Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Chiến Diệt Thần

Chương 17: Vô sỉ gặp vô sỉ hơn




Chương 17: Vô sỉ gặp vô sỉ hơn

Đi về phía trước lại có không ít nơi có số lớn cường giả tụ tập cùng tranh đoạt thảo dược nhưng bất quá đám người họ cho dù có mạnh cũng không qua nổi bốn người Lâm Vô Thiên.

Do đó, Lâm Vô Thiên đám người thu hoạch cũng không ít, cầm trên tay một gốc thảo dược có dược tính khá cao Chu Kha, nói: "Quả nhiên tự mình đi kiếm thảo dược rất khó nhưng lại đoạt đi thảo dược lại cực kì dễ dàng" Hắn chính là kẻ chủ mưu c·ướp lấy một chút bảo vật của võ giả khác.

Diên Tinh Linh bên cạnh bĩu cái môi nhỏ, trên mặt toát ra một tia khinh thường: "Đấy là đoạt đi của người ta thì có gì hay chứ? Lấy được thảo dược bằng tự thân thực lực mới có ý nghĩa" Thấy Diên Tinh Linh nói như vậy Chu Kha sắc mặt cũng có chút cứng đờ.

"Lấy của người khác đồ vật ta không phải cũng bằng thực lực của mình lấy đi sao?" Chu Kha lại còn không biết vô sỉ tiếp tục tranh cãi với Diên Tinh Linh, khiến cho nàng tức giận đến phùng cả hai má, tựa như muốn khóc một dạng.

Lâm Vô Thiên cùng Hoàng Cân Trung thì ở một bên giả vờ không nghe thấy, chỉ là cười thầm hai người bọn họ, không nghĩ đến Chu Kha như vậy.

Nhất Không Bí Cảnh mở ra thời gian là một tháng, hiện tại chỉ vừa qua đi chừng ba ngày, vẫn còn rất nhiều thời gian, cho nên bọn hắn cũng không vội, chỉ là trên đường đi gặp một ít dược liệu cũng là tiện tay ngắt lấy.

Chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua, lúc này Lâm Vô Thiên đã đến một mảnh rừng trúc, bên trong phát ra từng tiếng chiến đấu, bọn hắn tính tò mò cũng là cực cao, nhất là Diên Tinh Linh hai con mắt nháy nháy liên tục nhìn phía xa xa chiến đấu, trông rất hớn hở.

Ai mà nghĩ được, một cái nữ tử trông như đứa trẻ này lại là một cái thiên chi kiêu nữ chứ, phía trước tranh đấu một hồi thanh âm cũng im ắng xuống.

Chu Kha liền nhịn không được lao ra phía trước chủ động xuất thủ c·ướp đoạt, nhìn thấy trên tay đối phương cầm một gốc Hỏa Diễm Mạn Đằng đôi mắt liền toát lên nồng đậm vẻ tham lam.



"Không tốt"

Đám người kia trong tay cầm Hỏa Diễm Mạn Đằng phát giác được khí tức của Chu Kha, nhao nhao lấy ra chiến binh chuẩn bị xuất thủ, trong lòng bọn hắn thì rơi xuống tận đáy cốc, vừa mới trải qua một trận đại chiến liền bị người khác ra tay đánh c·ướp.

"Chuẩn bị nghênh kích"

Tên cầm đầu hét lớn một tiếng sau đó lại vung ra một cái chiến chùy, chiến chùy trên đó toát ra bảy cái Khí Văn, hùng bạo uy thế ập xuống đỉnh đầu Chu Kha, mắt thấy Chu Kha chuẩn bị nhận một kích này. Tên cầm đầu trong lòng cười nhạt.

Hắn cứ nghĩ đối phương sẽ là một cái mạnh mẽ võ giả, cho nên mới nâng cao cảnh giác tới cực hạn, lại không nghĩ đối phương lại chủ động nhận hắn một kích này, cho dù không có c·hết cũng bị trọng thương.

Khoảng cách đỉnh đầu Chu Kha chỉ còn gần năm tấc, Chu Kha liền thi triển thân pháp tránh thoát, đồng thời, linh lực toàn thân quán chú đến cánh tay phải đập về phía phần bụng của tên cầm đầu.

Chỉ nghe ầm một tiếng, tên cầm đầu bắn ngược ra phía sau đụng đổ hơn vài chục cây trúc, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi. Đám người còn lại tương đương sợ hãi, tên cầm đầu thế nhưng tu vi lại là Khai Mạch bát tầng hậu kì, cho dù vừa trải qua đại chiến nhưng vẫn như cũ là cường hãn.

Không nghĩ đến đối phương như vậy mà một kích đánh bại tên cầm đầu, bọn hắn liên tục lùi lại đến bên tên cầm đầu, một tên trong đó lấy ra một viên nhất phẩm chữa thương đan dược nhét vào trong miệng tên cầm đầu, sau đó đám người còn lại chắn trước người hắn tranh thủ cho hắn thời gian khôi phục.

Lâm Vô Thiên đám người từ phía sau bước tới nhìn thấy một màn này cũng là giật mình, không ngờ đến lại có người như vậy dám can đảm đứng ra đối đầu với Chu Kha kéo dài thời gian.



Đám người Lâm Vô Thiên nhìn nhau một cái liền gật đầu, đối phương là một cái tương đương có dũng khí cũng nên bỏ qua cho bọn hắn, đám người bọn hắn rời đi đằng sau, những tên kia liền ngã trên đất khuôn mặt lại là tái xanh, vừa rồi nếu Lâm Vô Thiên đám người xuất thủ những người ở đây chắc chắn sẽ c·hết không thể nghi ngờ.

Nhưng đối phương lại buông tha cho họn hắn, nói rõ đối phương cũng còn chút ít tình người, lại đi thêm một đoạn phía trước lại phát ra từng tiếng chiến đấu. Nhất Không Bí Cảnh khắp nơi đều là bảo vật cho nên đại đa số các nơi đều là có người chiến đấu tranh đoạt lấy bảo dược, Chu Kha lần này cũng là kẻ đầu tiên xuất thủ nhưng vì chủ quan nên bị đối phương đánh đến tím mặt.

Diên Tinh Linh khuôn mặt nhịn cười, mím môi phồng ra hai cái má trên mặt không giấu được đang cười, nhìn thấy như vậy Chu Kha sắc mặt lại là tối đen "Vừa nãy ta chỉ là chủ quan nên mới b·ị đ·ánh trúng, lần này xem ta có hay không đánh hắn gọi ông nội" Hắn thẹn quá hóa giận lại lao vào đánh.

Tên kia trên tay cầm lấy một cái thảo dược, dược tính lại là tương đương cao có ít nhất trăm năm sinh trưởng thảo dược, mắt thấy Chu Kha lại tiến đến hắn thu hồi thảo dược hai tay khoanh trước ngực nói: "Làm sao? Vừa rồi bị ta đánh đến không phục? Muốn hay không ta lại đánh ngươi thành bộ dạng còn thê thảm hơn".

Chu Kha nghe được đối phương châm chọc, con mắt lộ ra một chút sát ý, hắn vừa rồi chủ quan tuy nhiên đối phương thực lực cũng là không yếu, bằng không chỉ là chủ quan làm sao đánh đến hắn không hề có lực hoàn thủ.

Chu Kha cầm lấy trong tay một thanh trường thương tản mát ra từng đạo Khí Văn, nổi lên đến tám cái Khí Văn trường thương trong tay trở nên vô cùng sắc bén mà lại có thể cảm nhận được trong đó có một chút lôi điện phát ra tiếng xoẹt xoẹt.

Chu Kha chủ động t·ấn c·ông, trường thương hướng về phía trước đâm một kích liền hóa thành bảy cái thương khí phát ra lôi điện, tên kia cũng không hề yếu thế cầm lấy trong tay một thanh kiếm màu vàng, chém về phía bảy đạo thương khí, hắn kiếm khí có đến tám đạo uy lực tự nhiên là vượt xa bảy đạo thương khí.

"Ầm ầm"

"Phốc"



Những đạo khí kình v·a c·hạm lẫn nhau, rồi lẫn nhau triệt tiêu nhưng một đạo kiếm khí lại không có bị hóa giải đánh trên người Chu Kha, cũng còn may mắn hắn phản ứng tốc độ mau lẹ, giơ ngang trường thương chặn lại đạo kia kiếm khí, nhưng vẫn bị một chút thương thế.

"Ồ"

Tên kia khẽ ồ một tiếng, sau đó sắc mặt lại nghiêm nghị một chút nhìn xem Chu Kha, nói: "Có thể tiếp ta Phong Nham một kiếm, ngươi cũng khá mạnh, nhưng mà muốn đánh bại ta chỉ nhiêu đó liền chưa đủ, rời đi liền có thể sống sót, nếu tiếp tục ta sẽ không có nương tay" Hắn mười phần tự tin với thực lực của bản thân.

Thế nhưng Chu Kha cũng là có chút kiêng kỵ, đối phương vừa rồi chỉ là một đạo kiếm khí hắn liền chật vật một cái, nếu tiếp tục triền đấu hắn thua là chắc chắn. Nhưng dù vậy hắn chiến ý vẫn mười phần sung mãn nhìn lấy vị trí nơi đối phương cất đi thảo dược.

"Ngươi cũng khá mạnh, nhưng muốn đánh bại ta ít nhất cũng phải bỏ ra một chút đại giới" Chu Kha ánh mắt trầm định sau đó mở miệnh hét lớn: "Vô Thiên huynh ra giúp ta đánh bại tên này a!". Đứng ở đằng xa Lâm Vô Thiên nghe được liền xém chút ngất đi, cứ tưởng Chu Kha sẽ đánh một cái long trời lở đất, nào ngờ lại kêu hắn đi ra.

Bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể đi ra, ánh mắt trầm ổn nhìn lấy Phong Nham, sau đó nói: "Ta cùng hắn không có quan hệ, các ngươi việc đánh, hãy xem ta là một cái kẻ qua đường" Chu Kha nhìn thấy Lâm Vô Thiên đi ra cứ tưởng sẽ thay hắn chiến đấu. Nào ngờ Lâm Vô Thiên như thế còn vô sỉ hơn hắn.

"Cái gì là người qua đường, đây là muốn hại c·hết ta a" Chu Kha trong lòng thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại đổ ra từng giọt mồ hồi, nhìn hắn lúc này khuôn mặt liền đen như đáy nồi, rõ ràng là muốn hại c·hết hắn.

"Vị sư huynh này, ta chỉ là có chút hoa mắt, nên nhìn nhầm ngươi cầm trên tay đồ vật là của ta, ta cũng chỉ bị lấy đi đồ vật, đuổi theo mấy ngày nên tâm tình có chút sụp đổ, mong vị sư huynh này đây bỏ qua" Chu Kha thu hồi dáng vẻ cường đạo, chủ động hướng đối phương xin lỗi.

Lâm Vô Thiên ngồi một bên không ngừng lắc đầu, cái tên Chu Kha này làm sao cũng là một cái thiên kiêu có thể bớt như vậy vô sỉ. Phong Nham hiển nhiên là biết đối phương không có như vậy xin lỗi, không có nhiều lời liền lao đến công kích.

Chu Kha biết nói như vậy đối phương làm sao có thể tha cho hắn cho nên cũng chỉ có thể liều mạng, một bên đỡ lấy những đòn t·ấn c·ông của Phong Nham một bên hướng Lâm Vô Thiên nói: "Vô Thiên huynh, Cân Trung huynh, hai cái người các ngươi mau giúp ta a, ta sắp đỡ không nổi rồi". Vừa dứt lời hắn bị đối phương một quyền đánh bay, đụng ngã mấy chục cây trúc mới dừng lại, trong cổ có chút ngòn ngọt.

Diên Tinh Linh nhìn thấy như vậy cũng không nhịn nổi cười, tiếng cười cực kì êm tai nhưng đối với Chu Kha lại không giống, hai lần đều bị đối phương đánh cho sắp c·hết, liền đối với nản thân chó chút hoài nghi có phải hay không đang mơ. Lấy tay vả trên mặt một cái liền cảm thấy đau muốn c·hết, mới biết đây là thực chứ không phải mơ.

Diên Tinh Linh thì ôm cái bụng cười ha hả, Phong Nham dự định xuất thủ đ·ánh c·hết Chu Kha lại bị một thanh màu xanh trường kiếm chặn ngang. "Ngươi dám cản ta? Còn không mau tránh, nếu để ta tức giận sẽ đánh ngươi tứ chi đều phế" Phong Nham quay đầu nhìn sang một cái thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, trên đầu tóc dài buộc lại gọn gàng, mặc một cái áo bào màu trắng không nhuốm bụi trần.