Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Chiến Diệt Thần

Chương 14: Phệ Hồn Trùng




Chương 14: Phệ Hồn Trùng

Tiến bước vào sâu trong bí cảnh, thiên địa linh khí nơi đây lập tức đập vào mặt khiến mọi người bất tri bất giác xuất hiện một tầng linh khí mỏng manh quanh cơ thể, Lâm Vô Thiên ngược lại lại không có như vậy.

Hắn tốc độ hấp thu linh khí so với những người khác gần như nhanh gấp đôi, hắn trong cơ thể linh lực đã bắt đầu tiếp cận cực hạn, giống như gặp phải một tầng bình chướng.

"Đã đến cực hạn của Khai Mạch ngũ tầng, phải mau chóng tìm một nơi trùng kích đoạn kinh mạch thứ sáu"

Lâm Vô Thiên bước chân lại có chút chậm, khiến Hoàng Cân Trung có chút khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy?" Lâm Vô Thiên sắc mặt trầm ngâm, nói: "Ta cảm giác như có thứ gì đó đang đến đây vả lại số lượng cũng tựa hồ không ít" Nghe hắn nói như vậy Chu Kha, Diên Tinh Linh cũng có chút khinh thường.

Bọn hắn tu vi vượt xa Lâm Vô Thiên cảm giác cũng cực kì minh mẫn, bọn hắn còn chưa có phát hiện không cách nào mà Lâm Vô Thiên có thể phát hiện được. "Ngươi đây là muốn hù chúng ta sao? Chúng ta tu...vi..A" Chu Kha còn chưa kịp nói hết câu thì phía trước lại xuất hiện một đám lít nha lít nhít đốm đen đang chuyển động về phía này.

Bọn hắn vị trí hiện tại lại cực kì bất lợi, xung quanh là những ngọn núi cực cao Khai Mạch tu vi thì không thể nào vượt qua, phía sau và phía trước lại có đến hàng ngàn hàng vạn con trùng đang hướng đến bọn hắn. Gặp thấy tình cảnh này cho dù là Tụ Đan cảnh tu vi cũng chỉ có thể bỏ mạng huống chi bọn hắn còn không có đột phá đến cảnh giới kia.

Lâm Vô Thiên trong tay nắm lấy Thanh Sắc Kiếm chém ra sáu đạo kiếm khí t·ấn c·ông vào đám trùng.

"Phốc phốc" khoảng hơn ba mươi con trùng bị kiếm khí xẻ ra làm đôi, trên người nó chảy ra một chất lỏng màu đen ăn mòn cực mạnh, chỉ là vừa rồi liền đem một mảnh đất làm cho bốc hơi để lại một cái hố cực lớn.

"Không ổn, bọn chúng là Phệ Hồn Trùng" Chu Kha sắc mặt đại biến cầm lấy trên tay một thanh trường thương thi triển ra thương pháp đánh về phía đám trùng. Một kích đâm ra có hơn ba bốn mươi con b·ị đ·âm c·hết thế nhưng so sánh với số lượng hiện tại thì chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông.

"Cái gì Phệ Hồn Trùng?" Lâm Vô Thiên hỏi.



"Trong truyền thuyết, Phệ Hồn Trùng chính là một loại trùng có thể thôn phệ linh hồn của võ giả, chỉ cần bị nó cắn trúng cho dù có dùng thủ đoạn gì cũng khó bảo trụ được tính mạng nhưng nó lại có một nhược điểm" Chu Kha sắc mặt hết sức khó coi một bên đánh g·iết lấy số lớn Phệ Hồn Trùng một bên giảng giải.

"Nhược điểm gì? Mau nói" Hoàng Cân Trung cũng không nhịn được hỏi bọn hắn bây giờ tình huống cực kì cấp bách, Phệ Hồn Trùng số lượng lại không có giảm mà mỗi giây mỗi khắc đều đang tăng lên.

"Sợ lửa" Chu Kha nói ra, hắn một thương đánh ra vài đạo thương khí v·a c·hạm vào nhau toát ra từng mảnh hỏa hoa, sau đó lại lấy ra một cái bình vẩy một chất lỏng màu xanh xuống xung quanh đám người liền bốc lên một ngọn lửa.

Ngọn lửa lập tức lan rộng ra sau đó hoàn toàn đem bọn hắn bao phủ lại, những con Phệ Hồn Trùng chưa kịp thoát lui liền bị ngọn lửa đốt cháy thành tro. Đám người sắc mặt trắng bệch nhìn nhau vừa rồi nếu không phải Chu Kha nhanh tay đem ngọn lửa bao phủ chỉ sợ đã bị bọn chúng cắn c·hết.

Phía xa, những võ giả khác lại không có may mắn như vậy, chỉ nghe được vài tiếng hét thảm sau đó lại im bặt khiến cho đám người đều hít vào một ngụm khí lạnh, đây cũng không khỏi quá nhanh chóng đi. Phía xa, chỉ nhìn thấy từng khối bạch cốt, nằm trên đất.

Hoàng Cân Trung sắc mặt cực kì khó coi, nhìn xa xa cỗ bạch cốt, nói: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian khôi phục lại tiêu hao sau đó g·iết ra một đường, nếu cứ ở thế bị động đoán không chừng người tiếp theo bị ăn mất liền khẳng định là chúng ta".

Đám người đều gật đầu đồng ý, bọn hắn cũng hết cách chỉ có liều mạng mở ra một đường mới có cơ hội sống.

"Vòng lửa này có thể duy trì khoảng nửa giờ, sau đó liền sẽ yếu đi rồi dập tắt chúng ta phải tranh thủ trước đó khôi phục lại ít nhất bảy thành linh lực" Chu Kha hướng mọi người nói qua.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, lúc này vòng lửa đã suy yếu tựa hồ tùy thời đều có thể dập tắt, vù một cái, vòng lửa vừa tắt, đám người Lâm Vô Thiên liền lao ra theo một hướng đánh g·iết.

Hoàng Cân Trung cùng Chu Kha mở đường, Diên Tinh Linh, Lâm Vô Thiên cùng ba người còn lại thì đoạn hậu. Số lượng Phệ Hồn trùng lúc này đã cực kì đông bọn chúng phát ra tiếng cạc cạc mài răng không ngừng công kích vào đám người.

Phệ Hồn Trùng giống như vô cùng vô tận, Lâm Vô Thiên đám người g·iết ra một đường nhưng mãi vẫn chưa thấy điểm ra giống như nãy giờ vẫn chỉ là đứng yên tại chỗ, "Cứ thế này thì không được, chúng ta phải mau chóng tìm lối ra" Lâm Vô Thiên hét lên, không ngừng vung vẩy thanh kiếm chém ra kiếm khí.



Hoàng Cân Trung cũng không tốt hơn, kế hoạch này coi như triệt để thất bại, bọn hắn đánh giá thấp đám Phệ Hồn Trùng này không phải là bọn hắn không có di chuyển mà là mỗi khi di chuyển được một đoạn, đám Phệ Hồn Trùng cũng di chuyển theo, căn bản không thể thoát khỏi vòng vây.

Chu Kha lại một lần nữa lấy ra một cái bình vẩy ra chất lỏng màu xanh sau đó kích lửa, nhưng lần này còn chưa kịp kích lửa đám Phệ Hồn Trùng đã nhanh lao tới bắt đầu t·ấn c·ông vào.

Chỉ ngừng lại có một hơi thở đã bị phản kích nặng nề, sắc mặt mỗi người lại cực kì khó coi quần áo trên người rách lả tả. Diên Tinh Linh quần áo bị xé mất đằng sau lại không còn có ý chí chiến đấu hai tay ôm lấy những chỗ bị rách che đi thân thể mềm mại.

Đám người ngay lập tức áp lực tăng lên gấp ba, Lâm Vô Thiên lúc này cũng có chút không thở nổi, linh lực tiêu hao đã tiếp cận cực hạn. Ngay lúc này, phía sau lại truyền đến từng tiếng xoạt xoạt.

Những đệ tử bọn hắn gặp được ở lối vào ngay lúc này lại đang nhao nhao tiến đến chỗ bọn họ. Không lâu lắm, bọn hắn rốt cục cũng đến thay Lâm Vô Thiên đám người chịu một chút áp lực tranh thủ cho bọn hắn cơ hội khôi phục.

Lâm Vô Thiên hướng tên đệ tử dẫn đầu gật đầu chào hỏi liền khoanh chân ngồi xuống khôi phục.

Chỉ một khắc sau, cơ thể hắn linh lực khôi phục tràn trề, cảnh giới bình chướng lúc này lại mỏng manh như một tờ giấy, linh lực hội tụ đến trùng kích vào tầng bình chướng kia, chỉ ầm ầm một tiếng, hắn thể nội linh lực lại tăng cường lên mấy phần thức hải dung tích lại mở rộng gấp bốn.

Phải biết võ giả bình thường khi đột phá dung tích thức hải cũng tăng lên chỉ có hai lần. Bởi vậy, Lâm Vô Thiên hắn mới có khả năng vượt cảnh giới giao thủ mà không rơi vào hạ phong.

Đột phá Khai Mạch lục tầng, hắn cơ thể lại tràn ngập lực lượng, nắm lấy Thanh Sắc Kiếm vung ra lại xuất hiện hơn tám đạo kiếm khí, kiếm đạo tạo nghệ cũng tăng lên một mảng lớn đã tiếp cận rất gần với cảnh giới kiếm tâm, kiếm khí ngưng kiếm ý.



Đột phá sau đó hắn lại tiếp tục g·iết ra vòng vây, đám người cũng là trợn mắt há mồm, không nghĩ đến chỉ đột phá một cái cảnh giới lại liền như hai người khác nhau. Hoàng Cân Trung chiến ý cũng sôi trào nhanh chóng g·iết ra đuổi kịp bước chân của Lâm Vô Thiên.

Lâm Vô Thiên lực lượng giống như vô cùng vô tận, vung vẩy ra kiếm khí liền g·iết đi vài chục con Phệ Hồn Trùng. Thái Ất Kiếm Quyết đánh ra liền g·iết hơn vài trăm con, Hoàng Cân Trung phía sau cũng không yếu thế, đánh ra từng quyền g·iết hơn trăm con.

Đám người Chu Kha đều âm thầm lắc đầu, bọn hắn đích thật là muốn dùng Hoàng Cân Trung đi tìm kiếm bảo vật sau đó lại ra tay c·ướp đoạt, nhưng nhìn tình huống bây giờ hắn lại không dám có ý nghĩ đó.

"Hai người bọn họ thật đúng là quái vật" Diên Tinh Linh hai tay ôm lấy thân thể những chỗ bị rách, khuôn mặt nhìn phía trước Hoàng Cân Trung cùng Lâm Vô Thiên.

Đám đệ tử cũng muốn thể hiện mình liền riêng phần mình bày ra thủ đoạn cùng tuyệt chiêu đánh g·iết Phệ Hồn Trùng. Chỉ một lát sau, bọn hắn liền thoát khỏi vòng vây chạy ra được một cái đồng bằng.

Đồng bằng lại rộng lớn đến chân trời nhìn bằng mắt thường cũng vô pháp nhìn thấy điểm cuối. Vừa thoát ra khỏi vòng vây, Chu Kha lại dựng nên một tầng lửa ngăn ở lối vào khiến đám Phệ Hồn Trùng không thể tiến qua, tramh thủ thời gian đó chạy đi.

Lâm Vô Thiên hướng tên đệ tử dẫn đầu, nói: "Đa tạ".

Tên đệ tử cũng nhìn xem Lâm Vô Thiên trong mắt lại lộ ra vài phần sùng kính: "Không sao, chỉ là giúp đỡ đồng môn đệ tử thôi mà". Đám người sau đó lại tách ra đi về hướng khác, Lâm Vô Thiên đám người đi theo hướng Bắc của đồng bằng đi đến.

Chỉ thấy xa xa có một ngọn núi cực kì to lớn phía dưới lại tu tập không ít người. Hoàng Cân Trung lúc này đi đến bên cạnh một người hỏi thăm.

"Không biết vì sao lại có nhiều người lại tụ tập ở đây nhiều như vậy? Chẳng lẽ có bảo vật gì xuất thế sao?"

Một tên võ giả nhìn thấy Hoàng Cân Trung hỏi thăm cũng mười phần chân thật nói ra: "Nơi đây quả thật là có bảo vật xuất thế nhưng vẫn chưa đến lúc, ngươi nhìn viên trái cây kia vẫn chưa có chín, nếu nó chín chỉ cần ăn một miếng liền có thể giúp võ giả tu vi cùng thể chất tăng lên một mảng lớn. Ngoài ra, nếu luyện thành đan dược cũng có không ít tác dụng" Hắn vừa nói một tay chỉ vào một viên trái cây ở trên đỉnh núi.

"Diệu như vậy?" Hoàng Cân Trung cod chút hoảng hốt, không nghĩ đến chỉ là một viên trái cây lại có thể đem đến chỗ tốt nhiều như thế.

Sau đó hắn lại thuật lại một lần cho đám người.

Chu Kha sắc mặt hiện lên một đạo quang mang nhìn về phía viên trái cây, sau đó lại thu liễm ánh mắt. Lui xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.