùi ra sau, sau đó mũi chân đụng tới vách tường, tiếp theo toàn bộ cơ thể dựa hẳn vào vách tường.
Môt tay Bùi Thừa chống lên vách tường, đem cô kẹp giữa thân anh với vách tường, hơi thở thiếu niên mang theo tính xâm lược bao trùm lên cô.
Một màn này làm Kỷ Thời Vũ cảm thấy như đã từng trải qua.
Cô theo bản năng đỏ mặt, cô đem mặt giấu đi, cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Làm gì?”
Bùi Thừa mở miệng gằn từng chữ nói: “Quà tặng, nếu cậu không muốn lấy, ông đây hôm nay tại đây chờ cậu đồng ý lấy mới thôi.”
Kỷ Thời Vũ ở trong lòng phun tào, vậy cậu ở lại đây chờ đi, cần gì phải ép tường cô làm gì, thật là.
Cô liếc mắt một cái nhìn người lui kẻ tới trên đường, ở đây là ngoài đường cái đó, tư thế này của hai người bọn họ xác thực là dẫn nhân chú mục*.
* Dẫn nhân chú mục: làm người khác chú ý đến.
Bây giờ giằng co tới lui cũng không phải biện pháp, nếu bị người quen nào nhìn thấy kia mới thật là dọa chết người.
Kỷ Thời Vũ nhỏ giọng trả lời: “Được được được, tớ đáp ứng cậu không được sao, nhanh tránh ra đi.”
Nghe được cô trả lời, Bùi Thừa mới dời cánh tay lui về sau vài bước, chậm rãi kéo khoảng cách của hai người.
“Đi thôi.” Anh nói, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Bùi Thừa mang cô tới một phòng làm việc, mắt cô nhìn vào bảng hiệu, suy đoán đây hẳn là phòng làm việc của nhà thiết kế trang phục nào đó.
Quả nhiên khi bước vào cửa, cô thấy trên vách tường trong phòng làm việc dán bảng giới thiệu người sáng lập– nhà thiết kế.
Hóa ra đây là phòng làm việc của một nhà thiết kế chuyên định chế trang phục.
Trong lúc Kỷ Thời Vũ xem bảng giới thiệu, một nữ nhân bước từ trong phòng đi ra.
Nữ nhân trang điểm thời thượng ưu nhã, bờ môi được son đỏ làm cả khuôn mặt diễm lệ hút mắt.
“Bùi Thừa.” Anh tóm tắt tự giới thiệu.
Nữ nhân mỉm cười gật đầu: “Rebecca đã nói với tôi rồi.”
Sau đó tầm mắt nữ nhân dời đến trên người Kỷ Thời Vũ: “Là định chế váy dạ hội cho vị em gái xinh đẹp này sao?”
Bùi Thừa lập tức trả lời: “Không phải váy dạ hội, không cần quá trang trọng đâu, thích hợp với cô ấy là được rồi.”
Nữ nhân lại đem tầm mắt nhìn về phía Kỷ Thời Vũ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ưu việt kia.
Nữ nhân vừa thủ thế vừa mỉm cười: “Bất luận là sự vật mỹ lệ hay người phá lệ xinh đẹp, tôi đều có thể phát ra linh cảm, hiện tại, trong đầu tôi đã có một linh cảm có thể hình tượng ra, tôi muốn chờ trang phục làm xong cậu sẽ kinh diễm vì cô ấy.”