Chương 90: Tử Trúc
Điều đáng sợ của rừng U Minh là gì, cánh rừng xanh thăm thẳm vô tận dường như một mê cung khổng lồ không lối thoát ? Tuy nguy hiểm nhưng chỉ cần có người có kinh nghiệm dẫn đường thì sẽ ổn. Hay rừng U Minh đáng sợ đám sinh vật hoang dã c·hết người, tuy có nhưng không đáng kể với đám hảo thủ võ công cao cường. Điểm đáng sợ nhất của rừng U Minh chính là những cấm địa tự nhiên của nó.
Những cấm địa này không phải là chỗ dành cho con người, bởi lẽ thiên nhiên đã tạo ra chúng với đặc tính bài trừ mọi sinh vật không được phép để đi vào. Trong thiên hạ thì cấm địa nhiều vô số kể, mà đất Đại Cồ vốn là đất tiên đất rồng nên số cấm địa lại càng không đếm xuể. Bởi lẽ có cấm địa thì chắc chắn sẽ có thiên tài địa bảo đây đã là quy tắc bất di bất dịch của trời đất rồi.
Khi xưa ở phương Bắc có kẻ tìm ra chỗ hạ lạc của tiên nhân ở Hoàng Hạc Đỉnh mà đắc đạo thành tiên, thì ở đất Việt lúc trước Cổ Vương cũng ở cấm địa Cổ Loa Hải nhặt được Khai Sơn Phủ tạo ra dòng giống vương tướng của Đại Việt kéo dài cả mấy ngàn năm.
Thế nên việc trên đời có người tìm tới các cấm địa để thay đổi số mệnh không phải là ít, U Minh tất nhiên cũng không nằm ngoài số đó. Nói đúng hơn lúc trước là như vậy, kể từ khi tới Thái Bình thì việc đầu tiên Trần Tú làm là kiểm soát một nửa phía nam rừng U Minh, còn được gọi là U Minh Thượng, bất kỳ ai muốn đi vào đều phải sự chịu sự kiểm soát và quản lý của nhà họ Trần.
Ban đầu tuy có người phản đối nhưng dần dần họ cũng tận hưởng việc được bảo vệ bởi quân nhân nhà Trần, khiến cho những chuyến đi săn hay đi tìm trầm của họ gặp ít hiểm nguy hơn, cho đến khoảng độ mười ba năm trước, sự biến súc thú trong rừng U Minh phát điên tràn ra g·iết hại dân thường khiến cho dân thường cũng không còn dám đi vào trong rừng U Minh nữa.
Tử Trúc vốn là một cấm địa nguy hiểm của rừng U Minh. Rừng Tử Trúc vốn là một rừng tre màu tím được mọc ở gần dãy trường sơn xa xôi trong rừng U Minh, bản chất dị thường của khu vực này là những cây tre kia sẽ liên tục mọc lên và thay đổi vị trí của mình trong một quãng thời gian bất kỳ trong ngày. Không phải là sự thay đổi từ từ, mà chỉ trong nháy mắt những cây tre cũ sẽ héo rụng và mọc lên những lũy tre khác ở một vị trí ngẫu nhiên.
Trong quá trình biến dị của mình chúng phát ra một thứ khí độc khiến cho người ta buồn ngủ và rơi vào trạng thái mơ màng. Cứ thế người nào xui xẻo lại vào trong Tử Trúc thì sẽ chẳng khác gì đám thây ma dật dựa cứ thế đi mãi cho đến khi mất hoàn toàn ý thức và c·hết mà thôi. Thế nên cho dù được ước tính chỉ là một rặng tre dài khoảng chừng nửa ngày đi đường thôi nhưng Tử Trúc lại cực kỳ nguy hiểm.
Vốn lúc trước thì tính dị thường của Tử Trúc vốn chỉ có như vậy. Nhưng Trần Tú lúc trước đã khám phá ra thêm một đặc tính dị thường nữa trong quá trình hắn cùng q·uân đ·ội nhà Đinh phát triển quân lực ở đây. Hắn nhận ra không gian trong Tử Trúc không hẳn là thay đổi ngẫu nhiên không có quy luật, hắn phát hiện ra điều đó bởi cái mũi thính của mình.
Hắn nhận ra cấu trúc của Tử Trúc vốn được tạo ra bởi các lũy tre thật, còn lại thì chỉ là ảo ảnh. Vốn những lũy tre giả đó phát ra mùi hương đặc biệt để dẫn dụ những kẻ xấu số đi lệch khỏi thứ mà nó che giấu, đó chính là báu vật của Tử Trúc. Tử Trúc vốn che giấu một cái cửa bí ẩn dẫn vào một hệ thống hang động cực kỳ phức tạp. Khi xưa bản thân Trần Tú và vua Đinh đã từ ở trong đó kiếm ra cho mình được nguyên liệu chế tạo ra hai bộ chiến giáp của mình.
Nhưng do bản thân hai người khi đó còn yếu đuối nên chưa thể khám phá hết hang động kia được. Mãi sau này khi đã chinh chiến Nam Bắc khắp thiên hạ, rồi lại về lại Thái Bình ẩn cư, Trần Tú vốn cũng đã vứt bí mật của Tử Trúc ra khỏi đầu. Mãi cho tới bây giờ mới có dịp quay lại nơi này.
Đoàn săn chỉ mất nửa ngày đường để có thể đến được nơi cần đến. Tử Trúc vẫn cứ êm đềm như thế, nhìn từ đằng xa chỉ thấy đột nhiên trước mặt có một rặng tre màu tím kéo dài tới vô tận, rặng tre chừa ra một con đường nhỏ đủ để một đoàn người đi vào. Từ đó phát ra một hương thơm lạ kỳ, cảm giác trong rừng tre không hề nóng bức như ở bên ngoài, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm người ta buồn ngủ.
Trần Vũ ngáp một tiếng dài, bản năng của hắn thôi thúc hắn đi vào trong rặng tre rồi ngủ một giấc dài ngàn năm. Trần Ngọc cũng giống như hắn nhưng ngay khi Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, hắn lập tức cảnh giác nhớ tới những lời kể về Tử Trúc của phụ thân. Chỉ thấy khóe môi của Trần Ngọc mấp máy nụ cười, hắn đã thấy màu sắc trong Tử Trúc.
Ở sâu bên trong Tử Trúc hắn thấy có một tia màu vàng sáng chói đang mời gọi. Trần Ngọc dẫu biết ảo giác của Tử Trúc nguy hiểm nhưng hắn vẫn không thể kiềm được mà đi về phía trước. Trần Tú cũng không ngăn cản mà tiến tới đi song song cùng con trai. Hắn một hơi thật sâu, lòng bồi hồi nhớ lại những ngày còn trẻ, ngày mà hắn và cả Đinh đế đều chỉ là những tên thiếu niên nhiệt huyết không sợ trời không sợ đất.
Vụ Nữ khi thấy Tử Trúc thì khuôn mặt bé nhỏ trở nên nhăn nhó, cả cơ thể gầy gò ốm yếu run rẩy.
"Thiên Đấu ở trong, tiểu nữ có thể cảm thấy được khí tức của nó. Nhưng mà lần này lạ lắm, có gì đó đang xảy ra bên trong. Thật lòng tiểu nữ nghĩ đi vào trong bây giờ không phải là một quyết định sáng suốt" Vụ Nữ sợ hãi nói bằng tiếng Thiên Chiếu, con bé có thể cảm giác được tiến gầm gừ đáng sợ của Thiên Đấu bên trong, cô cảm giác rằng con vật đang giận dữ vô cùng.
"Để hai tốp ở ngoài canh. Còn lại theo ta" Trần Tú ra lệnh, đám gia tướng lập tức xuống ngựa. Bọn họ chia ra hai tốp những tên lính trẻ ở ngoài canh gác, còn lại những gã có võ công và kinh nghiệm cao đều tụ tập lại đứng sau lưng Trần Tú. Vốn Trần Vũ cũng muốn theo sau nhưng Cao Hổ đưa tay ngăn hắn lại, ánh mắt của Cao Hổ cương quyết.
"Không có chỗ cho trẻ con ở đây đâu" Trần Vũ nghe lời khuyên thì chỉ gạt tay mà quyết tâm đi cùng.
Linh cảm của Trần Vũ kêu gọi hắn đi cùng đoàn, bởi lẽ hắn cảm giác việc ở ngoài có lẽ còn nguy hiểm hơn ở bên trong. Hơn nữa, hắn muốn đi theo để bảo vệ Vụ Nữ, suy nghĩ ngớ ngẩn đó chiếm hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn. Rằng hắn muốn mang con bé này vể Thái Ấp.
Trần Tú gật đầu, thấy vậy thì Cao Hổ cũng không ngăn cản hắn nữa mà cho hắn nhập bầy. Tuy nhiên ánh mắt của hắn lúc nào cũng để ý cả Trần Vũ lẫn Trần Ngọc. Vụ Nữ được đặc cách bảo vệ bởi hai tên gia tướng cao lớn, con bé được dắt đi ngay phía sau Trần Tú.
Đặt chân bước vào Tử Trúc, cảm giác đầu tiên Trần Vũ có là sự dễ chịu. Hắn có thể cảm giác được hương thơm ngào ngạt kia xen vào trong mũi khiến cho cả cơ thể của hắn trở nên thư thái vô cùng, giống như là chỉ cần Trần Vũ nhắm khẽ mắt thôi hắn cũng có thể đánh một giấc ngon lành. Tiếng lá xào xạc của ngọn gió càng làm cho không gian trở nên thoải mái.
Bước chân Trần Vũ nhẹ nhàng, như thế không phải đang đi trên đất mà là đang đi trên bông. Cơn đau do phải đi bộ nhiều mấy ngày nay tan hết thành mây khói, Trần Vũ cứ vừa bước đi vừa ngáp một cái dài, hắn cảm giác xung quanh mình không còn ai cả. Chỉ còn Trần Vũ đang bước chân lên những nấc thang thiên đình êm ái, có lẽ thần tiên bước chân trên mây thì cũng chỉ cảm giác thế này thôi.
Không gian xung quanh dần trắng lại, Trần Vũ cứ thế bộ hành trên con đường mây trắng cô độc. Bỗng dưng hắn thấy cả cơ thể lạnh lẽo, chỉ một cái nháy mắt hắn đã thấy không gian yên ả kia biến thành những chiếc gai nhọn đang nhăm nhe đâm vào trong cơ thể hắn. Trần Vũ giống như một cái bị thịt chỉ trực chờ b·ị đ·âm c·hết. Trần Vũ chẳng thể nói gì cả, hắn cố gào thét lên những không có âm thanh nào phát ra cả.
Chợt Trần Vũ nhìn thấy cuối con đường màu trắng của một bóng mờ màu trắng. Bóng mờ kia quan sát hắn và ngược lại hắn cũng đang nhìn vào bóng trắng kia, đợi đến khi bóng trắng kia xuất hiện rõ ràng hơn thì toàn bộ không gian vỡ tan.
Trần Vũ đầm đìa mồ hôi, hắn vẫn đang bước cùng đoàn săn trên con đường đầy tre tím. Quay đầu về phía đằng sau thì rõ ràng hắn chỉ mới đi được có hơn trăm bước chân thôi, bên cạnh hắn Trần Ngọc cũng đang ngáp một cái dài. Cả đoàn người cứ thế quân hành, nhẹ nhàng như thể đây không phải là một cấm địa nguy hiểm mà chỉ là một chỗ dạo chơi mà thôi.
Trần Ngọc cảm nhận được Trần Vũ nhìn mình thì cười đáp trả, hắn đưa tay đấm vào vai Trần Vũ một cái đau điếng.
"Đừng có c·hết đấy Vũ, ngươi còn phải thử rất rất rất rất nhiều đan dược" Giọng của Trần Ngọc hôm nay nghe thật là lạ.
Mãi đến khi không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Tú mới đưa tay cho cả đoàn dừng lại. Ông phất tay, lập tức Luân Xa lấy ra một lọ thuốc bôi rồi bôi vào khăn phát cho mỗi người một chút. Đám gia tướng nhận được thuốc bôi thì nhanh chóng bôi vào mắt, vào mũi. Trần Vũ cũng làm theo, thuốc bôi cay xè giống như đang hun khói vào mắt của hắn.
Trần Vũ lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều lắm, mùi thuốc bôi tuy cay xè nhưng cũng rất thơm. Trần Vũ lấy khăn hít thêm mấy cái để tận hưởng mùi thuốc xộc lên mũi, nước mắt nước mũi hắn chảy ra cả nhưng hắn vẫn rất tận hưởng. Mãi đến khi mọi người đều bôi thuốc xong rồi, thì trời đất đột nhiên tối sầm, những cây tre cây trúc cao quá đầu bỗng nhưng bằng mắt thường héo úa.
Chỉ một thoáng mất cảnh giác Trần Vũ chợt nhận ra là mình đã ngẩng người ra không biết bao lâu rồi.
Trước cả khi Trần Vũ có thể nhận ra thì đám tre trúc đã mọc lên lần nữa rồi, đám gia tướng vẫn đang mở to mắt ra. Mắt họ ướt đỏ như đã không nhắm lại từ lâu rồi, cứ thế cảnh tượng trước mắt lại đã thay đổi.