Chương 6: Khiêu chiến
Hơn một ngàn bảy trăm người lao vào đánh nhau khiến cho không khí dâng lên cao. Những đệ tử ngoại môn liên tục hò hét cổ vũ nhiều tổ đội.
Phía dưới sân, Lâm Vô Thiên đám người cũng không rảnh tay, liên tục đối ứng với những đợt công kích.
"Ầm ầm!"
Hoàng Cân Trung tu vi cao nhất đã đạt đến Khai Mạch tầng bảy, biểu hiện ra sức mạnh cũng cực kì kinh người.
"Thiết Quyền" Hoàng Cân Trung tay phải như hóa thành một khối kim loại. Một quyền đánh vào một người khiến hắn bay ra khỏi sân.
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, người vừa rồi tu vi cũng không yếu đồng dạng là Khai Mạch tầng bảy mà chỉ một quyền liền đem người kia đánh bay.
Đây là sức mạnh cỡ nào khủng bố.
Lâm Vô Thiên cũng nhìn chằm chằm hắn một cái, toàn thân đều chiến ý sôi trào, nếu là khác đội chắc chắn hắn sẽ đi khiêu chiến Hoàng Cân Trung.
Hoàng Cân Trung cũng cảm nhận được chiến ý từ Lâm Vô Thiên liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Tổ đội của hắn bày ra chiến lực kinh khủng như vậy khiến nhiều tổ đội khác cũng lộ ra sợ hãi, không dám đi khiêu chiến.
"Ta tới!"
Trong đám người, lần lượt đi ra bảy người theo thứ tự là bốn nam ba nữ. Hoàng Cân Trung mắt hơi híp nhìn thấy trên người bảy người đều là chiến ý ngập trời, hắn cũng không yếu kém toàn thân linh lực cấp tốc vận chuyển tùy thời đều có thể chiến đấu.
Lâm Vô Thiên cũng giống như Hoàng Cân Trung hai tay nắm chặt linh lực vận chuyển nhanh hơn gấp đôi, hướng nhìn một chút đám người hắn cũng đem một trường trong đó nhận ra.
Chính là nam tử đã từng cùng hắn leo lên bậc thang.
Nam tử mặc đồ lộng lẫy, khuôn mặt anh tuấn khiến không ít ngoại môn nữ đệ tử hò hét.
Nam tử kia cũng nhanh thấy Lâm Vô Thiên từ trong đám người bước ra nhìn về phía hắn nói: "Lần khảo hạch thứ nhất thua bởi một tên như ngươi khiến ta có chút không phục, chỉ mong đến vòng khảo hạch có thể gặp lại, thật không ngờ lại nhanh như thế".
Nam tử kia chính là Vân gia ở Vân Võ Thành tên Vân Khải, hắn từ bé đã được xưng tụng là kỳ tài trăm năm khó gặp không biết bao nhiêu người gọi hắn là "Nhân Kiệt".
Cho nên khi thua bởi Lâm Vô Thiên hắn cũng không cam tâm, thế mà lại có người có thể siêu việt hắn. Những người như thế hắn không chỉ g·iết c·hết mà còn diệt tộc, đối với hắn mà nói chỉ có hắn mới là thiên tư cao nhất.
Những người khác nếu siêu việt hắn nhất định phải c·hết không nghi ngờ. Lâm Vô Thiên sắc mặt nghiêm túc nhìn Vân Khải, Vân Khải đúng thật là thiên tư cực cao chỉ vừa mười sáu tuổi đã có tu vi Khai Mạch tầng bảy đỉnh phong.
Nhìn thấy Lâm Vô Thiên vẫn như cũ không có chút sợ hãi hắn trong lòng phẫn nộ càng thêm cao, chênh lệch hai cảnh giới có thể nói là như một người trưởng thành đánh với một đứa bé. Trừ khi, Lâm Vô Thiên cũng có thiên tư siêu tuyệt như hắn có thể vượt qua một cái cảnh giới chiến đấu.
Nhưng một kẻ đến từ một cái thôn nghèo nàn lại làm sao có thể vượt qua cảnh giới chiến đấu.
Hắn trên người khí thế tỏa ra khiến Hoàng Cân Trung cũng có chút giật mình, đối phương cũng không yếu hơn hắn.
Đám người bốn phía trên sâu đấu lập tức ngừng lại nhìn xem phía bên này, trên khán đài cũng là một mảnh im lặng. Giờ phút này, ai nấy đều thấy được hai bên đang tràn ngập mùi thuốc súng.
"Ta mặc kệ những người khác, ta Vân Khải muốn khiêu chiến ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi sợ có thể tự phế bỏ tu vi rồi rời khỏi nơi này, nếu muốn lựa chọn chiến đấu ta sẽ không nương tay." Vân Khải đưa ra hai cái lựa chọn khiến những người xung quanh cũng có chút phẫn nộ.
"Hắn đây là muốn tuyệt đi con đường sống của người khác, kẻ này vô cùng độc ác, hắn nếu trở thành ngoại môn đệ tử chắc chắc sẽ trở thành một tên ác ma"
"Ta vẫn là thấy hắn không còn là con người, có thể trở thành một võ giả ai lại muốn tự phế bỏ đi tu vi. Hắn đích thật là một cái cuồng vọng cuồng đồ"
. . .
Đám người nghị luận lọt vào tai Vân Khải khiến hắn nghiến răng ken két.
Hắn xoay người vung ra liên tục hai quyền đánh bay ra hai người.
Trên ngực xuất hiện một cái lỗ lõm xuống khiến hai người vừa rồi hô hấp không thông, miệng phun ra từng ngụm máu.
Nếu không phải tông môn có quy định không được g·iết người thì một quyền vừa rồi cũng đủ g·iết c·hết hai người. "Lại dám nói ta không còn là con người, là một cái ác ma cuồng đồ tự vọng các ngươi lá gan cũng thật lớn". Vân Khải đạp mấy cái lên hai người khiến thương thế càng thêm nặng, nếu không phải Triệu Vĩnh ra tay thì hắn thật sự sẽ g·iết hai người bọn họ.
Hắn quay mặt nhìn về phía Lâm Vô Thiên cười cười, nói: "Ngươi nếu không khôn ngoan cũng sẽ có kết cục giống bọn chúng". Lâm Vô Thiên vẫn như cũ sắc mặt bình tĩnh, nội tâm thì đang hừng hực phẫn nộ. Hắn từ sau khi đạt được truyền thừa lại thêm vài lần lịch luyện khiến hắn cũng không còn nhút nhát như trước.
Vân Khải nhìn thấy hắn vẫn không có trả lời, nhanh chóng bước đến đấm ra một quyền vào phần ngực của Lâm Vô Thiên. Lâm Vô Thiên tu vi chỉ là Khai Mạch tầng năm đương nhiên hắn sẽ không để vào mắt.
Lâm Vô Thiên cũng không chậm lui về sau một bước tay nắm thành quyền, linh lực vận chuyển đến cánh tay "Trọng Sơn Quyền".
"Ầm ầm!"
Hai quyền v·a c·hạm khiến xung quanh một mảnh chấn kinh. Lực lượng vừa rồi cũng quá mạnh nếu đổi lại là một người khác cũng chỉ có thể chịu c·hết.
Lui về phía sau hơn hai mươi bước Lâm Vô Thiên mới đem lực lượng vừa rồi hóa giải, cánh tay truyền đến từng trận đau nhức. Vân Khải chỉ lui về sau bốn bước, mới vừa rồi đối chiêu Lâm Vô Thiên hiển nhiên rơi vào hạ phong, nhưng Vân Khải cũng hết sức kinh ngạc.
Đối phương lực lượng lại không kém hắn, tuy chỉ là thuận tay đấm một quyền nhưng cũng có ít nhất hắn sáu thành lực lượng.
Phải biết hắn dạng này thiên kiêu, từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ cần sáu thành lực lượng liền đem đối phương đánh bại hoặc thậm chí còn g·iết c·hết đối phương.
Nhận như vậy một quyền vẫn có thể đứng vững khiến hắn cũng có chút ngạc nhiên.
"Ngươi thật không để ta thất vọng, nhận của ta một quyền mà có thể đứng vững ngươi là người đầu tiên". Vân Khải nhìn Lâm Vô Thiên ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn.
"Ngươi cũng vậy, nhận ta một quyền mà không có bại cũng là người đầu tiên" Lâm Vô Thiên cũng không chút nào yếu thế nói lại.
"Tốt, tốt một cái cuồng vọng" Vân Khải tức giận, hai tay nắm thật chặt sau đó vung lên một quyền tiếp tục hướng phía Lâm Vô Thiên đánh tới.
"Địa Sơn Lay Động"
Vân Khải thi triển ra một bộ Nhân cấp trung phẩm võ kỹ 《 Bạo Quyền 》. Hắn đã đem môn võ kỹ này tu luyện đến tiểu thành, tuy uy lực không mạnh nhưng cũng vượt xa Nhân cấp hạ phẩm võ kỹ.
Lâm Vô Thiên cũng không dám khinh thường, một quyền vung ra cùng Vân Khải cứng đối cứng. Hắn cũng muốn khảo nghiệm nhục thân lực lượng, mỗi lần tu luyện nhục thân hắn cảm giác được lực lượng tăng lên.
"Phá Sơn Quyền"
Hai người lần nữa lui về phía sau, nhưng lần này Lâm Vô Thiên lui lại đến mép sân đấu, chỉ cần quyền lúc nãy mạnh hơn một chút nữa liền có thể đánh hắn rớt đài. Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, quyền vừa rồi thật sự quá mạnh, khiến hắn xương cốt như muốn phá toái, cũng may hắn nhục thân vượt xa người bình thường cho nên mới có thể tiếp xuống.
Nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã tàn phế.
Vân Khải lui về sau liên tiếp mười bước mới đứng vững thân hình, cánh tay phải truyền đến cơn đau dữ dội khiến hắn trong chốc lát không thể sử dụng cánh tay này.
Ý thức được thực lực của đối phương, Vân Khải cũng không dám lại khinh thường, cũng may là vừa nãy hắn trong cơn tức giận bạo phát ra mười thành lực lượng mới mạnh như vậy, nếu đổi thành bình thường thì chiêu vừa rồi hắn chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong.
Hoàng Cân Trung giờ khác này cũng trợn mắt nhìn xem Lâm Vô Thiên. Đây cũng không khỏi quá mạnh đi, Khai Mạch tầng năm lại có thể đánh cho Khai Mạch tầng bảy xém một chút rơi vào hạ phong.
Cũng may lúc trước hắn đáp ứng nhận Lâm Vô Thiên nếu không chỉ sợ giờ phút này, hắn mới là kẻ b·ị đ·ánh cho trọng thương.
Đám người xung quanh có chút không tin vào mắt mình, bình thường tại cùng cảnh giới vô địch liền có thể xưng là Nhân kiệt, vượt qua một cảnh giới chiến đấu có thể nói là Vương giả tuấn kiệt, còn vượt qua hai cảnh giới chiến đấu ít nhất đều là rồng phượng trong loài người, ở Bán Nguyệt tông hình thành đến này cũng chỉ có ba người là có thể vượt qua hai cảnh giới chiến đấu.
Một trong số đó chính là Bán Nguyệt tông tông chủ hiện tại.
Triệu Vĩnh với Nam Phong nhìn nhau một chút liền hiểu ý nghĩ của đối phương. Lão giả thì nhìn Lâm Vô Thiên trong mắt lóe lên từng đạo quang mang.
Lâm Vô Thiên bày ra chiến lực khiến mọi người chấn kinh.