Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Chiến Diệt Thần

Chương 7: Kịch chiến




Chương 7: Kịch chiến

Lấy tu vi Khai Mạch tầng năm lại có thể cùng Khai Mạch tầng bảy giao thủ cũng đủ thấy hắn lực lượng là cỡ nào cường đại.

Lâm Vô Thiên cũng không có thả lỏng, linh lực nhanh chóng vận chuyển đến cánh tay nhưng lại truyền đến cơn đau dữ dội. Vừa nãy, giao thủ với Vân Khải hắn cánh tay đã có chút không cử động được. Nếu bây giờ hắn lại sử dụng tay phải tiếp chiêu hẳn là phải phế bỏ.

Vân Khải đương nhiên biết Lâm Vô Thiên vừa rồi cũng nhận không ít thương thế, nhanh chóng lao đến hai cánh tay như một khối Huyền Thiết hung hăn đánh trên ngực Lâm Vô Thiên.

Cũng may Lâm Vô Thiên nhục thân tương đối cứng cáp, nếu đổi lại là một người khác có thể đã máu thịt be bét.

Bay đến gần mép đài Lâm Vô Thiên miệng phun ra mấy ngụm máu tươi thật có chút gian nan. Hắn tu vi bây giờ tuy đủ cùng Khai Mạch tầng bảy giao thủ nhưng đó chỉ là phổ thông võ giả, Vân Khải có thể vượt qua một cảnh giới chiến đấu, cũng không phải bình thường võ giả có thể so sánh.

Nam Phong đứng ở bên ngoài trông thấy Lâm Vô Thiên dáng vẻ chật vật, cũng muốn xông lên ngăn cản. Tránh để cho xảy ra ngoài ý muốn, nhưng là lúc hắn định xông ra thì lão giả lại đưa tay ngăn cản.

"Ngân Huyền trưởng lão, tại sao lại ngăn cản ta?" Nam Phong có chút không hiểu, Ngân Huyền trưởng lão chính là một trong tứ đại Huyết bào trưởng lão của Trưởng Lão Điện. Quyền hạn của hắn chỉ dưới tông chủ. "Hai kẻ này, thật sự rất khá, đều có tư chất trở thành bá chủ một phương. Thế nhưng tâm tính của kẻ kia lại khá tàn nhẫn, ngược lại tên đang đứng ở đằng đó lại vô cùng nội liễm, đáng giá bồi dưỡng".

Ngân Huyền trưởng lão một tay chỉ Vân Khải, còn tay khác chỉ về phía Lâm Vô Thiên. Khi nhìn đến Lâm Vô Thiên hắn lại tấm tắc khen ngợi khiến Nam Phong cùng Triệu Vĩnh kinh ngạc.

Huyết bào trưởng lão người nào không phải một cái cổ lão nhân vật, gặp qua không biết bao nhiêu người tài, tu vi sâu không lường được, có người nói Huyết bào trưởng lão một số người có tu vi còn vượt qua cả tông chủ. Bây giờ lại khen ngợi một tên tiểu bối tu vi chỉ có Khai Mạch tầng năm.

Nam Phong thấy Ngân Huyền trưởng lão nói ra như thế cũng lui lại phía sau nhìn xem trên đài.

Hoàng Cân Trung nhìn xem chiến đấu, tâm tình không khỏi có chút ghen tị với Lâm Vô Thiên. Hắn cũng là một kẻ lấy Chiến Dưỡng Chiến, chỉ có chiến đấu với đối thủ mạnh hắn mới có thể càng mạnh hơn, bộc phát ra tiềm lực lớn hơn.

Ở phía bên Vân Khải đám người đi ra một nam tử cao gầy, trên tay hắn ôm lấy một thanh kiếm, hắn trên người sát khí tỏa ra khiến một chút yếu kém võ giả toát mồ hôi.



"Người này sát khí cực nồng, chắc hẳn đã phải g·iết qua vô số người mới có thể có được sát khí kinh khủng như vậy". Hoàng Cân Trung phát giác được một cỗ âm lãnh sát khí, quay đầu nhìn về phía nam tử kia.

"Ta Nh·iếp Lâm, muốn khiêu chiến ngươi". Nh·iếp Lâm hướng Hoàng Cân Trung trong tay cầm lấy thanh kiếm trên người khí tức cũng tăng mạnh.

Chỉ trong chốc lát, khí thế của hắn đã đủ để cùng Hoàng Cân Trung đánh đồng, hắn vẫn như cũ nhìn thẳng về phía Hoàng Cân Trung tựa như một con mãnh thú đang rình mồi. Hoàng Cân Trung không chút nào sợ hãi, ngược lại đấu chí lại mười phần bạo phát.

Một giọt mồ hôi từ trên mặt một người gần đó rớt xuống, chỉ vừa chạm đất phát ra một tiếng. Hai người liền thi triển ra thân thủ lao vào nhau.

Hoàng Cân Trung tay nắm quyền hóa thành một nắm tay màu đen nhìn như một khối Huyền Thiết, Nh·iếp Lâm trong tay chiến kiếm ra khỏi vỏ tản mát ra một màu xanh biếc. "Ầm!" một tiếng hai người một quyền một kiếm v·a c·hạm phát ra hai tiếng kim loại đụng vào nhau.

Những người còn lại của hai đội cũng không chịu thua cũng nhanh chóng phát động công kích, tràng diện khiến người ta sợ hãi. Trước đó đại đa số người đều cho rằng mình là nhất đẳng thiên tài, trở thành ngoại môn đệ tử là một chuyện dễ dàng.

Chỉ trong chốc lát vừa rồi, mọi người đều hít vào một ngụm hàn khí, đám người kia đều là quái vật, cho dù đổi thành bất kì ai trong số họ cũng không đỡ nổi một chiêu.

Chiến đấu dư ba khiến vô số người xung quanh lui lại, trên đài những ngoại môn đệ tử lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi, những tân sinh lần này thật sự để bọn họ có chút mở mang tầm mắt, cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Mặc dù, bọn họ trở thành ngoại môn đệ tử cũng có thể nói tư chất bọn họ không yếu. Nhưng so với đám tân sinh thì cũng chỉ có thể cúi đầu.

Lâm Vô Thiên thương thế có chút nặng, chỉ giao thủ vài chiêu liền cũng có chút quá sức "Bằng vào ta thực lực hiện tại khó mà cùng hắn giao thủ, nếu có thể đột phá đến tầng sáu liền có thể cùng hắn một trận chiến".

Vân Khải cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều, hai tay nắm quyền trút xuống như mưa khiến mặt đất nứt ra một vài vết. Lần này đến lượt những ngoại môn đệ tử kh·iếp đảm, lực lượng đủ để cùng Khai Mạch tầng chín so sánh.

Lâm Vô Thiên trước đó đã tránh thoát, lấy hắn nhục thân bây giờ đón nhận những quyền đó cũng là máu thịt be bét, hắn cơ thể linh lực vận chuyển một vòng, cánh tay phải cũng đã đỡ hơn một chút, chí ít còn có thể vận động.



Hắn đang muốn câu thời gian để hồi phục lại cánh tay, hắn lui lại đến đám người xung quanh rồi sau đó lẩn trốn. Lấy hắn sức lực bây giờ không thể cùng Vân Khải cứng chọi cứng.

Hắn cũng không muốn trốn tránh như thế này, nhưng tình huống bất đắc dĩ nên cũng chỉ có thể như vậy.

Mắt thấy Lâm Vô Thiên trốn vào trong đám người, Vân Khải cũng cấp tốc đuổi theo, phàm là người chặn hắn đều một quyền đánh bay.

Không thể không nói Lâm Vô Thiên trốn tránh quả nhiên rất nhanh, chỉ một lát sau Vân Khải liền mất dấu của hắn, lẫn trong đám người, Lâm Vô Thiên toàn lực vận chuyển 《Vô Thượng Càn Khôn》 khôi phục lại thương thế.

Hơn vài chục cái hô hấp sau, Vân Khải cũng nhìn thấy hắn "Tên khốn nhà ngươi, tưởng có thể trốn thoát khỏi tay ta sao?" Hắn nở một mụ cười rồi đem linh lực vận chuyển xuống hai chân bạo phát ra tốc độ cực nhanh.

Một cái nháy mắt liền vọt đến trước người Lâm Vô Thiên, hai tay nắm thành quyền bạo phát ra mười thành sức lực. Lâm Vô Thiên cũng không chậm cấp tốc lui về phía sau, linh lực toàn thân quán chú vào cánh tay đấm ra một quyền đối kháng.

"Quyền Đoạn Sơn Hà"

"Ầm ầm!"

Hai quyền chạm nhau bộc phát ra cỗ lực lượng bài sơn hải đảo, những võ giả xung quanh cũng bị chấn bay ra bên ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

Tại trung tâm Lâm Vô Thiên cùng với Vân Khải riêng phần mình đều lui về phía sau, Lâm Vô Thiên sắc mặt trắng bệch cánh tay phải xương cốt hoàn toàn vỡ nát, nhỏ ra từng giọt máu trên mặt đất.

Vân Khải cũng không tốt hơn bao nhiêu, phun ra một ngụm máu, cánh tay như thủy tinh đồng dạng, có vô số vết nứt, máu chảy ra thành từng dòng.

Hai bên giao thủ khiến toàn trường chấn kinh, tuy đều bị trọng thương nhưng không ai dám hướng họ khiêu chiến. Cường giả như thế cho dù bị trọng thương cũng không phải bọn họ có thể đối phó.



Phía bên này, Hoàng Cân Trung cùng Nh·iếp Lâm cũng tương đương khó khăn. Hai bên giao thủ ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu đều muốn hạ gục đối phương, gần trăm chiêu về sau Hoàng Cân Trung bằng vào tự thân lực lượng cường đại đánh ra một quyền khiến Nh·iếp Lâm không kịp trở tay đánh vào trên ngực, lui về phía sau hơn ba mươi bước.

Một tay chống đất, một tay cầm lấy Lục Sắc Kiếm chống đỡ lấy thân thể, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển.

Một bên khác cũng nhanh chóng phân ra thắng bại, Hoàng Cân Trung đội bên này bằng vào nhờ có nhiều người nên mới có thể phân ra thắng bại, nếu không thực lực hai bên khó mà phân rõ.

Hoàng Cân Trung nhìn về phía Lâm Vô Thiên thấy hắn đang thụ trọng thương cũng lập tức lao đến, chắn trước mặt hắn, nói: "Ngươi bây giờ đang trọng thương, mau chóng lui lại, nếu không chỉ sợ ngươi đến cả mạng cũng không còn". Lâm Vô Thiên cũng có chút ngơ ngác, không nghĩ đến Hoàng Cân Trung sẽ như vậy, định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị những người khác đem xuống.

Bất đắc dĩ hắn cũng không có nhiều lời, một mực lui về phía sau, sau đó bắt đầu toàn lực chữa trị thương thế.

Hoàng Cân Trung quay người nhìn về phía Vân Khải, trên người chiến ý như ca, Vân Khải đôi mắt hiện ta từng tơ máu, trên trán nổi lên từng cái hắc tuyến, hiển nhiên là đang tức giận, nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn tự tay g·iết c·hết tên tiểu tử kia".

Hoàng Cân Trung sắc mặt chăm chú nhìn về phía Vân Khải sau đó cười nhạt, nói: "Muốn tiếp tục khiêu chiến hắn phải vượt qua ta cửa này".

Vân Khải hai tay nắm chặt, thôi động linh lực lao lên đánh về phía Hoàng Cân Trung. Hoàng Cân Trung cũng không dám lơ là, hai tay cũng hóa thành màu đen đấm về phía Vân Khải.

Hai người sau đó liến tục bộc phát ra từng chiêu thức mạnh nhất, muốn đem đối phương đánh bay.

Lâm Vô Thiên cùng Nh·iếp Lâm đều thần tình nghiêm túc, nguyên lai là do trước đó cùng bọn hắn giao thủ, bọn hắn cũng không có xuất toàn lực. Hoàng Cân Trung quả thật rất mạnh, chỉ hơn hai mươi chiêu đã đem Vân Khải đánh bay.

Vân Khải thân thể rớt xuống bên ngoài đài, bị Triệu Vĩnh tuyên bố là mất đi tư cách tham gia, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hoàng Cân Trung.

Sau đó lại đảo qua phía xa xa Lâm Vô Thiên.

Những người trong đội của hắn cũng b·ị đ·ánh bay, Nh·iếp Lâm nhìn thật sâu Hoàng Cân Trung một cái sau đó nói: "Một ngày nào đó sẽ tái chiến". Dứt lời hắn cũng xoay người rời đi.

Đến khi đám người họ khuất bóng, cả sàn đấu đều mới thở ra một hơi. Trận đấu vừa rồi khiến mọi người đều ý thức được mình cùng thế hệ trẻ thiên tài cách nhau một cái lạch trời. Mãi mãi không thể vượt qua.