Nhà thiết kế đo kích cỡ cho Kỷ Thời Vũ xong kêu cô lưu lại địa chỉ để họ gửi váy.
“Phòng làm việc của chúng tôi làm định chế trang phục tất cả đều giống nhau khoảng hai đến ba tháng xong thành quả, bởi vì cậu là bạn của Rebecca, cô ấy có nói với tôi cậu bên này tương đối gấp, cho nên đơn này tôi sẽ tận lực làm xong trang phục trong một tháng.” Nữ nhân ấy nói.
Bùi Thừa gật gật đầu, dù sao vô luận là một tháng hay hai tháng, anh đều không thể nhìn thấy, qua mấy ngày nữa anh sẽ xuất ngoại.
Cái tên “Rebecca” này được nhà thiết kế nhắc tới hai lần, đi ra khỏi phòng làm việc, cô muốn hỏi Bùi Thừa một chút, “Rebecca” này là ai, cùng anh có quan hệ gì.
Đương nhiên khi ý niệm này lóe lên trong đầu, chính bản thân Kỷ Thời Vũ cả kinh.
Cô vì cái gì mà để ý cái người tên “Rebecca” này, vì cái gì để ý “Rebecca” cùng Bùi Thừa có quan hệ gì?
Tay Kỷ Thời Vũ dùng sức vỗ vỗ đầu, mạnh mẽ khắc chế xúc động muốn hỏi Bùi Thừa.
Bùi Thừa gọi cho Kỷ Thời Vũ một chiếc xe, cô mỉm cười nhìn anh cáo biệt.
Bùi Thừa đứng tại chỗ nhìn xe taxi đi xa, biến mất khỏi tầm mắt mới rời đi,
Kỷ Thời Vũ ngồi trong xe taxi, giờ phút này trong lòng cô ngoại trừ cảm giác “Rốt cuộc cũng kết thúc”, còn cất giấu một cảm xúc không nói rõ nên lời.
Cảm xúc không rõ này làm Kỷ Thời Vũ có chút muộn phiền.
Cô kéo cửa kính xe xuống, mặt quay ra ngoài cửa sổ, cái nóng của ngày hè phả vào mặt cô, nhưng lại không thể thổi bay tâm tình muộn phiền vào lúc này của cô.
Vào mùa tốt nghiệp, nhiều nhất chính là các loại tụ hội.
Vừa tham gia bữa tiệc này, đã tới cuộc tụ họp khác.
Ở nhà chưa được hai ngày, Trần Nhược Yên lại lôi kéo Kỷ Thời Vũ đi ăn đồ nướng BBQ, đi cùng bọn họ còn có những bạn trong lớp và những người bạn chơi thân với Trần Nhược Yên.
Ăn nướng BBQ tất nhiên không thể thiếu bia.
Trần Nhược Yên gọi xong đồ nướng lại nói với bà chủ quán: “Bà chủ, lại mang lên một trát* bia nữa.”
* Một trát bia: theo mình nghĩ thì có thể giống một két hoặc một thùng bia như ở VN.
Kỷ Thời Vũ có chút kinh ngạc: “Các cậu tửu lượng tốt thế, kêu tới một trát.”
Trần Nhược Yên ha ha cười hai tiếng: “Uống không hết có thể trả lại mà.”
“Chúng tớ cùng mấy người Kỳ Kỳ tửu lượng rất tốt, tớ với Tiểu Mộng bình thường cũng không uống rượu nhiều lắm.” Trần Nhược Yên nói.
Sau đó Trần Nhược Yên cười xúi giục: “Thời Vũ, cậu cũng thử đi.”
Kỷ Thời Vũ lắc lắc lắc đầu: “Thôi, tớ rất ít uống rượu, đến lúc đó các cậu uống say hết, dù sao cũng cần có người thanh tỉnh chứ.”
Nếu cô nhớ không sai, kiếp trước cô cơ hồ không dính một hạt rượu.
Đồ nướng BBQ nóng hôi hổi nhanh chóng bưng lên.
Nhìn thấy mỡ từ xiên thịt nhỏ giọt, nước miếng của bọn họ đều sắp tràn ra.
Sau đó Kỷ Thời Vũ nghe ba người bên cạnh “Cùm cụp” đồng loạt mở nắp chai bia.
Trần Nhược Yên cầm lấy xiên thịt cắn mấy miếng, sau lại uống một ngụm bia. Ngụm bia lạnh lẽo chảy xuống bụng, Trần Nhược Yên không khỏi thỏa mãn mà hà ra một hơi.
Kỷ Thời Vũ thấy Trần Nhược Yên ăn thịt nướng uống bia, cảm thấy thật sự rất ngon, không khỏi có chút động tâm.
Trần Nhược Yên như là nhận thấy được Kỷ Thời Vũ do dự, không nói hai lời trực tiếp lấy một chai bia “Cùm cụp” mở ra đưa cho cô.
“Ăn đồ nướng BBQ mà không uống là không có linh hồn.” Trần Nhược Yên nói.
Bộ dáng của Kỷ Thời Vũ rõ ràng là đang dao động.
Trần Nhược Yên lại đem chai bia hướng tới cô đẩy đẩy, nói: “Thời Vũ, cậu thử xem sẽ biết.”
Theo kiến nghị của Trần Nhược Yên, Kỷ Thời Vũ cầm chai bia lên cái miệng nhỏ uống một ngụm.
Hương vị của bia cũng không có khó uống như trong tưởng tượng của cô, ngược lại bia man mát hơi thanh thanh làm giảm bớt dầu mỡ trên xiên thịt.
Theo như lời Trần Nhược Yên, ăn xiên nướng uống bia là một sự phối hợp tuyệt vời.
Cô rất ít uống rượu, tự nhiên cũng không biết tửu lượng của chính mình thế nào.
Vì tránh uống say, cô uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Ăn BBQ xong, Kỷ Thời Vũ phát hiện chai bia của mình thế nhưng đã có thể thấy đáy.
Bất quá, giờ phút này đầu óc cô giống như còn rất thanh tỉnh.
Mọi người đều uống không nhiều lắm, trạng thái vẫn còn bình thường, Trần Nhược Yên thanh toán xong, rất nhanh đã tám giờ, mặt trời vừa xuống núi không lâu.
Bốn người từng người gọi xe về nhà, trước khi đi, Trần Nhược Yên không yên tâm mà hỏi riêng Kỷ Thời Vũ một câu, có muốn cô ấy đưa cô về không.
Kỷ Thời Vũ không sao cả mà xua xua tay: “Không cần đâu, nhà tớ với nhà cậu không thuận đường, tớ thuê xe là được rồi.”
Trần Nhược Yên vẫn không yên tâm, dong dài hỏi lại: “Cậu còn biết nhà cậu ở đâu không?”
Kỷ Thời Vũ ha ha cười rộ lên: “Sao có thể không biết chứ, tớ uống cũng không nhiều lắm.”
Trần Nhược Yên gật đầu, nhưng vẫn chờ Kỷ Thời Vũ lên xe taxi rồi chính mình mới lên xe rời đi.
Kỷ Thời Vũ mới vừa ngồi vào xe taxi, bỗng nhiên cảm giác hơi men trào lên, đầu bắt đầu có chút đau.
Hóa ra cô uống một chai bia còn rất thanh tỉnh, không phải tửu lượng của mình tốt, mà là hơi men lúc nãy còn chưa có trào lên.
Tài xế phía trước hỏi Kỷ Thời Vũ: “Cô đi nơi nào?”
Kỷ Thời Vũ nhắm mắt, phát hiện trong đầu thế mà nhảy ra hai cái địa chỉ.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là báo cái địa chỉ quen thuộc trong đầu ra.
Xe khởi động, tài xế có lẽ là người mới, trong quá trình lái xe thường xuyên tăng tốc, giảm tốc độ phanh gấp, làm Kỷ Thời Vũ ngồi ghế sau càng thêm đau đầu.
Thật vất vả mới tới nơi, Kỷ Thời Vũ chạy nhanh xuống xe.
Cô đi vào một tiểu khu xa hoa, một chút cũng không nhận thấy điểm kỳ quái.
Kỷ Thời Vũ tìm kiếm từ trong túi trong chốc lát, phát hiện mình thế nhưng lại quên mang thẻ vào cổng.
Lại? Cô vì cái gì sẽ cảm thấy là lại?
Kỷ Thời Vũ vẫn không nhận thấy được chỗ kỳ quái.
Vừa vặn có người từ bên trong đi ra, Kỷ Thời Vũ nhân cơ hội đi vào tiểu khu.
Cô quen cửa quen nẻo mà tìm được khu 8 tòa nhà số 2, nhập mật mã, tiến vào thang máy tòa nhà.
Thang máy dừng lại ở tầng 5, Kỷ Thời Vũ cơ hồ là theo bản năng đi tới trước căn hộ số 502, sau đó thông qua vân tay mở khóa, vân tay thử hai lần cũng chưa mở được, cô cau mày lẩm bẩm hai câu sao lại thế này, bắt đầu nhập mật mã, mật mã chính xác, cửa tự động mở khóa.
Một loạt động tác này, cô không chút nào nhận thấy chỗ nào không đúng.
Kỷ Thời Vũ đẩy cửa tiến vào, thực tự nhiên mà đem túi treo ở vách tường, sau đó thay dép lê hướng phòng tắm đi đến.
Giờ phút này đầu cô mơ mơ màng màng, cô phát hiện mình quên lấy áo ngủ. Cô không cao hứng nhíu nhíu mày, chỉ có thể lấy áo tắm dài bên cạnh, bọc người lại.
Áo tắm có chút to rộng, cô nghĩ hẳn là của Bùi Thừa.
Kỷ Thời Vũ tắm rửa xong, đèn cũng lười tắt, đầu mơ mơ màng màng đi đến phòng ngủ chính, lên giường đi ngủ.
—----
Bùi Thừa về đến nhà đã là mười giờ tối, mấy ngày nay anh đều ở trong căn hộ của mình.
Căn hộ này là quà sinh nhật 18 tuổi mà bố tặng cho anh.
Căn hộ 200m2 của tòa nhà Tây trong đoạn đường hoàng kim của thành phố A, bố Bùi nói cho liền cho.
Bùi Thừa đẩy cửa tiến vào, kinh ngạc phát hiện đèn phòng khách vậy mà tự mở.
Chẳng lẽ lúc anh đi quên tắt đèn?
Nhưng ngay sau đó anh lại phủ nhận ý này, bởi vì ở huyền quan* thấy được một cái túi xách kiểu nữ.
* Huyền quan: là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
Cái túi xách này anh chưa thấy qua.
Căn hộ này bố vừa cho anh không lâu, ngày đầu tiên anh dọn vào ở liền đổi mật mã, mà anh cũng không nói với người khác mật mã nhà mình.
Chẳng lẽ, nhà anh có trộm?
Anh cúi đầu nhìn, lại thấy một đôi giày của nữ nhân.
Hơn nữa nữ nhân này còn mang dép lê của anh rồi.
Bùi Thừa????
Cái nữ tặc này thế mà xem nhà của anh thành nhà của cô ta rồi.
Ngẫm lại, Bùi Thừa cảm thấy không đúng chỗ nào.
Dựa theo lẽ thường mà nói, ăn trộm bình thường sẽ trắng trợn táo bạo như vậy sao?
Trộm đồ còn treo túi ở huyền quan?
Bùi Thừa tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng khách, vừa quay đầu thấy nhà vệ sinh cũng sáng đèn.
Tên trộm này còn thuận tiện tắm rửa ở nhà anh một cái?
Tên trộm này sẽ không cho rằng đây là nhà không ai ở đi?
Sau đó anh lại hướng phòng ngủ đi tới, cửa phòng ngủ mở rộng ra, tên trộm này không chỉ ngủ trên giường của anh, giờ phút này còn mặc áo tắm của anh nữa cơ chứ.
Bùi Thừa tức khắc nổi trận lôi đình, nhấc chân đi vào phòng ngủ.
Anh bước vào phòng ngủ, trong nháy mắt cả người ngây dại.
Bởi vì, nằm ở trên giường của anh không phải ai khác, mà là Kỷ Thời Vũ.
Đèn phòng ngủ tuy rằng không mở, nhưng mượn ánh sáng của phòng khách anh vẫn có thể nhìn thấy mặt của nữ nhân.
Chỉ là, sao có thể?
Bùi Thừa cho rằng mình hoa mắt, vội vàng “Bang” ấn mở đèn trong phòng ngủ chính.
Đèn trong phòng ngủ chính chiếu sáng mặt Kỷ Thời Vũ, anh không có nhìn lầm.
Giờ phút này, Kỷ Thời Vũ mặc áo tắm của anh, nằm trên giường anh.
Áo tắm đối với cô mà nói có chút to rộng, mặc trên người cô tựa như bọc cái chăn nhỏ.
Hình ảnh trước mặt, không khỏi làm anh mơ màng hết lần này đến lần khác.
Thế cho nên anh quên suy nghĩ ban đầu, Kỷ Thời Vũ làm sao lại xuất hiện ở đây.
Có lẽ ánh đèn quá mức chói mắt, Kỷ Thời Vũ nâng tay lên che lại đôi mắt, trong miệng còn bất mãn lẩm bẩm nói: “Anh* bật đèn làm gì nha.”
* Nữ9 đang mơ màng tưởng cổ ở kiếp trước nên mình đổi xưng hô theo ngữ cảnh nha.
Ánh đèn chói mắt đánh thức Kỷ Thời Vũ, cô khốn đốn mà xoa xoa đôi mắt, sau đó mơ mơ màng màng mà ngồi dậy.
Kỷ Thời Vũ ngồi dậy, híp mắt nhìn về phía Bùi Thừa.
Ánh mắt đầu tiên cô nhận ra là Bùi Thừa, không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Sau đó người đứng trước mặt này ở trong đầu cô đảo qua một vòng.
Cô bỗng nhiên ý thức được có chỗ không thích hợp.
n Bùi Thừa.
Bùi Thừa….
Bùi Thừa?
Bùi Thừa?!
Ngủ một giấc dậy đầu óc Kỷ Thời Vũ thanh tỉnh không ít, cô ý thức được giờ khắc này Bùi Thừa không nên xuất hiện trước mặt cô, căn bản đầu óc có chút mịt mờ, buồn ngủ bay sạch phút mốt.
Cô giật mình một cái, đôi mắt trừng lớn.
Cô lắp bắp hỏi: “Cậu cậu cậu, cậu vì sao lại xuất hiện trong phòng tớ?”
Bùi Thừa: “.......”
“Đây là phòng tớ, nhà của tớ.” Anh nói.
Nghe vậy, Kỷ Thời Vũ nhìn quanh bốn phía, phòng này tuy rằng không xa lạ, nhưng tuyệt đối không phải nhà cô.
Trong lúc suy xét hoàn cảnh xung quanh, Kỷ Thời Vũ đột nhiên nhận ra mình thế mà đã thay đồ.
Giờ này phút này, cô đang mặc trên người cư nhiên! Là! Áo! Ngủ!
Hơn nữa vừa nhìn đã biết đây là áo ngủ của nam nhân.
Cô theo bản năng nắm chặt cổ áo, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía Bùi Thừa.
“Cậu cậu cậu, cậu là cái gì tôi?”
Bùi Thừa vẻ mặt mộng bức vô tội nói: “Tớ thật sự không làm gì cậu hết.”
“Tớ vì sao lại ở nhà cậu, còn, còn mặc cả áo ngủ.” Kỷ Thời Vũ mặt đỏ tía tai chất vấn.
“Vấn đề này tớ còn phải hỏi cậu đó, cậu vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở nhà tớ?” Bùi Thừa vô tội nói.
Nghe thế, Kỷ Thời Vũ cười lạnh: “Ha hả, chẳng lẽ là tôi tự mình chạy vào, sau đó ở nhà cậu tắm rửa một cái, lại mặc áo tắm của cậu, nằm trên giường cậu.”
“Ha hả, cậu cảm thấy có…..”
Ba “Khả năng sao” Kỷ Thời Vũ chưa nói ra khỏi miệng, cô đột nhiên nghẹn họng.
Bởi vì, trong đầu cô xuất hiện một đoạn ký ức có liên quan.
Cô cùng đám Trần Nhược Yên ăn nướng BBQ, cô uống một chút rượu, sau đó thuê xe về nhà, lúc ngồi trên xe taxi, men rượu trào lên làm cô choáng váng đầu óc.
Tài xế hỏi cô địa chỉ, trong đầu cô vọt ra hai cái địa chỉ, cô do dự giữa nhà cô và tiểu khu Quân Điều Hoa Đình, nhưng cuối cùng cô báo ra địa chỉ Quân Điều Hoa Đình.
Kỷ Thời Vũ ý thức được sự tình nghiêm trọng, nuốt một ngụm nước miếng không xác định hỏi: “Chẳng lẽ nơi này là Quân Điều Hoa Đình?”
Bùi Thừa gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Nhưng anh vẫn ngốc như cũ không hiểu chuyện gì.
Kỷ Thời Vũ: Xong!
Babi Q!*
* mình cũng không hiểu tác giả muốn nói gì nên để vậy luôn.