Chương 16: Vô lực phản cố
Chu Kha cùng Diên Tinh Linh vừa vặn bước lên được mấy bước lại tao ngộ một đám võ giả tu vi khá thấp, thế nhưng bọn hắn lại cực kì đông, có đến khoảng hai mươi người, Chu Kha cùng Diên Tinh Linh đương nhiên sẽ không ngồi chờ c·hết, liên tiếp đánh ra những võ kỹ cố gắng tránh thoát.
Hoàng Cân Trung lúc này bị cầm chân, hắn giao đấu với bốn đạo nhân ảnh thế mà vẫn không có rơi vào hạ phong, ngược lại tựa hồ còn chiếm một chút thượng phong, hắn thể nội linh lực hao tổn gần phân nửa nhưng vẫn không có thoát ra liền thôi động một thanh kiếm trên đó có khoảng hai mươi đạo Khí Văn, bằng vào hắn tu vi bây giờ chỉ có thể thôi động trong đó khoảng mười đạo, linh lực rót vào chiến kiếm, hắn trong tay chiến kiếm tuôn ra từng đạo hỏa diễm.
Hỏa diễm nhiệt độ cực cao, hắn vung lên chiến kiếm chém về phía một đạo nhân ảnh, chỉ nghe vài tiếng xoẹt xoẹt, từ trong kiếm khí toát ra những đầu hỏa xà nhỏ ập đến, đạo nhân ảnh kia liền thi triển đi ra một loại thân pháp, thế nhưng kiếm khí lại quá nhanh, chém từ bên cánh tay trái xéo đến phần bụng.
Đạo nhân ảnh phun ra từng ngụm máu tươi, hỏa diễm trong kiếm khí vẫn không có tiêu tán tiếp tục thiêu đốt thân thể. Mặc khác, ba đạo nhân ảnh còn lại cũng nhao nhao đánh ra từng đạo khí kình hướng về phía Hoàng Cân Trung.
"Ầm ầm"
Chỉ nghe vài tiếng bạo hưởng, Hoàng Cân Trung liền lui về phía sau mấy bước, trên người lại có nhiều thêm một chút v·ết t·hương, thế nhưng đám người kia tựa hồ không cho hắn thở dốc, lần nữa xuất thủ lao đến. Lâm Vô Thiên bên này nhìn thấy như thế một màn cũng bằng thân pháp nhanh nhất tiến đến.
Hắn trong tay Thanh Sắc Kiếm vung ra, tám đạo kiếm khí ập đến trước ba đạo nhân ảnh kia, cho dù như vậy nhưng cũng chỉ cản lại bọn hắn một cái hơi thở, Lâm Vô Thiên nhanh chóng cùng Hoàng Cân Trung liên thủ muốn bằng thời gian nhanh chóng nhất đánh bại ba người.
"Ta đi đối phó hai cái, một cái còn lại liền giao cho Cân Trung huynh đỡ lấy, bằng thời gian nhanh nhất chúng ta phải cùng Chu Kha hội hợp". Lâm Vô Thiên gấp rút nói ra, một bên chống đỡ lấy hai đạo nhân ảnh vây công.
Hoàng Cân Trung cũng hiểu ý, không có nhiều lời liền hướng về phía một đạo nhân ảnh khác công tới, đơn đả độc đấu một đạo nhân ảnh liền không phải Hoàng Cân Trung đối thủ, chỉ trong nháy mắt bị Hoàng Cân Trung một quyền đánh bay, rớt trở lại chân núi trong miệng còn phun ra một đống máu.
Lâm Vô Thiên bên này cũng khá chật vật, lại không nghĩ đến hai đạo nhân ảnh cùng liên thủ thế mà lại bạo phát ra chiến lực tiếp cận Khai Mạch thất tầng cường giả.
Bằng vào tự thân thực lực, hắn không tiếc thi triển ra Thái Ất Kiếm Quyết bằng vào một chiêu liền đem một người đánh bay, đạo nhân ảnh còn lại cũng ý thức được những người này cường đại, thi triển ra thân pháp chạy trốn, trong lúc chạy còn mang theo ba người khác.
Lâm Vô Thiên cũng không có đuổi theo, đối phương đã từ bỏ ý định c·ướp đoạt Tiên Quả hiển nhiên là không có lý do gì đuổi tận g·iết tuyệt, quay đầu nhìn lại một bên Chu Kha, bọn hắn lúc này bị số lớn võ giả vây công, toát ra vô cùng khổ sở.
Khoảng cách đến đỉnh núi chỉ còn khoảng vài trăm mét thế nhưng lại vô pháp bước tiếp, đại đa số những võ giả khác đều đang hướng bọn hắn vây công, muốn đem bọn hắn những cái cường giả này đánh rớt, mới có cơ hội c·ướp đoạt Tiên Quả, Hoàng Cân Trung từ phía ngoài muốn xông đến giải vây, ai có thể ngờ được chưa kịp thi triển ra võ kỹ liền bị nhóm khác võ giả lao đến.
Lâm Vô Thiên cũng không có chậm khoảng cách chỉ còn có vài mét thi triển ra Thái Ất Kiếm Quyết đánh những võ giả khác rớt xuống chân núi, Lâm Vô Thiên cùng Hoàng Cân Trung hai người bằng vào tự thân lực lượng mạnh mẽ, xông phá vòng vây, tiến lên trợ giúp cho Chu Kha đám người.
Số lượng võ giả ngày càng đông, nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy, bọn hắn có khi sẽ phải m·ất m·ạng, bốn người nhìn nhau, gật đầu một cái liền hướng phía trên vọt đến.
"Không ổn, bọn hắn muốn lấy đi Tiên Quả"
Một vóc người cao lớn trên người mặc một áo bào phía sau có khắc một chữ Vạn, hắn chính là Vạn gia con cháu, Vạn Thích Thích nhìn phía trên Hoàng Cân Trung đám người, hắn toàn thân linh lực vận chuyển, hai chân hơi khom một cái, nhảy lên phía trên chắn ngang đường đi của Lâm Vô Thiên đám người.
"Các ngươi đây là muốn lấy đi Tiên Quả sao? Có biết, lấy đi Tiên Quả đằng sau liền có hơn vài trăm cái võ giả đuổi g·iết, các ngươi nghĩ mình có mấy phần cơ hội sống sót". Vạn Thích Thích khuôn mặt lộ ra một đạo ý cười, trên người uy thế bộc phát đi ra để Lâm Vô Thiên đám người cảm thấy có chút áp lực.
"Hắn tu vi có lẽ là Khai Mạch bát tầng đỉnh phong" Lâm Vô Thiên trong lòng thầm nghĩ, dám một thân một mình chắn ngang trước đám người bọn họ liền chứng tỏ đối phương đối với bản thân thực lực lại có mười phần tự tin.
Hoàng Cân Trung sắc mặt có chút nghiêm nghị, hắn đương nhiên là biết Vạn Thích Thích, trong lòng thầm than một tiếng không ổn, nói: "Vạn Thích Thích ngươi đây là muốn gì, ngươi tưởng một mình ngươi có thể chặn lại bốn người chúng ta liên thủ?" Hoàng Cân Trung tuy biết đối phương đáng sợ, nhưng cũng không có sợ hãi, bốn người bọn họ cái nào không là cường giả.
Cho dù đối phương có mạnh hơn cũng khó có thể một mình thủ thắng, Vạn Thích Thích nghe vậy trên mặt ý cười càng thêm đậm, nói: "Ta đương nhiên là không thể cùng các ngươi giao thủ nhưng chúng ta đâu?" Phía sau lưng, truyền đến từng đạo âm thanh rầm rầm, có hơn mấy chục đạo nhân ảnh hướng bọn hắn đi lên.
Nhìn thấy sau lưng tụ tập số lớn võ giả, cho dù là Lâm Vô Thiên ý chí kiên định cũng có chút toát ra thoái ý, bọn hắn quả thật mạnh, trong cùng thế hệ trẻ tuổi có thể cùng bọn hắn so sánh cũng không có bao nhiêu nhưng đám người kia lại người đông thế mạnh cho dù có liên thủ cũng không có mấy thành thoát ra.
Mà lại, phía trên bọn hắn lại có một cái Vạn Thích Thích tu vi cực cao, cho nên muốn thoát thân mà nói là việc không thể nào, mắt thấy đám người Hoàng Cân Trung trên mặt có chút chập chùng, Vạn Thích Thích càng cười lớn: "Ha Ha, các ngươi lúc nãy không phải rất mạnh miệng sao? Làm sao? Bây giờ còn có thể chống cự?".
Chu Kha hai tay nắm chặt, hận không thể ngay lập tức một quyền đấm vào khuôn mặt đắc ý kia, thế nhưng bọn hắn lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từng bước tiến lên lấy đi Tiên Quả.
Vạn Thích Thích chầm chậm từng bước tiến l·ên đ·ỉnh núi, hắn trong lòng mang theo một cỗ tư thái vô địch thiên hạ, cầm lấy Tiên Quả nhìn xuống Hoàng Cân Trung đám người.
Lâm Vô Thiên đám người bây giờ hoàn toàn nằm trong tay đối phương, vô lực phản cố, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vạn Thích Thích lấy đí Tiên Quả thế nhưng đám võ giả đằng sau cũng lại rục rịch, mặc dù bọn hắn tu vi yếu kém nhưng là người đông thế mạnh vẫn như cũ có cơ hội đoạt lại Tiên Quả.
Vạn Thích Thích làm sao không nhìn ra điểm này liền cấp tốc phóng đi, đám người phía dưới cũng là rống lên oán hận.
"Vốn nghĩ rằng, Vạn Thích Thích lấy danh dự Vạn gia ra nói có thể chia cho chúng ta mỗi người một phần Tiên Quả, thế nhưng lại không nghĩ đến hắn lại như vậy vô sỉ"
Một tên võ giả rống lên, hắn trong lòng làm sao cũng không thể ổn định, Vạn Thích Thích lừa bọn hắn hỗ trợ, nói rằng khi lấy được Tiên Quả liền cũng có bọn hắn một phần, nào ngờ lấy được đằng sau liền bỏ trốn.
"Ngươi đây là ngu ngốc a, ở trong bí cảnh ai cũng khó có thể tin tưởng, huống chi Tiên Quả là cỡ nào trân quý làm sao hắn có thể phân đến cho các ngươi"
Đám võ giả tức giận liền thi triển ra thân pháp đuổi theo, muốn lấy lại Tiên Quả, đồng thời đánh cho Vạn Thích Thích không thể không phục.
Thế nhưng dù sao đấy cũng là bọn hắn mơ mộng, muốn đối phó một cái tu vi bát tầng đỉnh phong mà lại còn là cường giả thì chí ít cũng phải có gần trăm người mới có cơ hội đem hắn lưu lại.
Hoàng Cân Trung đám người cũng không có đuổi theo chỉ nhìn xa xa phương hướng Vạn Thích Thích chạy trốn không khỏi thở dài, đánh một cái long trời lở đất như thế mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiên Quả bị lấy đi. Đây là cỡ nào buồn rầu a.
Chu Kha sắc mặt đen như đáy nồi, hai chân giẫm mạnh trên sườn núi, âm thanh tức giận, nói: "Vạn Thích Thích cái tên vương bát đản nhà ngươi, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ đánh ngươi gọi ta là ông nội". Âm thanh cuồn cuộn nhưng vẫn không thể truyền đi xa, Diên Tinh Linh mội đôi mắt đẹp chớp nháy liên tục nhìn xem Lâm Vô Thiên.
Vừa rồi, nếu không có Lâm Vô Thiên trợ giúp hóa giải vây khốn, nàng hẳn là sẽ bỏ mạng ở nơi này, thế nhưng vừa vào lúc nàng tuyệt vọng nhất Lâm Vô Thiên lại xuất hiện hóa giải tình cảnh, khiến cho nàng tim đập có chút nhanh.
Lâm Vô Thiên đương nhiên là không biết Diên Tinh Linh nghĩ gì, chỉ là ánh mắt có chút trầm xuống, tốn hao thật lớn công sức nhưng lại đổi lấy công cốc, chuyện này nghĩ làm sao cũng thấy buồn a.
Bọn hắn trở lại phía dưới núi bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái, vừa rồi trận chiến cũng khiến bọn hắn khả năng thực chiến tăng lên một mảng lớn, đây cũng chỗ tốt có thể có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, phương thức chiến đấu cũng liền đa dạng.
Tốn hao một ngày, đám người mới từ từ khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, đồng thời Lâm Vô Thiên cảnh giới cũng triệt để củng cố "Quả nhiên chiến đấu càng nhiều liền có thể để bản thân tiềm lực bạo phát đi ra". Vận động một chút sau đó đám người liền theo một hướng khác đi đến.
(Số chương các ngày không đều nhau, nhưng mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chương đăng lên, thật sự là rất khó vừa phải đi học lại còn phải suy nghĩ cốt truyện cùng viết truyện, haiz cái tấm thân nhỏ bé này ): Mong các bạn ủng hộ truyện của mình ạ, có ý kiến có thể đóng góp ở phần bình luận mình sẽ xem và điều chỉnh sao cho đem lại một bộ truyện trọn vẹn cho các đọc giả ạ)