Chương 13: Lo chuyện bao đồng
Lâm Vô Thiên bước chân thong dong hướng phương hướng Nhất Không Bí Cảnh đi đến, hắn hiện tại không vội, khoảng cách đến đó vẫn còn rất xa cho nên dù cho toàn lực chạy đến nhưng cũng mất khoảng nửa ngày.
Hoàng Cân Trung đám người cũng đi theo Lâm Vô Thiên bọn hắn biết Lâm Vô Thiên cũng không làm gì mà không suy tính trước, ít nhất bọn hắn vẫn nghĩ đến sẽ không tiêu hao linh lực trước khi đến đó.
Khoảng cách đến Nhất Không Bí Cảnh còn khoảng một dặm khoảng cách Lâm Vô Thiên đám người liền bắt đầu tăng tốc, bọn hắn thi triển ra tốc độ nhanh chóng hướng về phía trước chạy. Những người đằng trước vì do bạo phát tốc độ từ đầu nên thể nội lúc này chỉ còn lại một chút linh lực, căn bản không có cách đuổi kịp Lâm Vô Thiên đám người.
"Bọn hắn làm sao chạy lại được nhanh như vậy? Chúng ta chẳng phải đã là nhóm ngay đầu xuất phát sao"
"Ngươi không hiểu rõ, bọn hắn căn bản lúc đầu không có bạo phát đi ra tốc độ mà chỉ là di chuyển chậm hơn chúng ta, đến khoảng cách nhất định bọn hắn bạo phát ra tốc độ vượt lên trước"
"Trời ơi! Thế mà ta không nghĩ ra"
Đám võ giả bị tụt lại phía sau trong lòng có chút ấm ức, bọn hắn quả thật vì bảo vật trước mắt mà không có suy tính đến một số vấn đề dẫn đến có chút thua thiệt.
Phía trước, Lâm Vô Thiên đám người khoảng cách đến Nhất Không Bí Cảnh đã rất gần liền tại ngay phía trước truyền đến từng đợt âm thanh đánh nhau.
"Phía trước hẳn là có một số võ giả giao phong c·ướp đoạt bảo vật, chúng ta bây giờ liền đợi tại phụ cận, đợi bọn hắn phân định thắng bại xong chúng ta lại đi vào" Chu Kha đôi mắt thâm thúy nhìn phía xa giao chiến.
Phía trước có hơn mười đạo thân ảnh đang tung ra các chiêu thức c·ướp đoạt một cây Tứ Diệp Linh Lung Thảo. Tứ Diệp Linh Lung Thảo giá trị lại tương đối lớn một gốc liền có giá hơn vài chục vạn ngân tệ, lại còn có thể giúp võ giả tăng cao tu vi có thể nói là chí bảo. Mười đạo thân ảnh trên người đều có một cái dấu hình bán nguyệt hiển nhiên đều là đệ tử trong Bán Nguyệt tông.
Một cái thân ảnh cao lớn đệ tử hai tay như hai khối cự thạch đồng dạng hướng về phía một đệ tử khác xuất thủ. Chỉ nghe "ầm" một tiếng tên đệ tử kia lại bị hai cái cự quyền đánh bay ra ngoài trên miệng lại phun ra một đống máu.
"Tứ Diệp Linh Lung Thảo này là chúng ta nhìn thấy trước, chỉ cần nhường cho chúng ta về đến tông môn chúng ta lại hoàn trả một cái giá xứng đáng" Một nam đệ tử đi ra hướng bên phía thân ảnh cao lớn đệ tử kia nói.
Thân ảnh cao lớn đệ tử, hai mắt trầm xuống nhìn lấy tên đệ tử này, nói: "Ngươi đây là đổi trắng thay đen sao, ngươi nói ngươi nhìn thấy trước liền nhìn thấy trước, muốn đoạt lấy thảo dược liền bằng vào thực lực của bản thân" Vừa dứt lời hắn hai tay lại huy động ra linh lực bắt đầu đánh nhau.
Đằng xa, Hoàng Cân Trung sắc mặt trầm xuống con ngươi nổi lên một đạo sát khí, nói: "Không nghĩ đến tông môn còn có một số dạng người không nói lý lẽ, chỉ vì một gốc thảo dược mà ra tay cùng với đồng môn".
"Tên đệ tử kia nói cũng không sai, vào đến bí cảnh cho dù là bằng hữu cũng có thể trở mặt huống chi chỉ là đồng môn đệ tử, trong bí cảnh chỉ có đầy đủ thực lực mới có thể lấy đi thứ mình muốn. Tông môn cũng hiểu rõ điều này nên mới để cho chúng ta đi lịch luyện" Lâm Vô Thiên thần sắc không chút biến hóa nói, vừa nói hắn ánh mắt đảo qua đám người phía sau lưng Hoàng Cân Trung.
Chu Kha cùng Diên Tinh Linh nhìn chằm chằm Lâm Vô Thiên một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt. Hoàng Cân Trung cũng hiểu được ý tứ trong lời nói cũng thu liễm tâm tình.
Hắn không phải nói không có đạo lý, mà thật bọn hắn chỉ vừa mới gặp nhau cho nên cũng không phải là rất tín nhiệm.
Chỉ một lúc lâu sau, phía trước liền phân định ra thắng bại, thân ảnh cao lớn đệ tử cùng những người khác đánh gục một số đệ tử lấy đi Tứ Diệp Linh Lung Thảo. Bọn hắn trong khi vẫn còn đang hưng phấn liền từ phía sau cảm nhận được vài tiếng bước chân.
Quay người nhìn lại, lại xuất hiện một đám bảy người toàn thân đều tản mát ra khí tức có chút mạnh mẽ khiến một số yếu đệ tử không nhịn được lui về phía sau một bước.
"Các ngươi đây là muốn c·ướp đoạt chúng ta đồ vật?" Thân ảnh cao lớn đệ tử ánh mắt nhìn chằm chằm đám người phía trước.
Lâm Vô Thiên đứng ra nói: "Chúng ta cũng không có ý định c·ướp đoạt bọn ngươi đồ vật mà chỉ là muốn đòi một chút công đạo cho các vị này đây" Hắn cánh tau chỉ về phía đám đệ tử vừa mới b·ị đ·ánh vừa rồi, bọn hắn trên người máu me khắp nơi hiển nhiên là b·ị đ·ánh không nhẹ.
"Đòi công đạo? Vào bí cảnh tất cả đều bằng vào thực lực của chính mình đi lấy mình muốn đồ vật" Thân ảnh cao lớn đệ tử có chút tức giận nhìn Lâm Vô Thiên trên người thả ra một chút khí tức tự thân.
Lâm Vô Thiên cũng không có sợ hãi cũng phóng ra chính mình khí tức đối chọi, nói: "Đúng là như vậy, nhưng cùng là đệ tử một tông cũng không nên đả thương nặng như thế".
Thân ảnh cao lớn đệ tử kia có chút bất ngờ, mặc dù tu vi đối phương chỉ là Khai Mạch ngũ tầng lại có thể cùng hắn đối chọi đủ để nói người này tương đương mạnh mẽ.
Đám đệ tử b·ị t·hương kia nhao nhao lui về phía sau Lâm Vô Thiên đám người trừng ánh mắt về phía thân ảnh cao lớn đệ tử.
"Trương Bàn, ngươi dựa vào tu vi cao hơn đánh chúng ta mặt mũi xém chút không có thể nhận ra, lại bây giờ còn nói đạo lý" Một tên đệ tử mặt mũi bầm dập tức giận nói.
Trương Bàn thân ảnh có chút run rẩy, tự nhiên là bị tên đệ tử kia chọc giận, hắn cũng không có sai chỉ là ra tay có chút nặng thế nhưng đám người kia lại tựa hồ muốn khiêu khích hắn.
Hắn toàn thân linh lực vận chuyển, hai cánh tay tựa như hai tảng đá lớn đập xuống tên đệ tử kia. Lâm Vô Thiên thân hình khẽ động, thi triển ra thân pháp, lao đến trước mặt tên đệ tử kia.
Hắn nắm lại quả đấm, đấm ra một quyền liền tựa như một tòa đại sơn sụp đổ xuống.
"Ầm ầm!"
Hai quyền đụng vào nhau, phát ra một mảng lớn chấn động khiến cho một số võ giả yếu kém bị chấn bay. "Ngươi cũng quá lo chuyện bao đồng đi" Trương Bàn nhìn Lâm Vô Thiên phát ra một tiếng rống to.
"Nhìn thấy có chút không thuận mắt liền muốn ra tay xử lý" Lâm Vô Thiên cũng biết hắn tính cách mặc dù không muốn dính vào nhưng lại vẫn ra tay tương trợ.
Hắn cũng có chút lo lắng vấn đề này, nếu như vậy hắn khoảng thời gian trong bí cảnh liền không thể thu thập một chút bảo vật nào.
Hai người đều tách ra lui lại một chút nhìn đối phương, đòn vừa rồi cũng là thử thực lực của nhau, hai người đều biết người kia cường đại liền không tiếp tục giao thủ.
Trương Bàn cắn chặt hàm răng, hắn nếu tiếp tục giao thủ thì vẫn có cơ hội chiến thắng thế nhưng bản thân hắn cũng không chắc tốt hơn, dù sao vẫn phải tiếp tục tìm kiếm tiếp bảo vật.
"Vậy chúng ta xin lỗi vì có chút nặng tay, mong các ngươi có thể bỏ qua" Trương Bàn tự động hạ thấp tư thái xin lỗi với các đệ tử kia. Bọn họ sau đó quay người rời đi tiến sâu vào trong bí cảnh.
Đám đệ tử kia cũng có chút thất vọng, bọn hắn nghĩ Lâm Vô Thiên sẽ cùng Trương Bàn giao thủ kịch liệt một phen sau đó Lâm Vô Thiên thủ thắng lấy đi Tứ Diệp Linh Lung Thảo đưa cho bọn hắn làm vật xin lỗi.
Nhưng sự thật lại không giống với những gì bọn hắn tưởng tượng, Trương Bàn lại như thế rời đi, khiến bọn hắn có chút tiếc nuối. Tứ Diệt Linh Lung Thảo cho dù bọn hắn mơ cũng không ngờ tới sẽ có được nhưng như vậy lại mất đi.
"Đa tạ vị sư huynh này ra tay giúp đỡ, nếu sư huynh không ra tay kịp thời có thể chúng ta đ·ã c·hết tại nơi này" Một tên đệ tử hướng Lâm Vô Thiên cảm ơn một tiếng sau đó cũng rời đi.
Hoàng Cân Trung lắc lắc đầu không nghĩ đến Lâm Vô Thiên còn có một mặt như vậy, lại thích lo chuyện bao đồng. "Không nghĩ đến Vô Thiên huynh còn có như vậy một mặt" Hoàng Cân Trung nhìn Lâm Vô Thiên rồi nhẹ gật đầu tựa hồ đã xác nhận chút gì đó.
"A... Ta chỉ là..." Lâm Vô Thiên hắn chợt nghĩ đến những lời Hoàng Cân Trung vừa nói, vội vàng la lên muốn giải thích nhưng tiếc là mọi thứ lại muộn.
Chu Kha cùng Diên Tinh Linh cũng mím môi cười, sau đó lại lục đục đi theo Hoàng Cân Trung tiến vào bên trong. Lâm Vô Thiên hắn cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi cũng theo sau bọn họ.