Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 22: Chương 22 :




Hai người bước xuống cầu thang hướng sân thể dục mà đi đến.

Chu Dụ nhịn không được hỏi: “Thừa ca, anh gần đây làm sao vậy?”

Bùi Thừa quay đầu nhìn cậu ấy, có chút không thể hiểu được.

Chu Dụ nghĩ nghĩ, vẫn không sợ chết mà bát quái: “Dạo này không thấy anh đi tìm bạn cùng bàn cũ của anh nha.”

Nghe vậy, Bùi Thừa lạnh lùng liếc cậu một cái: “Chuyện của lão tử còn cần cậu quản?”

Chu Dụ vội vàng phủ nhận “Không không không”.

—---

Khó có khi được học một tiết thể dục, đám học sinh hưng phấn dị thường.

Thầy giáo thể dục Lưu Khôn mang theo bọn hẹ chạy vòng quanh sân thể dục mười phút xong liền cho cho bọn họ hoạt động tự do, học sinh nghe vậy thì hoan hô một trận. Đại bộ phận nam sinh đều chạy về phía sân bóng rổ chơi bóng, nữ sinh thì đến quầy hàng bán quà vặt mua nước.

Kỷ Thời Vũ bị Trần Nhược Yên kéo đi mua trà sữa.

Hai người mỗi người bưng một ly nước chanh từ tiệm trà sữa đi ra, sau đó đi tới hướng bóng cây.

Kỷ Thời Vũ đang chuẩn bị ngồi xuống tảng đá dưới bóng cây, thoáng nhìn thấy cách đó không xa, Bùi Thừa cũng đang tránh nắng dưới bóng cây.

Lúc này trong đầu Kỷ Thời Vũ nảy ra một ý tưởng.

Tính đến nay Bùi Thừa đã một tháng rồi không đến tìm cô, chuyện này cũng thật lạ.

Cho dù thời điểm ở trên đường có gặp nhau, Bùi Thừa cũng cách một đám người nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi về hướng khác.

Lúc ban đầu Kỷ Thời Vũ không để ý lắm, sau đó cô phát hiện Bùi Thừa mỗi lần gặp cô đều làm như thế, trong lòng cô liền chú ý đến.

Không thể không nói, cái cảm giác này rất hụt hẫng.

Thời điểm cô nhìn thoáng qua Bùi Thừa, ánh mắt Bùi Thừa cũng vừa lúc liếc nhìn cô.

Chờ lúc cô nhìn Bùi Thừa, anh liền dời mắt đi chỗ khác, quay đầu nhìn về phía sân bóng rổ.

Thấy phản ứng này của Bùi Thừa, trong lòng Kỷ Thời Vũ có chút hụt hẫng, dần dần lên men, bành trướng hơn.

Anh đây là có ý gì, cố ý trốn tránh cô sao?

Sau đó Kỷ Thời Vũ quay đầu đối Trần Nhược Yên nói: “Nhược Yên, tớ đi tìm một người, quay trở lại ngay.”

Trần Nhược Yên nhìn di động chằm chằm, chữ “Được” còn chưa vang lên, vừa nhấc đầu đã thấy Kỷ Thời Vũ đi lên phía trước rồi.

Trần Nhược Yên nhìn theo phương hướng Kỷ Thời Vũ đi, thấy được Bùi Thừa đứng dưới bóng cây.

Tức khắc cô nàng cảm thấy nghi hoặc, nghĩ thầm, Thời Vũ không phải rất chán ghét Bùi Thừa sao?

Lúc Kỷ Thời Vũ đi về hướng này, Bùi Thừa kỳ thật đã thấy cô, lúc ấy trái tim anh nhịn không được căng thẳng, sau lại trái tim đập thình thịch.

Cô đi tới hướng của anh, là lại đây tìm anh sao?

Thẳng đến khi Kỷ Thời Vũ kêu lên tên của anh “Bùi Thừa”, tim anh đập càng nhanh hơn, như nổi trống trong lòng.

Bùi Thừa quay đầu, cố diễn vẻ bình tĩnh, biểu tình cơ hồ không hề biến hóa: “Hello, các cậu cũng học thể dục sao?”

Kỷ Thời Vũ “ n” một tiếng, sau đó không nhịn được cúi đầu hút một ngụm nước chanh trong tay.

Giờ phút này, trong lòng cô có chút không thể hiểu được.

Mới vừa rồi cô không biết mình bị làm sao, như là bị ngốc, không nhịn được đi đến đây.

Chờ cô kêu tên của Bùi Thừa xong, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Cô đi tới kêu anh là chuẩn bị làm gì đây?

Hỏi anh trong khoảng thời gian này vì sao không tìm cô? Hay vẫn là hỏi anh có phải trốn tránh cô hay không?

?????

Quả thực không thể hiểu được a!

Bùi Thừa thấy Kỷ Thời Vũ “ n” xong lại không nói, liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Tìm tớ có chuyện gì?”

Kỷ Thời Vũ có chút quẫn bách mà cắn cắn môi dưới, nói: “Cũng không có chuyện gì.”

Bùi Thừa không nói chuyện.

Bùi Thừa không nói lời nào, một cổ không tài nào hiểu được của lúc nãy xuất hiện trong người Kỷ Thời Vũ.

Bên ngoài không hiểu được, trong lòng cô còn dâng lên một cổ tức giận ko nói nên lời.

Thực làm người bực bội mà.

Vì thế Kỷ Thời Vũ nóng nảy, ngay cả khi nói chuyện thanh âm cũng đề cao lên không ít: “Làm sao, bạn học gặp nhau chào hỏi cũng không được à?”

Bùi Thừa giương mắt nhìn cô, chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi to đùng.

Kỷ Thời Vũ còn tiếp tục muốn nói cái gì đó, lúc này trong đầu cô đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo của máy móc: [Cảnh cáo OOC! Cảnh cáo OOC!]

Kỷ Thời Vũ cạn lời mà trợn trắng mắt, ở trong lòng chửi rủa: Cảnh cáo OOC, cảnh cáo OOC, ngoại trừ câu này ra hệ thống nhà ngươi có còn điểm gì khác không.

Bên này cô vừa chửi xong, trong đầu thế nhưng lại lần nữa vang lên tiếng máy móc: [Ký chủ, bạch nguyệt quang nhu nhược không thể nói chuyện với nam chủ hùng hổ dọa người như vậy được nha~~.]

Không có biện pháp, vì duy trì nhân thiết Kỷ Thời Vũ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nở ra một nụ cười.

“Ha ha ha ha, nói giỡn với cậu thôi, không nên tưởng là thật.”

Kỷ Thời Vũ cười ha ha lên, tiếng cười này một chút cũng nhìn không ra vui vẻ.

“Cái kia, tớ nhìn thấy cậu đứng một mình ở đây nên tới chào hỏi.” Kỷ Thời Vũ ngữ khí ôn nhu nói.

“Bạn học Bùi, cậu không trách tớ quấy rầy cậu chứ?” Nói, Kỷ Thời Vũ ủy khuất mà gục đầu xuống.

Kỷ Thời Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, làm Bùi Thừa không hiểu mô tê gì.

Anh lại nhớ đến, loại tình huống này anh không phải lần đầu tiên gặp được, Kỷ Thời Vũ lúc trước đột nhiên có vài lần biến đổi trạng thái, có thể nói là so với hiện tại khoa trương hơn nhiều.

Tưởng tượng như vậy, anh thực mau liền tiếp nhận tình huống trước mắt.

“Không có đâu.” Anh nói.

Kỷ Thời Vũ không nói chuyện, giờ này phút này trong lòng cô thập phần hối hận. Cô không nên động kinh đi tìm Bùi Thừa.

Đúng thật là gặp ma mà!

Cô vừa rồi như đồ si ngốc lại tới đây tìm Bùi Thừa?

Kỷ Thời Vũ vì biện hộ cho bản thân mà tìm lý do hợp lý.

Chẳng lẽ cô bị nguyên tác ảnh hưởng?

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Kỷ Thời Vũ lập tức khẳng định.

Nhất định là như vậy, thiết lập của cô là bạch nguyệt quang của nam chủ, mà lần này hơn một tháng hai người chưa có giao thoa với nhau.

Chuyện này đương nhiên không phù hợp với giả thiết của nguyên tác.

Cho nên do nguyên tác ảnh hưởng cô.

Kỷ Thời Vũ suy tư gì đó, một lý do như vậy tựa hồ bị cô nói đến hợp tình hợp lý.

Nghĩ vậy cô nhịn không được nhớ đến kết cục của bạch nguyệt quang trong nguyên tác.

……..

Bùi Thừa ngơ ngác không biết Kỷ Thời Vũ suy nghĩ linh tinh.

Về phía anh, anh nói câu “Không có đâu”, Kỷ Thời Vũ vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Bùi Thừa cho rằng cô không cao hứng, liền chủ động mở miệng: “Kỳ thi thử cậu thi không tồi chứ, trên bảng xếp hạng thành tích lại cao lên vài bậc.”

Nghe được Bùi Thừa khen cô thành tích tiến bộ, Kỷ Thời Vũ mang suy nghĩ rút về, cũng tự hào gật gật đầu: “ n, xếp thứ ba toàn khối. Đều là thành quả của tháng này chăm chỉ xoát đề, thầy Tôn nói cứ bảo trì thành tích này, ổn định tiến vào đại học A.”

Thời điểm Kỷ Thời Vũ nói về thành tích và đại học A, cặp mắt hồ ly xinh đẹp kia sáng lên.

Bùi Thừa nhớ tới chính mình, nhất thời tự biết xấu hổ.

“Chúc mừng nha.” Anh trầm mặc hồi lâu, phun ra được mấy chữ này.

Kỷ Thời Vũ giương mắt nhìn anh nói: “Hiện tại chúc mừng có hơi sớm, chờ tớ thi đậu đại học A lại chúc mừng tớ.”

Bùi Thừa nhìn cô, khóe môi gợi lên: “Được, chờ cậu thi đậu đại học A lại chúc mừng cậu.”

[Đến lúc đó đưa cậu một phần quà tốt nghiệp.]

Nửa câu nói này anh chưa nói ra khỏi miệng.

Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, Kỷ Thời Vũ nghe được Trần Nhược Yên đứng cách đó không xa gọi cô, cô cùng Bùi Thừa nói lời tạm biệt, liền rời đi.

—------

Trong tiết học thể dục không biết vì sao lại đi tìm Bùi Thừa, làm Kỷ Thời Vũ càng thêm kiên định thay đổi kết cục lúc đầu, rời xa Bùi Thừa.

Vì thế một tháng sau, cho dù là cô từ trong đám người xa xa thấy Bùi Thừa, cũng cho là không nhìn thấy.

Có đổi khi Bùi Thừa ở trong đám đông thấy cô, muốn cùng cô chào hỏi, cô sẽ sớm tránh đi, vội lôi kéo Trần Nhược Yên đi về hướng khác.

Bùi Thừa thấy phản ứng của Kỷ Thời Vũ, biểu tình cứng đờ.

Anh rõ ràng có thể cảm giác được Kỷ Thời Vũ đang trốn tránh anh, tựa như lúc trước anh cố tình tránh đi cô.

Tuy rằng không biết vì cái gì Kỷ Thời Vũ đột nhiên nhiên trốn tránh anh, nhưng anh không có tiến lên hỏi nguyên nhân.

Còn có hai mươi mấy ngày nữa là thi đại học, anh còn phải chờ thêm.

—----

Đảo mắt đã đến tháng 6, kỳ thi đại học kéo đến.

Ngày mai chính là ngày thi đại học, tâm tình Kỷ Thời Vũ khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Cô sẽ nhớ đến lực ảnh hưởng của nguyên tác đối với cô, cô ở kiếp trước, bởi vì rất nhiều nhân tố mà thi đại học thất bại.

Nguyên bản thành tích của cô rất ưu dị, nhưng điểm thi đại học của cô khó khăn lắm mới qua điểm chuẩn vài điểm.

Chuyển trường đến Hưng Hoa, thành tích của cô truy rằng không vào được đại học A, lại cũng không ngừng thi vào một trường bình thường có điểm đầu vào bằng điểm chuẩn.

Lúc này đây cô rất sợ, cô chịu ảnh hưởng của nguyên tác, tái xuất hiện tình huống đặc thù nào đó, lại một lần nữa thi đại học thất bại.

Vào thời điểm cô đang lo lắng bất an sửa đề thi, di động vang lên.

Là Kỷ Vân Thần gọi video tới cho cô, Kỷ Thời Vũ cầm lấy di động nhấn nút nghe máy.

Đầu bên kia Kỷ Vân Thần vừa ăn cơm trưa xong với bạn cùng phòng, Kỷ Vân Thần một tay ôm sách vở, một tay cầm điện thoại di động vui vẻ chào hỏi với cô.

“Ngày mai là thi đại học, tới, học trưởng trước tiên giới thiệu cho em hoàn cảnh trường học của chúng ta.” Nói xong Kỷ Vân Thần bắt đầu giới thiệu.

Anh chỉ vào kiến trúc ba tầng ở sau lưng nói: “Đây là nhà ăn trong trường học tương lai của em.”

Nghe thế Kỷ Thời Vũ không nhịn được bật cười, mây đen trên mặt tức bay mất.

Kỷ Thời Vũ có bao nhiêu mong muốn thi vào đại học A, Kỷ Vân Thần đương nhiên biết đến.

Kỷ Vân Thần Thần năm đó không thi đại học, mà là được cử thẳng đi học ở đại học A.

Năm đó anh không có lo âu trước kỳ thi, nhưng em gái anh ấy thì khác.

Cho nên anh gọi video riêng cho Kỷ Thời Vũ làm giảm bớt khẩn trương của cô.

Kỷ Vân Thần chưa kịp giới thiệu khu dạy học bên kia, màn hình di động đột nhiên có một người chen vào, kinh ngạc cảm thán nói: “Kỷ Vân Thần, em gái cậu đẹp thật nha.”

Da thịt nam sinh màu lúa mạch khỏe mạnh, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, không giống Bùi Thừa, màu da của anh trắng bệch.

???

Vì cái gì cô sẽ so sánh nam sinh này với Bùi Thừa?

Kỷ Thời Vũ còn không kịp suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của nam sinh khi nãy.

“Kỷ Vân Thần, học muội tương lai có bạn trai chưa?”

Nam sinh vừa dứt lời, hình ảnh trên di động bắt đầu kịch liệt đung đưa lên xuống.

Theo sau là Kỷ Vân Thần chửi ầm lên: “Con bò kia cậu cút đi cho tớ, em gái tớ là người mà cậu có thể nhớ thương sao?”

Hình ảnh đong đưa, Kỷ Thời Vũ thấy Kỷ Vân Thần nhấc chân hung hăng đạp nam sinh kia một cước, bất quá thân thể nam sinh linh hoạt né tránh.

Kỷ Thời Vũ giơ tay ngắt video trên điện thoại, khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt.

Lúc này, giao diện trò chuyện phát tới hai tin nhắn.

Cô click mở ra thì thấy Bùi Thừa phát tin tới.

—-- Ngày mai thi đại học rồi, thi tốt nha!

—-- Tớ còn chờ chúc mừng cậu đấy.

Kỷ Thời Vũ nhìn tin nhắn, khóe miệng gợi lên, sau đó mở giao diện trò chuyện trả lời tin nhắn.

—-- n, tớ biết rồi.

—-- Cảm ơn.

Kỷ Thời Vũ nhìn chằm chằm vào giao diện trên di động trong chốc lát, Bùi Thừa cũng không có tiếp tục phát tin nhắn cho cô.

Cô không để ý, khóa màn hình di động rồi đặt sang một bên.

Cô chuẩn bị thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem lại bài.

Mẹ Kỷ cẩn thận gõ của phòng, trên tay còn bưng đĩa dưa hấu cô thích.

Mẹ Kỷ thực tri kỷ mà cắt nhỏ miếng dưa hấu, trên dưa hấu cắm nĩa ăn trái cây.

Cô buông đề thi trong tay xuống, cầm lấy nĩa ăn trái cây gắm một miếng dưa hấu đưa vào trong miệng, dưa hấu ngon ngọt mọng nước.

Nước dưa hấu ngọt thanh theo yết hầu chảy xuống, đem tâm tình lo âu của cô trôi đi không ít.

Trong lúc Kỷ Thời Vũ ăn dưa hấu, mẹ Kỷ đi tới cặp sách của cô kiểm tra giấy tờ tùy thân, dụng cụ thi.

Bà một bên kiểm tra một bên nhắc nhở cô, mấy thứ này không được làm rơi hoặc bỏ quên.

Mẹ Kỷ kiểm tra xong, xác định không có sai sót gì mới yên tâm rời đi.

Mẹ Kỷ rời đi không bao lâu, di động Kỷ Thời Vũ lại phát ra một tin nhắn.

Là Đái Tĩnh phát tới: [Thời Vũ, ngày mai thi đại học cố lên nha!]

Kỷ Thời Vũ thấy mọi người chúc cô thi tốt, lo âu đè ở trong lòng hoàn toàn tiêu tán.

Sáng sớm hôm sau, bố mẹ Kỷ lái xe đưa cô tới trường thi.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Thời Vũ: Rõ ràng là tôi muốn tránh cậu ta, tôi vì cái gì còn muốn chủ động đi tìm cậu ta, nhất định là bị nguyên tác! Ảnh! Hưởng!

Nguyên tác os: Không có, không phải tôi -_-