Kỳ nghỉ Thanh Minh kết thúc, Kỷ Thời Vũ về trường học chưa được mấy ngày, từng ở cửa trường học ngẫu nhiên gặp được mẹ của Hoàng Mộng Tuyết- Đái Tĩnh.
Khi đó vừa mới tan học cô ra cổng trường, chuẩn bị đi ăn cơm chiều.
Đái Tĩnh chủ động hướng cô chào hỏi: “Kỷ, bạn học Kỷ.”
Kỷ Thời Vũ quay đầu nhìn lại, thấy là Đái Tĩnh trong lòng hơi sửng sốt.
“Chào ngài.” Kỷ Thời Vũ lễ phép chào hỏi.
Đái Tĩnh cho rằng Kỷ Thời Vũ không nhớ bà, liền mỉm cười tự giới thiệu: “Bạn học Kỷ, cháu còn nhớ rõ dì không? Dì là mẹ của Hoàng Mộng Tuyết.”
Kỷ Thời Vũ gật gật đầu: “Dì, chào ngài.”
Xem bộ dáng này của bà ấy, có vẻ là canh giữ ở cổng trường đợi cô ra.
Bà ấy tìm cô có thể là chuyện gì đây.
“Mới vừa tan học, bạn học Kỷ, cháu tính đi ăn cơm sao?” Đái Tĩnh cười hỏi, trên mặt là nụ cười tràn đầy sự ôn nhu.
Kỷ Thời Vũ gật đầu, Đái Tĩnh lại cười, đang chuẩn bị lấy lý do gì đó mời Kỷ Thời Vũ ăn cơm, lúc này sau lưng hai người phát ra một âm thanh.
“Mẹ, mẹ sao lại ở đây?” Người nói chuyện là Hoàng Mộng Tuyết.
Đái Tĩnh quay đầu nhìn Hoàng Mộng Tuyết, trong ánh mắt lộ ra chút xấu hổ.
Sau khi chuông tan học vang lên, Hoàng Mộng Tuyết cùng Vương Giai gấp gáp không chờ nổi mà đi ra trường học ăn cơm chiều, hai người đang thương lượng ăn cái gì, vừa nhấc đầu liền thấy Kỷ Thời Vũ đang nói chuyện với Đái Tĩnh.
Thấy một màn như vậy sắc mặt cô ta trắng không còn giọt máu, trong đầu nhảy ra lý do đầu tiên là Đái Tĩnh đến tìm Kỷ Thời Vũ làm gì, không phải bà ta xác nhận được Kỷ Thời Vũ là con gái thất lạc nhiều năm của bà ta chứ?
Cô ta chợt phủ nhận, gần đây cô ta quan sát thấy Hoàng Văn Hoa cùng Đái Tĩnh không có gì bất thường.
Nếu hai người biết Kỷ Thời Vũ là con gái thất lạc nhiều năm của họ, tuyệt đối không phải là phản ứng như bây giờ.
Bà ấy chắc chắn không thể không phát hiện.
Có lẽ nội tâm của Đái Tĩnh đang ngờ vực, cho nên mượn cơ hội tiếp cận Kỷ Thời Vũ, muốn tìm hiểu cô ta?
Hoàng Mộng Tuyết cảm thấy khả năng này rất lớn.
Vì thế Hoàng Mộng Tuyết mở miệng gọi Đái Tĩnh lại.
Đái Tĩnh bị gọi lại đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Mộng Tuyết, cuối cùng con cũng tan học rồi, mẹ ở đây chờ con đã lâu.”
Hoàng Mộng Tuyết nhìn bà ấy, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, người tìm con có chuyện gì?”
Đái Tĩnh liền đem Hoàng Mộng Tuyết kéo qua một bên, dặn dò vài câu về chuyện học tập của cô ta.
Nghe được lời dặn dò của Đái Tĩnh, trên mặt Hoàng Mộng Tuyết lộ ra vài phần khó hiểu.
Mẹ đứng ở cổng trường chờ cô ta, chỉ vì chuyện này?
Đái Tĩnh nói xong, cũng nhận ra lời mình nói có chút gượng gạo, liền giải thích: “Hôm nay mẹ cùng vài người bạn đi dạo phố, vừa hay đi qua đây, thấy cũng gần tới thời gian tan học nên đứng ở cổng trường đợi con.”
Giải thích như vậy, có vẻ hợp lý hơn nhiều.
Đái Tĩnh nói chuyện với Hoàng Mộng Tuyết xong, ngẩng đầu lên phát hiện Kỷ Thời Vũ đã đi rồi.
Vậy bà ấy chỉ có thể đợi đến cơ hội lần sau.
“Mộng Tuyết con mau cùng bạn học đi ăn cơm đi, mẹ còn có việc vê nhà trước.” Đái Tĩnh nói.
Sau khi Đái Tĩnh rời đi, vẻ mặt Hoàng Mộng Tuyết như có tâm sự nặng nề.
Vương Giai cũng nhìn ra bộ dáng thất thần của cô ta, thuận miệng hỏi: “Dì tìm cậu nói chuyện gì mà mặt cậu u sầu như này?”
Hoàng Mộng Tuyết nhìn về phía Vương Giai, bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khổ sở.
Vương Giai thấy biểu tình của cô ta, thở dài một hơi: “Trong khoảng thời gian này cậu thật kỳ quái.”
Vương Giai nói ra lời này không phải không có lý, Hoàng Mộng Tuyết trong khoảng thời gian này thật sự rất kỳ quái.
Nguyên bản hai người bọn họ thương lượng một đống kế hoạch đối phó Kỷ Thời Vũ, có mấy kế hoạch có tính thực thi rất cao, nhưng Hoàng Mộng Tuyết đột nhiên nổi điên cái gì nói trước mắt không thể làm.
Ban đầu Vương Giai cũng hỏi cô ta nguyên nhân vì sao, Hoàng Mộng Tuyết lại hàm hàm hồ hồ nói không rõ ràng.
Sau đó chính là trạng thái của Hoàng Mộng Tuyết trong khoảng thời gian này có chút trầm thấp, cả người như bao phủ một tầng sương mù cùng với cô ta của trước kia như hai người khác nhau.
Thấy Vương Giai thở dài, Hoàng Mộng Tuyết cũng thở dài theo.
“Chuyện trả thù trước mắt còn chưa có làm đâu.” Vương Giai không kiên nhẫn mà nói.
“Về sau rồi nói.” Hoàng Mộng Tuyết nói.
Hiện tại cô ta sợ nhất chính là dính dáng đến Kỷ Thời Vũ, nếu lại bị mời phụ huỳnh như lần trước chẳng phải là cho Đái Tĩnh có cơ hội tiếp xúc với Kỷ Thời Vũ sao?
Không được, không được.
“Cùng cậu làm bạn lâu như vậy cũng không có thấy thời điểm cậu sống nghẹn khuất như này, cậu có còn là Hoàng Mộng Tuyết mà tớ biết không? Hoàng Mộng Tuyết dám yêu dám hận, có thù tất báo của tớ đâu?” Vương Giai bất mãn nói.
Hoàng Mộng Tuyết lại đổi đề tài: “Đi, cơm chiều muốn ăn cái gì, tớ mời cậu.”
Nói đoạn, cô ta còn nhìn đồng hồ: “Không chạy nhanh đi ăn gần vài tiết tự học buổi tối rồi.”
—-------
Chờ Đái Tĩnh tìm đến Kỷ Thời Vũ lần nữa đã là một tuần sau.
Một tuần sau Đái Tĩnh gặp lại Kỷ Thời Vũ vẻ mặt cùng tâm trạng so với lần trước khác nhau rất nhiều.
Giây phút bà ấy nhìn Kỷ Thời Vũ, hốc mắt rưng rưng mấy giọt lệ vì kích động.
Mấy ngày hôm trước Đái Tĩnh nhận được tin chính xác từ thám tử tư, Kỷ Thời Vũ tám chín phần là con gái thất lạc nhiều năm của bà.
Giờ phút này Đái Tĩnh nhìn Kỷ Thời Vũ với biểu tình phức tạp.
Kỷ Thời Vũ thấy biểu hiện của Đái Tĩnh cũng minh bạch được chuyện gì.
“Dì, người tìm cháu?” Kỷ Thời Vũ bình tĩnh hỏi.
Đái Tĩnh ra sức gật gật đầu nói: “Dì có chuyện rất quan trọng muốn tìm cháu, có thể ra ngoài uống một ly nước rồi nói không?”
Trong ánh mắt Đái Tĩnh hiện ra sự bức thiết mãnh liệt, thế cho nên Kỷ Thời Vũ không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của bà.
Vì thế cô gât đầu: “Được.”
Đái Tĩnh mang cô vào một tiệm trà sữa yên tĩnh.
“Muốn uống cái gì?” Đái Tĩnh chờ mong hỏi.
Kỷ Thời Vũ tùy tiện chọn một ly trà hoa quả.
Hai người tìm đến một góc an tĩnh, sau khi ngồi xuống Kỷ Thời Vũ bình tĩnh mà mở miệng hỏi: “Dì, dì tìm cháu có chuyện gì?”
Đái Tĩnh nhìn Kỷ Thời Vũ, căn bản muốn nói ra rất nhiều lời muốn nói, đột nhiên nghẹn lại tại yết hầu nói không nói ra được.
Bởi vì bà bắt đầu suy xét cảm thụ của Kỷ Thời Vũ, chỉ còn hơn một tháng nữa cô phải thi đại học, nếu đột nhiên nói ra cô không phải con gái ruột Kỷ gia, mà là con gái ruột của bà.
Bất thình lình xảy ra biến động, có thể hay không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, ảnh hưởng việc thi cử của cô.
Về điểm này Đái Tĩnh không thể không suy xét.
Cuối cùng, Đái Tĩnh quyết định để việc này sau khi thi Kỷ Thời Vũ thi đại học xong hẵng nói.
“Bạn học Kỷ, gần đây Mộng Tuyết có còn khi dễ, bắt nạt cháu không?” Đái Tĩnh mỉm cười hỏi.
Nghe Đái Tĩnh hỏi, Kỷ Thời Vũ hơi ngẩn ra, lộ ra biểu tình nằm ngoài dự đoán.
Vừa rồi nhìn xem vẻ mặt của Đái Tĩnh, Kỷ Thời Vũ trong nháy mắt hiểu rõ. Về thân thế của cô, Đái Tĩnh rõ ràng là từ đâu biết được tin tức mấu chốt gì, đến nỗi cơ hồ xác định được cô là con gái thất lạc nhiều năm của bà ấy.
Biểu tình vừa rồi của Đái Tĩnh giống như giây tiếp theo phải đem chuyện này nói ra, nhưng không biết bởi vì cái gì đột nhiên làm bà đổi ý không nói nữa.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kỷ Thời Vũ đó là cốt truyện của nguyên tác quá mức cường đại.
Căn cứ vào cốt truyện trong nguyên tác, cô cùng cha mẹ ruột nhận lại nhau phát sinh sau khi thi đại học xong được một tháng.
Mà hiện tại vì cốt truyện thay đổi, trước tiên Đái Tĩnh phát hiện cô là con gái thân sinh của bà.
Nhưng là sự kiện tương nhận người thân không có xảy ra trước.
Bởi vậy không khỏi làm Kỷ Thời Vũ nhớ tới kết cục của chính mình.
Cốt truyện trong nguyên tác cường đại như thế, vậy kết cục của cô có phải hay không giống như kiếp trước?
Kỷ Thời Vũ nghĩ đến xuất thần, Đái Tĩnh hỏi xong được một lúc lâu mà cô vẫn lâu chưa có mở miệng trả lời, mà nhìn chằm chằm vào trong không khí xa xăm phát ngốc.
Đái Tĩnh lại mỉm cười gọi cô hai tiếng: “Bạn học Kỷ, bạn học Kỷ.”
Kỷ Thời Vũ phản ứng lại, sau đó hỏi: “Dì, hôm nay dì tìm cháu tới đây là muốn nói chuyện này sao? Bởi vì ngài vừa mới nói với cháu có chuyện rất quan trọng cần tìm cháu nói.”
Đái Tĩnh chần chờ “A” một tiếng, nhất thời không nghĩ ra phải giải thích thế nào.
“Cái này,” Đái Tĩnh ấp úng một hồi, mặt lộ ra vẻ xấu hổ nói: “Chính là chuyện này.”
“Không có chuyện gì khác sao?” Kỷ Thời Vũ như là muốn tìm thấy sự thay đổi khác thường của bà, lại lần nữa hướng Đái Tĩnh xác nhận.
Đái Tĩnh hiểu sai ý tứ của Kỷ Thời Vũ, cho rằng Kỷ Thời Vũ không cao hứng vì việc nhỏ này mà chậm trễ việc học của cô.
“Bạn học Kỷ, thật ngượng ngùng, hiện tại nhiệm vụ học tập của cháu hẳn là rất nặng đi, dì còn vì việc nhỏ này mà chậm trễ thời gian học của cháu, thật xin lỗi.” Đái Tĩnh tạ lỗi nói.
Nhìn Đái Tĩnh mặt tràn đầy vẻ xin lỗi, Kỷ Thời Vũ vội vàng giải thích: “Dì, cháu không có ý này, ý cháu là….”
Kỷ Thời Vũ muốn nói lại thôi.
Cô nghĩ ngợi một hồi vẫn là không nói ra khỏi miệng, nếu cô nói cũng chỉ làm Đái Tĩnh sẽ cảm thấy kinh ngạc cùng kỳ quái.
Vấn đề kế tiếp xuất hiện cũng sẽ thật phiền toái.
Còn nữa, nếu thời gian “Tương nhận sự kiện” được chú định sẵn không có biện pháp thay đổi, hiện tại dù cô có làm gì phỏng chừng là phí công vô ích.
Cuối cùng Kỷ Thời Vũ từ bỏ, mỉm cười lắc đầu: “Không có gì.”
Hai người ở tiệm trà sữa hàn huyên vài câu, đến cuối Kỷ Thời Vũ lấy cớ còn phải học tập mà rời đi.
Thời gian sau này Đái Tĩnh sợ chính mình thường xuyên tìm Kỷ Thời Vũ sẽ khiến cô hoài nghi, liền giảm bớt tần suất tới trường học.
Có đôi khi thật sự rất muốn gặp cô, bà tránh ở nơi xa mà trộm nhìn Kỷ Thời Vũ.
—----
Thời gian trôi qua thực nhanh, Kỷ Thời Vũ nghênh đón kỳ thi thử vào tháng tư.
Thành tích kỳ thi thử vừa có, bố mẹ Kỷ thấy Kỷ Thời Vũ không những không tuột dốc mà còn tăng hạng, liền đem tâm sự trong lòng quẳng ra hết, không lo lắng hư hư thực thực chuyện Kỷ Thời Vũ yêu sớm nữa.
Sau khi kỳ thi thử kết thúc, chủ nhiệm các lớp phá lệ mà cho phép bọn họ học một tiết thể dục.
Phòng học lớp 1.
Sau khi kỳ thi lớn diễn ra, nhu cầu cấp bách nhất của học sinh là làm gì đó thả lỏng thần kinh đã căng chặt mấy ngày nay, vừa nghe đến chủ nhiệm lớp Tống Lam thế nhưng lại cho họ học thể dục, học sinh phía dưới hoan hô một trận.
Người đã lâu không chạm vào bóng rổ—- Chu Dụ rất muốn xuống sân thể dục hoạt động gân cốt, vừa nghe Tống Lam rốt cuộc cũng không chiếm dụng tiết thể dục nữa, tế bào vận động trong người lập tức sôi sùng sục.
Cậu lập tức xoay người ra phía sau hướng Bùi Thừa nói: “Đi, Thừa ca, xuống sân thể dục chơi bóng rổ thôi.”
Bùi Thừa uể oải ghé vào trên bàn, bàn học của anh chất đầy bài thi của kỳ thi thử lần này. Điểm số kia, than lên một cái thảm đến không nỡ nhìn.
Anh chán muốn chết mà liếc nhìn Chu Dụ đang hưng phấn dị thường, tinh thần uể oải nói: “Không có hứng thú.”
Tuy muộn như chắc chắn sẽ đến, cái chuyện tạt bát nước lạnh vào sự hứng thú của người khác, Bùi Thừa rất thành thạo.
Câu “Không có hứng thú” của Bùi Thừa giết đi một nửa nhiệt tình của Chu Dụ.
Chu Dụ hướng sân thể dục nhìn xuống, thật trùng hợp thay, hôm nay lớp 7 cũng học thể dục.
Sau đó cậu ta tìm một người trong đám đông, liền tìm thấy được thân ảnh Kỷ Thời Vũ.
Khóe môi Chu Dụ gợi lên, làm bộ làm tịch cười nói: “A, hôm nay lớp 7 cũng học thể dục này.”
Vừa nghe chữ “Lớp 7” này, lỗ tai Bùi Thừa liền dựng lên.
Sau đó Bùi Thừa dũi người rồi đứng lên, tầm mắt làm bộ lơ đễnh mà ngó xuống sân thể dục.
Quả nhiên ở trong đám người anh nhìn thấy Kỷ Thời Vũ.
“Thật vất vả lắm chúng ta mới có một tiết thể dục, lý do gì lại ngốc ở phòng học làm chứ.” Bùi Thừa khóe miệng ngậm ý cười mà nói.
Chu Dụ buồn cười, cười nói: “Cũng không phải sao, không nên lãng phí thời gian tốt như này a.”