Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 23: Chương 23 :




Môn thi cuối là mà Tiếng Anh cũng đã thi xong, Kỷ Thời Vũ ra khỏi trường thi với vẻ mặt thoải mái.

Ngoài trường thi đông đảo người nhón chân chờ mong, phụ huynh chờ con cái nhà mình thi đại học.

Kỷ Thời Vũ trong chốc lát đã tìm được bố mẹ Kỷ đang tán gẫu với gia đình bên cạnh trong đám đông, còn có Kỷ Vân Thần đang cúi đầu chơi điện thoại?

Nghĩ lại cô cô cảm thấy không ngoài ý muốn.

Ngày quan trọng như vậy, Kỷ Vân Thần làm sao có thể vắng mặt được.

Kỷ Thời Vũ đi đến trước mặt hai người, vui vẻ kêu lên một tiếng: “Bố mẹ, con thi xong rồi.”

Kỷ Vân Thần nghe vậy thì ngẩng đầu, thấy ý cười vui vẻ trên mặt Kỷ Thời Vũ, biết cô hẳn là thi không tồi liền cười mở miệng hỏi: “Thi thế nào rồi?”

Ai ngờ anh vừa nói ra lời này, liền thu được đôi mắt mong chờ hình viên đạn của bố mẹ Kỷ.

Vẫn là mẹ Kỷ lên tiếng trước: “Tên tiểu tử con có phải cố ý không, em gái con mới thi xong liền hỏi con bé thi như thế nào.”

Kỷ Vân Thần nhìn mắt cha mẹ mà hơi sợ, lúng túng nói: “Đều đã thi xong rồi, không có ảnh hưởng gì mà.”

Thấy con trai còn tranh luận, bố mẹ Kỷ phóng đôi mắt hình viên đạn tới.

Kỷ Thời Vũ vội vàng cười giải vây nói: “Ha ha ha ha, bố mẹ, không có việc gì đâu, con cũng cảm thấy khá ổn.”

Bố mẹ Kỷ thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của Kỷ Thời Vũ, trên mặt cũng tươi cười thả lỏng.

“Cảm thấy khá ổn.” Mẹ Kỷ lặp lại lời nói Kỷ Thời Vũ rồi nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

“Trước giờ thành tích Tiểu Vu luôn ổn định, em lo lắng suông rồi.” Bố Kỷ cười nói.

Bố Kỷ lại nói: “Tiểu Vũ, con muốn ăn cái gì, ba ba hôm nay dắt con đi ăn một bữa tiệc thật lớn.”

Kỷ Thời Vũ nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: “Con muốn ăn thịt nướng.”

“Được, hôm nay ăn no căng bụng luôn.” Bố Kỷ cười nói lại với cô.

Một nhà bốn người, trên mặt mỗi người tươi cười tràn đầy hạnh phúc, làm cho người khác không đành lòng tới quấy rầy.

Bùi Thừa đứng cách đó không xa thấy một màn này, nguyên bản là muốn tiến lên gọi Kỷ Thời Vũ, nghĩ nghĩ tốt nhất không nên quấy rầy họ, nhìn theo một nhà bốn người lái xe rời đi, Bùi Thừa mới chui vào trong chiếc xe Bentley màu đen.

—-----

Hôm sau, ở nhà làm bạn với bố mẹ, Kỷ Thời Vũ so đáp án xong bắt đầu tiến hành tự tính điểm.

Cô cảm giác mình làm bài thi không có chỗ sai, thành tích các môn của cô chút vượt xa người thường.

Có thể là Trạng Nguyên tỉnh không thì khó mà nói, nhưng chắc chắn thuận lợi tiến vào đại học A.

Tự đánh giá xong, Kỷ Thời Vũ đem suy nghĩ đặt vào trong lòng.

Mặc kệ thế nào, xem ra trong nguyên tác lực học của cô đã thay đổi.

Thay đổi được điểm này sẽ như cơn bướm lần đầu chắp cánh, cũng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn cuối cùng lay động được nguyên tác.

Sau phần đánh giá, mọi người đối với thành tích thi đại học của mình có chút mong đợi.

Sau đó chỉ chờ có kết quả thành tích thi đại học, rồi ghi danh trường đại học.

Trong lúc này, lớp trưởng lớp 7 cùng với các cán bộ khác trong lớp thương lượng tổ chức một buổi tụ họp trước khi tốt nghiệp, chúc mừng mọi người tốt nghiệp cao trung, bước vào cuộc sống mới trong đại học.

Thời gian tụ họp là thứ Bảy, thứ Tư lớp trưởng thông báo trong nhóm lớp, toàn lớp bốn mươi mấy người, một người cũng không được thiếu, tất cả đều tham gia buổi tụ họp trước tốt nghiệp này.

Thật trùng hợp, chiều thứ Bảy lúc Kỷ Thời Vũ đi tham gia buổi tụ họp thì thấy học sinh lớp 1.

Lúc sau tìm hiểu, cô mới biết được, hóa ra học sinh lớp 1 cũng định ngày hôm nay tổ chức tiệc tốt nghiệp, nhà hàng tổ chức bữa tiệc cũng là nhà hàng này.

Nghe Trần Nhược Yên nói xong, Kỷ Thời Vũ không khỏi cảm thán một câu: “Thật trùng hợp, thời gian, địa điểm đều trùng nhau.”

Trần Nhược Yên cũng gật gù: “Đúng vậy, tới ghế lô cũng gần nhau.”

Chính thức tạm biệt cao tam, trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười nhẹ nhàng, không ít nam sinh nổi lên muốn uống bia.

Sau khi Kỷ Thời Vũ ăn xong, đi ra ngoài hít thở không khí.

Cô ghé vào lan can trên hành lang lầu một, lấy di động ra xoát bát quái để giải trí.

Lúc này phía sau vang lên một thanh âm, Kỷ Thời Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Chu Dụ.

Chu Dụ cười cùng cô chào hỏi, Kỷ Thời Vũ cũng lộ ra nụ cười mỉm nhợt nhạt: “Chu Dụ, thật trùng hợp.”

“Hôm nay các cậu cũng tới đây tụ họp?” Chu Dụ biết rõ còn cố hỏi.

Kỷ Thời Vũ gật đầu: “Lớp các cậu cũng làm hôm nay à?”

Chu Dụ chột dạ cười: “Đúng vậy lớp chúng tớ cũng làm hôm nay.”

Kỳ thật buổi tụ họp này thời gian và địa điểm đều do Chu Dụ đưa ra ý kiến.

Chu Dụ biết được lớp trưởng lớp 7 an bài buổi tụ họp tốt nghiệp vào thứ Bảy từ tên nhiều chuyện Lâm Hạo.

Làm huynh đệ lâu như vậy, tâm tư Bùi Thừa như nào cậu ấy cũng biết ít nhiều.

Bởi vậy, an bài hảo ý thỏa đáng cho huynh đệ, Chu Dụ dụ dỗ lớp trưởng lớp 1 Triệu Bằng tổ chức tiệc tốt nghiệp cùng thời gian, cùng địa điểm với lớp 7.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Chu Dụ đột nhiên nhắc tới chuyện Bùi Thừa xuất ngoại du học.

Nghe được lời này, Kỷ Thời Vũ quay đầu lại nhìn cậu ấy, sau đó thấp giọng lặp lại: “Xuất ngoại du học?”

Kiếp trước, Bùi Thừa hình như tốt nghiệp cao trung xong liền xuất ngoại du học.

Lấy hiểu biết của Kỷ Thời Vũ đối với gia đình Bùi Thừa, Bùi Thừa tuy rằng là người thừa kế Bùi thị nhưng lại không có nhiều tự do.

Giống việc tốt nghiệp xong liền xuất ngoại du học cũng là bị gia tộc cưỡng chế an bày, anh không có quyền lựa chọn.

Chu Dụ trộm nhìn vẻ mặt Kỷ Thời Vũ, vội vàng nói: “Đúng vậy, phỏng chừng 5 năm sau mới trở về.”

5 năm?

kiếp trước, anh xuất ngoại cũng là 5 năm.

Tuy rằng việc thi đại học này đã bị cô xoay chuyển, nhưng chuyện khác vẫn là đâu vào đấy mà dựa theo quỹ đạo được định sẵn diễn ra.

Kỷ Thời Vũ nhìn chằm chằm đường phố sau mười hai giờ, nghĩ đến xuất thần.

“Chu Dụ.”

Một thanh âm quen thuộc sau lưng hai người vang lên.

Kỷ Thời Vũ không cần quay đầu nhìn cũng thừa biết đó là Bùi Thừa.

Chu Dụ vừa thấy Bùi Thừa, vội viện cớ rời đi: “Lớp trưởng hình như có việc tìm tớ, tớ đi trước đây.”

Loại tiệc tốt nghiệp này, Bùi đại thiếu trước nay đều lười đến tham gia.

Anh lần này phá lệ tới, theo lời Chu Dụ nói “Tiệc tốt nghiệp của lớp 7 hình như cũng ở đây đấy, thời gian vừa vặn cũng là chiều thứ Bảy”.

Sau khi Chu Dụ rời đi, không khí giữa hai người không biết vì sao, tức khắc trở nên kỳ quái.

Hai người trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là Bùi Thừa mở miệng trước: “Cậu thi đại học thế nào rồi?”

“Cũng tốt đi.” Kỷ Thời Vũ trả lời: “Phát huy bình thường.”

Nói xong, Kỷ Thời Vũ thực tự nhiên mà hỏi lại: “Cậu thì sao?”

Lời này vừa nói ra, cô lập tức hối hận.

Với thành tích của Bùi Thừa, trừ phi Văn Khúc Tinh* nhập vào, bằng không tốt được chỗ nào chứ.

* Văn Khúc Tinh: Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian. Truyền thuyết kể rằng Tỉ Can, Phạm Trọng Yêm, Bao Chửng, Văn Thiên Tường đều là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm chuyển thế. Cũng không phải mỗi lần đều thông qua phương thức chuyển sinh để hạ phàm, có những lúc cũng trực tiếp giáng hạ, biến hóa thành hình tượng của những người bình thường. (Cre: tinhhoa.net)

Quả nhiên, Bùi Thừa trả lời: “Tớ cũng phát huy bình thường.”

Nghe anh nói, Kỷ Thời Vũ nhịn không được “Phụt” một tiếng rồi cười.

Lúc sau cười xong, cô vội giải thích: “Xin lỗi, không có ý gì đâu, chỉ là nhịn không được.”

Bùi Thừa thấy cô cười, khóe môi không nhịn được gợi lên.

“Nghỉ hè cậu có tính toán gì không?” Anh hỏi.

Kỷ Thời Vũ không sao cả mà bĩu môi: “Cũng không có tính toán gì, đợi anh tớ nghỉ, cùng anh ấy ra ngoài chơi.”

Hai người nói chuyện phiếm nói đông nói tây vài câu.

Kỷ Thời Vũ đột nhiên nhắc tới chuyện xuất ngoại của Bùi Thừa: “Nghe nói qua đoạn thời gian này cậu sẽ xuất ngoại du học?”

Cô vừa nói ra, không riêng Bùi Thừa sửng sốt, chính bản thân cô cũng giật mình.

Cô vì sao lại chủ động muốn nói tới chuyện này?

Bùi Thừa ra nước ngoài thì ra nước ngoài đi, cô có thể sống yên ổn 5 năm, sau đó chờ trước khi anh về nước cô liền đi khỏi thành phố A.

Như vậy không phải là có thể thoát ly khỏi kết cục của bạch nguyệt quang theo như nguyên tác sao?

Cuối cùng Kỷ Thời Vũ quy tội do ảnh hưởng nên buột miệng thốt ra.

Thật lâu sau Bùi Thừa mới nói: “Chu Dụ nói với cậu rồi à.”

Chuyện này anh chỉ nói với Chu Dụ.

Kỷ Thời Vũ gật gật đầu, nhẹ nhàng “ n” một tiếng.

Tiếp theo giữa hai người là một trận trầm mặc.

“Cậu có hy vọng tớ xuất ngoại không?” Bùi Thừa đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Kỷ Thời Vũ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó có chút khó chịu mà cười nói: “Vì cái gì lại hỏi như vậy, dù tớ có hy vọng hay không, vẫn không thể thay đổi được việc cậu phải xuất ngoại du học.”

Nói xong, cô phát hiện giống như có chỗ nào không đúng, vốn dĩ cô muốn biểu đạt chính là mặc kệ cô có muốn hay không, đều không thể dễ dàng thay đổi sự thật Bùi Thừa xuất ngoại du học, bởi vì đây là hướng đi của cốt truyện.

Nhưng lời này lại rất dễ làm Bùi Thừa hiểu lầm, cảm giác như ý nguyện của cô đối với Bùi Thừa rất quan trọng.

Quả nhiên là vậy, Bùi Thừa nói: “Nếu cậu không muốn tớ đi, tớ liền không đi.”

Kỷ Thời Vũ: “......”

Vì sao sự tình lại phát triển theo hướng này vậy?

“Ý tớ không phải như vậy, ý tớ là….”

Nói đoạn có bất đắc dĩ thở dài, việc này đúng là không thể giải thích được.

Bùi Thừa lại nhìn cô, biểu tình kia như muốn nói: Vậy ý cậu là gì?

“Ý tớ là nếu cậu không ra nước ngoài, cùng tớ không có quan hệ gì.” Cô nói ra những lời này trong tình thế cấp bách.

Bùi Thừa sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Bùi Thừa, Kỷ Thời Vũ chính mình cũng ngạc nhiên, thực hiển nhiên, cô nói lời tổn thương anh.

Cô bực bội gãi gãi tóc, giải thích: “Thật ra tớ không có ý này.”

Bùi Thừa rũ mắt, hàng lông mi dài rậm che khuất cảm xúc trong mắt anh.

Nhưng Kỷ Thời Vũ có thể cảm giác được khí áp quanh thân anh rất thấp.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Thời Vũ thấy Bùi Thừa như vậy, hoặc là nói, trước nay cô không hề nghĩ tới Bùi Thừa sẽ có một mặt như vậy— cảm thấy yếu ớt đáng thương hề hề.

Kiếp trước, trong ấn tượng của cô, anh bá đạo cố chấp, nói một không nói hai. Ở giai đoạn cuối cốt truyện Bùi thị xảy ra nguy cơ trọng đại, anh lấy thủ đoạn xoay chuyển cục diện, cứu lại toàn bộ tập đoàn Bùi thị.

Như vậy có thể giải thích, biến hóa của anh là do 5 năm xuất ngoại kia.

Trong 5 năm này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó đủ để thay đổi con người anh, mới có thể biến anh từ một thiếu niên biến thành người thừa kế hành sự quả quyết của Bùi thị.

Rõ ràng những chuyện sẽ xảy ra đó không phải chuyện vui vẻ gì.

Hai người nói chuyện phiếm tới đây, xem như không thể nói được nữa.

Đúng lúc này Trần Nhược Yên chạy tới tìm Kỷ Thời Vũ, nói bữa tiệc sắp kết thúc lớp trưởng chuẩn bị an bài đi nơi khác chơi, đi ca hát.

Kỷ Thời Vũ cảm thấy chính mình ở lại đây cũng không biết nói cái gì với Bùi Thừa, nên lên tiếng rời đi.

Khoảng nửa giờ sau, toàn thể học sinh lớp 7 lục tục đi đến KTV ca hát nơi lớp trưởng an bài.

Kỷ Thời Vũ để ý có vẻ như lớp 1 cũng đi đến đó.

Cô nhìn lướt qua đám người, vẫn chưa thấy Bùi Thừa đến.

Cô tưởng người lớp 1 không tới đủ.

Các cô đi vào hai cái ghế lô lớn lớp trưởng an bài.

Một cái ghế lô hai mươi mấy người ngồi, vô luận là đứng hay ngồi đều có chút chen chúc.

Trần Nhược Yên thật vất vả mới cướp được microphone, đưa cho Kỷ Thời Vũ, nhưng Kỷ Thời Vũ lại lắc đầu cự tuyệt, sau đó ra khỏi ghế lô nói muốn đi WC.

Giây phút này, tâm trí cô không đặt trong việc ca hát.

Trong đầu cô giờ chỉ nhớ tới bộ dáng đáng thương hề hề của Bùi Thừa.

Đầu óc cô miên man suy nghĩ rất nhiều, tất cả đều suy nghĩ về Bùi Thừa.

Có bộ dạng cường thế của anh trong kiếp trước khi nói chuyện với cô, có bộ dáng của đời này khi anh nói cười cùng cô.

…………..

Cô đi ra khỏi ghế lô vừa vặn nhìn thấy Chu Dụ từ cửa vào.

Cô chỉ thấy Chu Dụ nhưng không thấy bóng dáng Bùi Thừa đâu.

Vì thế cô nhịn không được lên tiếng gọi Chu Dụ lại: “Chu Dụ, Bùi Thừa đâu?”

“Thừa ca cậu ấy có việc không tới.” Chu Dụ trả lời.

Chu Dụ chuẩn bị rời đi, Kỷ Thời Vũ lên tiếng gọi cậu ấy lại.

“Chu Dụ, cậu có thời gian không? Tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Chu Dụ nhìn cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người ra khỏi KTV.